Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17

Lăn lộn mãi bộ phim cũng xong, Vương Nhất Bác ngày hong khô thẻ tre theo đoàn phim đi ăn mừng đóng máy. Tiêu Chiến không đi cùng, thứ nhất anh trên danh nghĩa chỉ là trợ lý sinh hoạt của Vương Nhất Bác, thứ hai anh có cảm giác người của giới giải trí có chút phóng túng, anh không thích.

Tiêu Chiến ở nhà sắp xếp đồ đạc, ngày mai hai người bọn anh quay lại Bắc Kinh. Anh cũng đã tìm được một công việc tại một phòng khám đông y, lần này về sẽ đi phỏng vấn, nếu đậu anh sẽ đi làm ngay.

Khoảng 10h tối dì Hạ gọi đến, Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác đang ở bên ngoài, hỏi dì mấy hôm nay trời bắt đầu nóng cái lưng dì có trở ngại gì không?

"Mẹ khoẻ, con không phải lo cho mẹ. Sao con không đi cùng Nhất Bác cho vui?"

"Ha ha con tranh thủ sắp xếp đồ đạc, với lại bạn bè em ấy con không quen biết nên có chút ngại".

Dì Hạ nghe vậy thấy thương quá, đứa nhỏ này bỏ hết công việc bạn bè đi theo con mình, chắc sẽ cảm thấy cô đơn không ít. Thật thiệt thòi cho nó, dì phải bảo Vương Nhất Bác chú ý quan tâm Tiêu Chiến thêm một chút.

Hai người nói chuyện qua lại một lúc, vẫn là những câu quan tâm sức khỏe, ăn uống. Tiêu Chiến nói sẽ bàn bạc với Vương Nhất Bác, có thời gian sẽ thu xếp về thăm dì.

Anh vừa cúp máy một phút sau liền có điện thoại gọi tới. Là Vương Nhất Bác gọi.

"Anh làm gì mà không nghe máy?" Giọng cậu có chút lè nhè, có vẻ say quá rồi. Tiêu Chiến nghe đầu dây bên kia náo nhiệt ồn ào, có ai đó hình như đang gọi Vương Nhất Bác lại bồi rượu.
Tiêu Chiến bên này chưa kịp trả lời, liền nghe tiếng nam thứ rõ mồn một kề sát bảo sao đang chơi vui Nhất Bác lại trốn ra đây? Rồi tiếng điện thoại bị ngắt ngang kêu tít tít.

Anh đặt điện thoại xuống bàn, hơi thừ người. Cậu nam thứ này lần trước anh không để ý, nhưng sau này thấy cậu ta cứ đeo trên người Vương Nhất Bác thì anh bắt đầu thấy chướng mắt. Cả mấy cô diễn viên nữa, lúc bám người này lúc lại đánh mắt với người khác, đi ngang qua Vương Nhất Bác nhất định sẽ toả mùi tin tức tố nồng nặc. Biểu sao anh không ác cảm với bọn họ.

Giới giải trí, nhìn bên ngoài thì hào nhoáng đẹp đẽ, nhưng bên trong không chuyện gì là không có. Có thể nói gọn là loạn thất bát tao.

Tiêu Chiến quyết định không gọi lại, mang tâm trạng bực bội mà đi ngủ, nhưng đến nửa đêm thì Tuyên Lộ gọi tới bảo anh giúp đến đón Nhất Bác, chị hiện đang ở xa không kịp tiếp ứng.

Tiêu Chiến thay đồ chạy đến quán KTV, tìm một lúc mới tới phòng đặt riêng. Phòng rất lớn, lại tối, hơi người mù mịt, đủ loại tin tức tố đánh nhau loạn xạ. Tiêu Chiến căng đôi mắt cận thị của mình tìm người.

Kia rồi.

Vương Nhất Bác ngồi giữa Hàn Kỷ và vị nam thứ lúc nãy xen vào cuộc điện thoại. Hắn hơi ngửa người nhắm mắt, không rõ là tránh né hay say mệt, nam thứ tay quấn lấy tay hắn, nửa người muốn đè lên người hắn, miệng dán vào tai Vương Nhất Bác thầm thì cái gì đó, còn khẽ cắn môi e lệ.

