Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

5.

Khi Vương Nhất Bác ra ngoài còn nói đêm nay mình có tiệc rượu, có lẽ phải khuya mới trở về. Trước khi đi, cậu dặn dò Tiêu Chiến phải ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để bụng đói chờ mình.

Có lẽ lo cậu sẽ uống rượu quá nhiều mà té ngã giống như lần trước, Tiêu Chiến đã ra ngoài cửa chờ từ sớm. Gió đêm mang theo chút lạnh lẽo, anh túm chặt cổ áo dệt kim, đợi một hồi lâu mới nhìn thấy ánh đèn xe từ phía xa chiếu tới.

Vương Nhất Bác đang dựa vào ghế sau nghỉ ngơi, khoảng cách đến nhà càng ngày càng gần, cậu tùy tiện nhìn về phía trước, đột nhiên chú ý thấy một bóng người nho nhỏ trước cửa, cái bóng đó càng lúc càng lớn, càng rõ ràng, khiến cậu bật người đứng thắng dậy.

Xe vừa dừng lại, Vương Nhất Bác dường như rất kinh hỉ, sốt sắng chui ra khỏi cửa xe.

"Là lão bà của em tới đón em sao?"

Cậu cười toe toét giống như một đứa trẻ, lập tức hướng về phía thân ảnh thon gầy mặc áo dệt kim màu vàng nhạt kia mà đi đến.

Giọng nói của Vương Nhất Bác không nhỏ, gần như là hét lên. Cậu nghiêng người qua, vui vẻ cười rộ lên, dùng hai bàn tay to ôm lấy khuôn mặt của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hoảng loạn nhìn về phía tài xế trong xe. Thật ra anh muốn bịt miệng Vương Nhất Bác lại, đừng để cậu lớn tiếng như vậy, nhưng anh không dám, đành phải thẹn thùng mà rụt cả bả vai.

Nói như vậy, người khác sẽ hiểu lầm Vương Nhất Bác.

Nhưng thẹn thùng thì thẹn thùng, nhìn thấy tài xế dần dần lái xe đi xa, Tiêu Chiến vẫn không khỏi lo lắng cho cậu.

"Lạnh quá." Vương Nhất Bác dùng lòng bàn tay vuốt ve gương mặt anh, "Anh chờ lâu lắm rồi sao?"

Không biết Vương Nhất Bác hôm nay uống nhiều hay ít, nhưng trên người cậu toả ra mùi rượu khiến người ta rùng mình. Nhớ lại lần trước cậu bị đau dạ dày, Tiêu Chiến lo lắng cau mày, lắc lắc đầu.

Ngay giây tiếp theo, Vương Nhất Bác đột nhiên hôn lên.

Hô hấp của Tiêu Chiến ngay lập tức cứng lại.

Nói là hôn, nhưng thật ra người đàn ông này chỉ là đem môi nhẹ nhàng dán lên một chút.

"Anh tới đón em, em vui quá."

Vương Nhất Bác nói như vậy. Cậu cười đến mức hai mắt đều nheo lại, ôm lấy Tiêu Chiến đang hoàn toàn ngây ngốc vào trong lòng.

Mãi cho đến khi vào cửa, mặt Tiêu Chiến vẫn đỏ đến mức doạ người.

Anh hoảng hốt cầm cốc đi rót nước, lúc đưa cho Vương Nhất Bác thì không cẩn thận đụng vào ngón tay cậu, chút cảm xúc ấm áp làm anh cảm thấy như bị điện giật. Tiêu Chiến vội vàng dời tay đi.

Vương Nhất Bác dường như không chú ý tới phản ứng của anh, cũng không chú ý tới vừa rồi hai người có chạm vào nhau hay không. Cậu nhận lấy cốc nước uống một ngụm, bình tĩnh quay đầu vẫy tay với Tiêu Chiến, "Lại đây ngồi đi."

Tiêu Chiến ngập ngừng lắc lắc đầu, tỏ ý đứng cũng không sao cả.

"Lại đây nào." Giọng điệu của Vương Nhất Bác vẫn dịu dàng như cũ, nhưng trong đó lại có một chút ý vị ra lệnh.

Rất sợ chính mình chọc cho cậu tức giận, hơi thở của Tiêu Chiến cũng nhanh hơn, căng thẳng đi qua.

"Xin lỗi."

Đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác từ trước đến giờ đều hiểu phải lấy lui làm tiến. Tiêu Chiến vừa ngồi xuống, cậu liền hạ thấp tư thái.

Quả nhiên, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Tiêu Chiến vẫn lập tức xấu hổ lắc đầu: Vương Nhất Bác không bao giờ cần phải nói hai từ "Xin lỗi."

Thật ra lần trước Vương Nhất Bác suýt chút nữa hôn anh, anh đã nghĩ, thứ mình có thể báo đáp rất ít, nếu Vương Nhất Bác cần cái này, vậy thì anh cũng không nên cự tuyệt.

