Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8


Vương Nhất Bác gặp lại Tiêu Chiến là ba tháng sau, khi hắn trong một đợt tuyên truyền phim mới.

Cho đến ngày Tiêu Chiến rời đi, hắn vẫn còn chưa có nói với anh lời cảm ơn tử tế nào. Bữa ăn hai người hôm ấy Vương Nhất Bác định cuối cùng sẽ nói cảm ơn anh, vậy mà lại làm ra cái chuyện kia nên thành ra lại chưa nói gì.

Bộ phim này của hắn là đại IP nên tiếng vang cũng lớn, nhà sản xuất đặt tại Hồ Nam nên Vương Nhất Bác tiện đường ghé qua thăm nhà. Chương trình tổ chức lần này đặc biệt mời cả người nhà các diễn viên chính cùng tham dự, mọi khi thì dì Hạ toàn từ chối tham gia nhưng lần này gần nhà nên từ chối mãi cũng không tiện, chỉ đành nhờ Tiêu Chiến đi cùng cho đỡ ngại.

"Không cần phiền em ấy đâu, con sẽ đến đón dì" Lộ tỷ nhanh nhảu, đường nào cũng đến cùng một chỗ mà.

"Hừm, chị còn chưa đủ bận?" Vương Nhất Bác vậy mà lại chen vào. Hắn lôi một lượt công việc ra dặn dò, tựa như sợ rảnh ra Lộ tỷ sẽ giành mất việc đưa dì Hạ đến buổi họp báo thay cho Tiêu Chiến vậy.

Tuyên Lộ cụp mắt lảng đi chỗ khác, ông chủ nhỏ của chị hôm nay tính tình thực kỳ quái. Chỉ về thăm nhà cũng đặc biệt chải chuốt đến lạ, bình thường luôn muốn dì Hạ đi cùng, nay lại muốn để người khác hộ tống thay?

Vương Nhất Bác thực ra cũng không hiểu nổi mình. Tình cảm của hắn đối với anh có gì đó đặc biệt. Trước mặt người khác hắn luôn thu mình lại, khó gần, cũng không thân thiện. Còn với anh lại muốn phô trương bản thân, luôn để ý thái độ của anh, chỉ muốn mọi ánh mắt của anh đặt hết lên người hắn.

"Mẹ đi cùng Tiêu Chiến cũng được, nhưng con phải mời anh ấy một tiếng, có phải không?" Dì Hạ cầm cái thiệp mời trên bàn dứ dứ vào tay Vương Nhất Bác, còn nói hắn tự mà mang giỏ quà cảm ơn của hắn đưa cho anh, dì không rảnh làm dùm.

Hắn ngẩn người ra, ôi cái chuyện này có thể có mặt mũi mà làm sao?

Mười phút sau Vương Nhất Bác hạ quyết tâm đứng trước cửa căn hộ Tiêu Chiến. Căn hộ của anh nằm ngay tầng trên căn hộ của dì Hạ. Vương Nhất Bác đi tới đi lui tới hai mươi phút vẫn không đủ dũng khí mà nhấn chuông.

"Tiêu Chiến, chào anh. Tôi lần này trở lại là để tuyên truyền phim mới, anh có thể giúp đi cùng với mẹ tôi được hay không? Cái chuyện kia ..."

"Hi anh. Lâu rồi không gặp, anh khỏe không? Thứ bảy này anh có rảnh không, tôi có buổi tuyên truyền phim muốn mời anh đến dự, tiện thể đi cùng mẹ tôi ..."

"Tiêu Chiến, là tôi đây. Chuyện trước kia thực lòng xin lỗi anh, lại còn phải cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi. Hôm nay thực ngại quá lại có việc muốn phiền đến anh ..."

Hừm, nói như thế nào bây giờ? Vương Nhất Bác bóp trán, chân bước tám trăm vòng mà nghĩ mãi chưa thông, cho đến khi hắn nghe tiếng hắng giọng từ phía cầu thang bộ, ngoái lại mém chút nữa thì xỉu.

Tiêu Chiến xách một túi đồ mua ở siêu thị, khoanh tay dựa tường đang đứng nhìn hắn độc thoại từ nãy giờ. Chắc anh thấy hắn đi đi lại lại chóng mặt quá nên mới đằng hắng cho hắn ngừng lại.