Hàn Kỷ nhận ra Tiêu Chiến, y vẫy vẫy anh lại gần. Tiêu Chiến đứng mãi ở cửa, ngần ngừ. Anh không muốn bước vào, anh chỉ muốn Vương Nhất Bác nhận ra anh rồi đi ra ngoài để anh đưa hắn về.

Hàn Kỷ quay sang Vương Nhất Bác nói gì đó, nửa ngày Vương bát đản kia cũng thấy Tiêu Chiến, không đứng dậy mà lại vẫy anh tới.

Không có cách gì khác, Tiêu Chiến lại gần, nam thứ vẫn đang ngồi sát Vương Nhất Bác không có ý định dịch ra, Hàn Kỷ bên này lại ngồi tách ra chừa chỗ cho anh nên Tiêu Chiến đành ngồi xuống chỗ trống. Ở phía trên sân khấu một cô diễn viên đang hát một bản nhạc buồn, không khí vì thế có chút đỡ ồn ào.

Tiêu Chiến gật đầu chào Hàn Kỷ, y hỏi anh đã ăn gì chưa? Có muốn uống gì không? Tay kéo tới trước mặt anh một chai nước ngọt.

Tiêu Chiến lắc đầu nói cảm ơn với Hàn Canh, lại quay sang Vương Nhất Bác hỏi "Em muốn về chưa?".

Vương Nhất Bác nghiêng người về phía anh, tay luồn ra phía sau ôm eo anh kéo lại. "Đang vui mà?"

"Khuya rồi?"

Vương Nhất Bác chưa trả lời, nam thứ lại dựa cằm lên vai hắn mà với sang bên kia cười nói với Tiêu Chiến.

"Tiêu trợ lý, anh vừa mới đến sao đã đòi về? À, tôi nghe nói anh đã 30 tuổi rồi hả? Nhìn anh trẻ hơn tuổi đó".

Tiêu Chiến có chút nghẹn, chuyện anh bao nhiêu tuổi thì liên quan gì tới hắn? Có phải tên Vương say rượu này lảm nhảm cái gì rồi? Nam thứ không để ý biểu tình của Tiêu Chiến, lè nhè nói tiếp "Tiếc nhỉ, phải như anh trẻ tuổi hơn có thể xuất đạo, hoặc kiếm được một Alpha tốt, không phải bôn ba làm một trợ lý nhỏ nhoi. Xinh đẹp mà làm hàng tồn kho hơi phí".

"Tôi thà làm hàng tồn kho còn hơn làm thứ hàng trưng bày cho người người vày vò như cậu" Tiêu Chiến nãy giờ ngồi trong không khí xô bồ đã không nén nổi bực dọc, đốp lại nam thứ một câu.

Hàn Kỷ ngồi bên cạnh liền mỉm cười. Vương Nhất Bác cũng giật mình thanh tỉnh, còn nam thứ nãy giờ giả vờ say dựa vào Vương Nhất Bác nên mặt mày đã khó coi thành một đoàn. May mà ngoài bọn họ cũng không ai để ý đến.

Tiêu Chiến cảm thấy phiền, nhăn mày bảo nếu Vương Nhất Bác chưa muốn về thì anh đi trước, khi nào hắn về gọi cho chú Huấn, trễ nữa thì tự gọi taxi.

"Ồ, Bác ca có trợ lý sinh hoạt khí phách thật đấy, từ khi nào đã muốn quản chuyện đi hay ở của ông chủ như vợ nhỏ thế kia?" Nam thứ không hài lòng dẩu môi trách cứ. Miệng hắn dán sát vào tai Vương Nhất Bác như muốn thổi khí.

"Trợ lý cũng là người, làm việc có giờ giấc. Không phải trâu chó mà lúc nào chủ kêu cũng dạ. Minh tinh đây có lòng bồi ông chủ Vương tôi cũng nào dám so đo". Tiêu Chiến gỡ tay Vương Nhất Bác ra đứng thẳng dậy, nói xong liền quay sang chào Hàn Kỷ một cái, chân đã bước ra cửa.

Vương Nhất Bác còn dám say? Hắn thấy Tiêu Chiến bước ra không chậm cũng đứng lên chào hết một lượt rồi chạy theo anh. Con thỏ nhà hắn ghê gớm quá, làm nam thứ giận đến run người rồi.