Lần sau nếu Vương Nhất Bác lại làm như vậy, anh sẽ không né tránh.

Nhưng mà hôm nay, chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng mà thôi, nhưng lại khiến anh cảm thấy bây giờ toàn thân vẫn còn cứng đờ. Tiêu Chiến thất vọng với chính mình, cúi đầu ngẫm nghĩ: Sao anh làm việc gì cũng đều không tốt.

"Xin lỗi." Vương Nhất Bác dùng đốt ngón tay cọ cọ lên bờ môi anh, giống như muốn lau sạch đi dấu vết mà mình không kìm lòng được, "Vừa rồi chỉ là em cảm thấy quá hạnh phúc, cho nên mới làm như vậy."

Là bởi vì mình sao? Tiêu Chiến không thể tin được.

"Bởi vì anh." Giống như muốn xác nhận suy nghĩ của anh, Vương Nhất Bác đã nói ngay lập tức.

Tiêu Chiến ngơ ngác chớp chớp mắt, cảm thấy mặt lại nóng lên, tròng mắt vốn khô khốc cũng trở nên ấm áp, nổi lên một chút ánh sáng ẩm ướt.

Anh chưa bao giờ biết mình cũng có thể làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc.

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác. Anh giống như một con chú cún con lại được nhận nuôi, may mắn mà thoát ra khỏi môi trường khó thở cũ, hơn nữa còn không ngừng cảm nhận được lòng tốt của chủ mới, cho nên mỗi lần nhận ân huệ đều không nhịn được dùng ánh mắt ướt dầm dề để biểu đạt lòng biết ơn.

"Nhưng em không biết là anh không thích như vậy." Vương Nhất Bác mở miệng, dường như có chút buồn bã nghiêng nghiêng đầu, "Hình như chỉ có em đơn phương coi anh là lão bà."

"Không hề suy xét đến cảm nhận của anh, là em làm không tốt." Cậu lại nói.

"Không...." Tiêu Chiến theo bản năng phủ nhận, nhưng đột nhiên im bặt, bởi vì sự vội vàng của mình mà cảm thấy thẹn thùng. Do dự một chút, anh vẫn cố lấy dũng khí để lắc đầu.

Không phải. Không phải là anh không thích.

"Thật vậy sao?" Hai mắt Vương Nhất Bác sáng lên vì chờ mong, nhìn vào bờ môi anh, nghiêm túc trưng cầu ý kiến của anh, "Lần sau em vẫn có thể hôn anh chứ?"

Vương Nhất Bác cũng không cần phải hạ mình như vậy để được sự đồng ý của anh. Tim Tiêu Chiến đập nhanh, anh nắm chặt vạt áo khoác trong lòng bàn tay, khẽ gật đầu.

Anh nhìn thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác lập tức bừng sáng, liền không quan tâm đến việc xấu hổ nữa, cũng vui vẻ hơn một chút.

"Tuy rằng sẽ bị nghi ngờ là được đằng chân lân đằng đầu, nhưng mà ---"

Vương Nhất Bác nén cười, vươn một bàn tay nắm lấy ngón tay Tiêu Chiến:

"Lần sau có thể là bây giờ không?"

Tiêu Chiến ngơ ngác há miệng thở dốc. Anh biết rõ ràng mình sẽ không cự tuyệt, nhưng lại cảm thấy gật đầu đồng ý thì thật sự quá thẹn thùng. Chần chừ một lát, anh nén nhịp tim ồn ào đang đập trong lồng ngực, khẽ cử động, kéo tay Vương Nhất Bác.

Không biết Vương Nhất Bác có cười như vậy với người khác hay không, nhưng cậu lại nheo đôi mắt lại.

Hầu kết khát cầu khẽ di chuyển, Vương Nhất Bác thò người lại gần, nghiêng đầu hôn lên môi Tiêu Chiến. Hôn cũng sợ làm anh đau sao? Vương Nhất Bác cũng không rõ lắm, chỉ ngắn ngủi vài giây, cậu đã rời đi. Nụ hôn của cậu giống như lông chim, rất nhẹ, chỉ để lại một chút ấm áp.

Thời gian trôi quá quá nhanh.

Tiêu Chiến mất nửa nhịp mới mở bừng đôi mắt.

Đối diện với khuôn mặt vừa mới rời đi lại từ từ sát lại gần, Vương Nhất Bác cúi người, yêu thương hôn lên chóp mũi anh.

"Ngủ ngon." Cậu cười nói.

Vì sao lại không nói nên lời chứ? Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh nảy sinh ra một ước muốn mãnh liệt như vậy. Nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác đi lên lầu, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bã.

Anh không thể giống như những người khác, không thể trả lời cậu một câu "Ngủ ngon".

Nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên xoay người lại.

"Thắt rất đẹp." Cậu nhìn Tiêu Chiến, trìu mến vuốt ve chiếc cà vạt trước ngực, "Cảm ơn anh."

Tiêu Chiến lại cảm thấy sống mũi đau nhức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com