Vương Nhất Bác  một thân đồ hiệu, xịt nước hoa thơm lừng, tóc chải mái ướt lại biểu hiện như một thằng ngốc. Cổ họng hắn khô khốc, yết hầu trượt lên trượt xuống mãi mới nói được hai từ "Tiêu Chiến à".

"Gì đây???"

"Tôi ... tôi có thể vào nhà anh ngồi chờ một chút được không? Mẹ tôi đi vắng rồi?" Vương Nhất Bác thế mà lại nói một câu trớt quớt.

Tiêu Chiến bước tới mở cửa, cũng không nói thêm gì chỉ gật gật đầu.

Căn hộ của Tiêu Chiến thiết kế y hệt căn hộ của dì Hạ, hai căn là cùng một vị trí, chỉ khác tầng. Đồ đạc trong nhà anh có vẻ đơn sơ, cũ kỹ như có từ thế kỷ trước. Tiêu Chiến ở một mình nên cũng không bày biện gì nhiều. Ít đồ lại gọn gàng sạch sẽ nên căn hộ trông khá rộng rãi.

Vương Nhất Bác ngồi nép một bên ghế băng, mặt mũi tự dưng có chút căng thẳng. Túi trái cây và bánh ngoại nhập hắn để trên bàn, lần trước Tiêu Chiến giúp hắn trị liệu, hắn còn chưa gửi quà cảm ơn cho anh.

Tiêu Chiến rót một ly nước, bước lại, chưa kịp đưa cho hắn thì đã thấy hắn chìa cái thiệp mời trước mặt, lúng búng mà nói một tràng.

Anh đứng ở cầu thang từ lúc nãy đã hiểu được đôi phần, nhìn cái thiệp thì biết hắn muốn nói gì rồi. Thứ bảy anh không bận, nhưng mà họp báo xong còn phải tham gia cái gì nữa không?

"À, có. Có một buổi tiệc nhỏ, chỉ là ...".

"Chỉ là sao?".

"Chỉ là nếu anh không muốn tham gia thì cũng ... không miễn cưỡng".

Gì chứ? Bỏ thời gian đi họp báo lại không tham gia tiệc? Tiêu Chiến anh đâu có ngốc? Anh tuy không truy tinh nhưng nghe nói hôm đó rất nhiều minh tinh tới dự, đồ ăn nhà hàng đó cũng rất ngon nữa.

"Thôi được, nể mặt cậu hôm đó tôi sẽ thu xếp đến vậy" Tiêu Chiến mỉm mỉm cười, đúng là anh nể cho cái thời gian ba mươi phút tập dượt của Vương Nhất Bác trước cửa nhà anh.

---

Chiều hôm họp báo Vương Nhất Bác tới trước. Tiêu Chiến và dì Hạ được xe tới rước đi sau.

Tiêu Chiến mặc một chiếc sơ mi xanh phối cùng quần tây đơn giản. Dì Hạ cũng ăn vận lịch sự. Hai người một già một trẻ theo Lộ tỷ đi đường hông tiến vào hội trường. Tiêu Chiến thấy cửa trước trải thảm đỏ đông đen là người, tiếng huýt gió, tiếng reo hò ầm ỹ sau mỗi lần có xe minh tinh đỗ lại trước cửa.

Vương Nhất Bác chắc cũng được chào đón như vậy. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ không hiểu sao lại cảm thấy tự hào.

Hội trường họp báo không quá đông, một dãy bàn trải khăn trắng đặt trên một bục không quá cao, pano phía sau đơn giản đề tên bộ phim và treo vài logo của nhà sản xuất và các nhà tài trợ.

Ghế dành cho người nhà được đặt ở hàng đầu, Lộ tỷ cẩn thận đưa dì Hạ và Tiêu Chiến vào chỗ rồi mới rời đi, chốc lát sau lại quay lại đưa cho hai người một túi đồ ăn vặt và hai chai nước suối. Lộ tỷ xin wechat của Tiêu Chiến, bảo anh cần gì thì nhắn tin cho tiện.

Chốc lát sau màn hình Tiêu Chiến có tin nhắn kết bạn đang chờ, anh vui vẻ nhấn đồng ý, một lát sau mới biết người kết bạn với mình không phải là Tuyên Lộ. Bởi ảnh đại diện là minh tinh Vương Nhất Bác, có cả dấu tích đỏ xác nhận thân phận.