Hàn Kỷ chứng kiến từ đầu tới cuối đều cười. Bông hồng này vừa thơm, vừa xinh đẹp, lại còn gai góc, thực quyến rũ chết người.

———

Tiêu Chiến đứng trong bếp rót một ly nước to uống cho hạ hỏa. Vương Nhất Bác đang tắm ở bên trong. Anh bảo hắn cọ cho hết mùi bạc hà cho anh, còn không thì ngủ ngồi ngoài phòng khách. Ngày mai về Bắc Kinh rồi, anh sẽ không nhân nhượng như lần trước đâu.

"Anh nói xem, em cũng chỉ vui vẻ với mọi người, cũng chưa từng đi ngang về tắt với ai, sao anh lại sinh khí như vậy?".

"Anh sinh khí? Anh nói hai câu thì em liền đau lòng cho cậu ta rồi đúng không?". Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác trách móc anh chuyện đôi co với nam thứ.

"Em không có ý đó. Ban đầu em muốn anh đi, anh không đi liền giận em. Em gọi anh mấy cuộc anh không nhấc máy. Công việc của em phải giao tiếp, không thể ở mãi bên cạnh anh, cũng không thể tự cô lập mình".

"Anh có nói muốn em chỉ ở bên cạnh anh khi nào? Không muốn em hoà đồng khi nào? Ý em nói anh ghen em sao?"

"Tiêu Chiến".

"Phải, anh không có tư cách. Hai chúng ta chẳng là gì của nhau. Cái giấy kết hôn kia chẳng qua chỉ là phương thức bù đắp của em. Anh thực ra cũng không cần". Tiêu Chiến càng nói càng nghẹn. Anh làm gì có quyền ghen? Đến tư cách làm người yêu anh còn không có, còn bị người ta móc mỉa trợ lý sinh hoạt lại vượt quyền muốn quản lý minh tinh gì đó kìa. Nước mắt tủi thân không nhịn nổi trào ra, Tiêu Chiến xoay người đi nơi khác, ngửa đầu nuốt ngược vào trong.

"Anh ... nói gì? Anh nói chúng ta không là gì? thời gian qua hai chúng ta chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ? Như vậy anh đối với em không có chút tình cảm nào hết?" Vương Nhất Bác trừng mắt, quai hàm bạnh ra tức tối. 

"Em thì có sao?"

Hai người anh một câu tôi một câu nói năng lộn xộn hết cả. Mỗi người đều diễn giải câu chuyện theo ý mình. Cái thang đặt ở giữa không ai chịu leo xuống, mỗi lúc leo mỗi cao sắp đến hồi phải tranh nhau bậc cuối cùng.

"Giới giải trí của em không có ai tốt, biết người ta thích mình vẫn để người ta nằm lên ngực, trai gái loạn thành một đoàn, không có giới hạn". Tiêu Chiến ức đến không giữ gìn, nghĩ cái gì liền nói huỵch toẹt cái đó.

"Cho anh nói lại, vậy anh biết Hàn Kỷ thích anh nhưng anh vẫn ngồi sát anh ta đấy thôi, anh cười với anh ta, uống nước của anh ta đưa tới".

"Cái đệch. Tôi có thể chen vào giữa cậu và cậu nam thứ kia sao? Cậu có hỏi tôi muốn uống gì sao?" Tiêu Chiến tức đến nổ đom đóm mắt, cũng gọi Vương Nhất Bác bằng cậu xưng tôi luôn rồi.

"Được, tôi nghĩ cậu không tốt, cậu cũng nghĩ tôi xấu xa đê tiện thì không nên níu kéo làm gì. Bây giờ chúng ta ở chung cũng hơn bốn tháng, ấn ký kia cũng ổn rồi. Tôi nghĩ chúng ta chấm dứt việc hôn nhân giả này đi".

Tiêu Chiến nói xong, cũng không chờ Vương Nhất Bác nói lại, chân đã bước ra cửa đóng sập một cái.

Vương Nhất Bác ngồi thâm trầm trên ghế. Tay nắm chặt đến gân xanh đã hằn lên ngang dọc. Hắn không hiểu giữa hai người rốt cuộc đã sai từ đâu, mà chỉ một chuyện vớ vẩn đã cãi nhau nghiêm trọng đến mức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com