Gì chứ, Tiêu Chiến anh có không rộng lượng đến nỗi hắn phải nhờ trợ lý đi xin wechat của anh sao? Tiêu Chiến vừa bĩu bĩu môi cất đi điện thoại, vừa hé mắt nhìn gói đồ ăn vặt trong tay. Mặc cho tiếng chuông báo tin nhắn đến reo tít tít .

"Hi anh"

"Là em. Vương Nhất Bác"

"Không phải người lạ"

"Có gì không ổn báo cho em nhé"

"..."

---

Buổi họp báo nói chung kéo dài không quá lâu. Nữ chính đối diễn với Vương Nhất Bác là một minh tinh mới nổi cực kỳ xinh đẹp. Nam nữ chính ngồi kề nhau rất có cảm giác couple, phỏng vấn đôi ba câu lại tương tác bằng các đoạn hội thoại trong phim theo yêu cầu của fan.

Giá như Vương Nhất Bác chịu nói nhiều hơn một chút thì buổi họp báo đã thành công hơn rồi, chỉ là biệt danh giết chết các cuộc phỏng vấn của hắn chưa bao giờ là giả.

"Hãy đặt một câu với cụm từ tuy rằng ... nhưng mà ..." MC đưa đề nghị cho hai người, nghĩ câu này không khó, chắc Vương Nhất Bác tiên sinh không làm cụt hứng người dẫn chương trình khốn khổ là hắn đây.

"Tuy rằng đóng phim rất vất vả, nhưng mà rất vui" Nữ chính nhanh nhẹn trả lời trước, nhận lại hàng tràng vỗ tay tán thưởng.

"Tuy rằng cậu đề nghị tôi đặt câu, nhưng mà tôi ... không thích" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tiếp lời, thành công làm MC mặt xám chàm, ngượng ngùng cười ha ha quay sang bảo hai người đã hoàn thành trả lời câu hỏi cuối.

"Còn một phân cảnh mà tất cả các fan đều muốn được xem ... "MC mở lời, nhìn kịch bản mà mồ hôi từng hạt to như hạt đậu từ trên trán tuôn xuống.

"Hôn đi hôn đi hôn đi hôn đi ..." Từ dưới sân khấu, tất cả các fan tham dự đều gào to từng tràng phấn khích.

MC lần nữa cười haha, chỉ xuống sân khấu mà nói "Đúng. Đó là phân cảnh hôn môi cuối phim. Chúng ta cùng chờ đón hai vị minh tinh ngay tại đây tái hiện lại cảnh lãng mạn này".

Trong khi nữ chính giả bộ e thẹn ngồi cắn môi ở trên ghế, Vương Nhất Bác lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến.

Anh chả có biểu tình gì, tựa như quần chúng ăn dưa đang nghểnh cổ xem trò hay vậy. Vương Nhất Bác tự dưng lại thấy bực bội, đưa micro lên miệng.

"Thực ra ..." Cả hội trường tích tắc im phăng phắc.

"... cảnh này trong thực tế đều là chọn góc máy mà thôi" Vương Nhất Bác dứt lời, đứng lên tiến về phía nữ chính, một tay ôm đầu cô một tay vẫn cầm micro nghiêng người che đi, từ phía sau có thể lầm tưởng hai người hôn nhau nhưng kỳ thực đến mặt cũng đều không chạm.

Nữ chính còn chưa kịp phản ứng gì, Vương Nhất Bác đã buông ra về tới chỗ ngồi của mình rồi. Hắn là nói dối, bởi cảnh cuối cùng hôn rất kịch liệt, toàn là quay cận cảnh thì làm gì có chuyện chọn góc máy. Nữ chính cực kỳ cực kỳ hâm mộ Vương Nhất Bác, cảnh hôn của cô không chuyện nọ cũng chuyện kia làm cho NG, hại Vương Nhất Bác hôn tới mười mấy lần, môi đã sưng lên vẫn còn chưa đạt. Tối hôm hoàn thành cảnh quay đó có người đến phòng tìm hắn, cớ là xin lỗi nhưng Vương Nhất Bác bảo mệt không tiếp.

Tính tình của hắn trong giới trước nay vẫn bạo liệt thẳng thắn đến đau lòng, con gái nhà người ta ôm hộp bánh kem hình trái tim trở về, mùi tin tức tố hoa hồng thoang thoảng ngoài hành lang cho tới tận sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com