CHAP 5 : CON MỒI
CHAP 5 : CON MỒI
Cuộc thảm sát đó gần như chấn động cả nước , thế nhưng lời giải thích cho chuyện này lại chỉ là hai băng đảng ganh đua đố kị từ mảnh đất dẫn đến đổ máu .
Làm sao tính mạng của con người có thể bị chà đạp dã man như vậy ? .
Cho dù họ có là lưu manh hay người xấu đi nữa cũng là con người kia mà ? . Giết là giết hay sao ?? .
Đúng , hắc đạo luôn luôn như vậy...
Một là một hai là hai .
Lưu Vũ trong lời nói của những tên bảo tiêu kia quả thật rất đáng sợ , hắn đứng trên tòa nhà cao nhất khu đó , dùng ống nhòm chĩa về phía khu thảm sát kia , đủ hài lòng mới buông xuống .
Thuộc hạ của hắn nói . - " Lão đại nói ngài ấy sẽ đến đây trong ba ngày nữa , vì vậy chúng ta phải trở về nhà chính ạ ".
Lưu Vũ hắn chỉ ừm một tiếng , trực thăng đậu ngay ở đó đưa hắn cất cánh về Trình Gia .
Việc ở đây không quá nặng nhưng người kia cần chắc chắn phải thắng cho nên Lưu Vũ đã đến đây , vậy mà tình cờ lại gặp được Tiêu Chiến .
Con mồi của Lão Đại hắn .
Cậu ta đang nắm giữ thứ mà hắn cần .
Lưu Vũ xuống khỏi trực thăng , gặp Trình Lục liền nói . - " Đem người đến dọn dẹp tàn cuộc , đừng để lại bất cứ manh mối nào ".
Trình Lục . - " Vâng , Đại Nhân ".
Lưu Vũ tiếp tục . - " Ba ngày nữa Lão Đại sẽ đến , tăng cường người xung quanh khu này , kiểm tra thường xuyên , vừa mới thanh tẩy sẽ có rất nhiều kẻ để ý ".
Trình Lục gật nhẹ đầu , chậm một chút mới nói . - " Từ Lão Đại báo là sẽ đến nhận hàng vào ba ngày nữa có thể cùng ngày với Vương Lão Đại ".
Lưu Vũ . - " Không vấn đề , tiếp đãi thật tốt là được ".
Trình Lục . - " Đã rõ " .
Lưu Vũ ừm một tiếng , hắn đang định rời đi thì nhớ ra . - " Tìm kiếm thêm thông tin về Tiêu Chiến , có thông tin cậu ta bị bắt đến quán bar rồi , quan sát tìm hiểu cho thật kĩ xuất thân và mọi thứ xung quanh cậu ta , ngày ấy đến sẽ cần thứ này ".
Trình Lục chớp nhẹ mắt , miệng lẩm bẩm một câu . - " Tiêu Gia sao ? "
Cùng gần mười năm rồi không nghe thấy Tiêu Gia , lúc hắn còn nhỏ cũng biết Tiêu Tử Phúc từng là thân tín của Lão Gia Chủ ? .
Ba ngày sau , người của Từ Gia đến trước , nhận kho hàng lên tàu rời chuyến đầu tiên , chuyến thứ hai có thể là nửa tháng nữa .
Gia chủ của Từ Gia cũng được xưng là một Lão Đại , cùng với Vương Nhất Bác có nhiều điểm tương đồng , kẻ phù trợ cho sức mạnh của Vương Gia trước đây ít nhiều cũng có công sức của Từ Gia .
Hắn là Từ Phong Lãng , người ta hay gọi hắn là Từ Lão Đại .
Từ Phong Lãng cầm lên khẩu súng lục loại mới chế , không quá nặng nhưng tầm bắn rất xa phù hợp cho thuộc hạ của hắn cầm theo người .
Vương Gia vừa xuất kho hắn đã đặt đầu tiên , hiện tại đều đang sản xuất cho Từ Gia dùng thử .
Nếu có kết quả tốt sẽ xuất đi nơi khác .
Giá bán cũng không rẻ nhưng vì đối phương là Từ Phong Lãng cho nên luôn được nhận một vé giảm giá đặc biệt .
Trình Lục cũng có đến , hắn đứng cách đó không xa thấy Từ Phong Lãng liền tới .
Trình Lục . - " Từ Lão Đại ".
Từ Long Lãng quay đầu . - " Trình Lục ? Tới đây làm gì , sợ tôi xuất hết kho nhà cậu đi à ? ".
Trình Lục lắc đầu . - " Không có , nếu có thì ngài phải trả thêm tiền thôi ạ ".
Từ Phong Lãng . - " Cậu đang trả treo với tôi đấy à , Vương Gia các cậu nuôi ra toàn người kì lạ ".
Trình Lục . - " Ngài nói quá rồi ".
Từ Phong Lãng . - " Mà Vương Nhất Bác cũng tới mà phải không ? Có chuyện gì à ? ".
Trình Lục đáp . - " Ngài ấy đưa lệnh thanh tẩy , vùng phía Nam cũng đang cấp bách đến cũng là chuyện thường tình thôi ạ ".
Từ Phong Lãng . - " Chuyến này đi qua địa phận Trung Quốc và Philippines cũng khó tránh Lão Hoàng , hắn tới nơi thì bàn chút chuyện vậy ".
Trình Lục gật đầu , hắn khẽ nghiêng người đáp . - " Bên ngoài có trực thăng , ngài lên là có thể tới Trình Gia ạ ".
Từ Phong Lãng ừm một tiếng sau đó đi ngay , công việc cũng xong rồi .
Trình Gia là nơi cắm cọc lớn nhất của Vương Gia tại đây chính vì vậy mọi hoạt động lớn nhỏ ở khu vực Châu Á này đều sẽ gửi đến Trình Gia trước khi được đem gửi về Vương Gia .
Dù lớn dù nhỏ vẫn phải theo thứ tự .
Trình Gia cũng được gọi là nhà chính thứ hai của Vương Gia .
Vì vậy người kia đến đây không có gì lạ .
Từ Phong Lãng thả dây từ trên không xuống đất , đáp thẳng trước mặt một nam nhân , là người làm trong nhà . Hắn cười khẩy một cái rồi né thật nhanh sang bên cạnh .
Cười cức ý mà cười .
Thiếu niên kia có vẻ ngây ngốc , mặt đờ đẫn chân đứng không vững ngã xuống...
Từ Phong Lãng mặc dù phong lưu , gương mặt hắn vô liêm sỉ thấy rõ nhưng khí chất của một kẻ lăn lội nhiều năm không phải ai cũng đỡ được .
Hắn lưu manh vừa đi vừa cười , Trình Gia có vài người được thông báo trước đến đón hắn vào trong .
Hắn được dẫn lên tận phòng .
Từ Phong Lãng không thèm gõ cửa , hắn mở chốt liền tiến vào ngay mà không do dự . Bước vào được ba bước dài , tại khóc khuất chưa thấy người đâu đã được tặng miễn phí một cái bút .
Suýt chút nữa đâm vào người .
Từ Phong Lãng suýt xoa nhìn bình hoa hiếm bị chiếc bút đâm thủng một lỗ nói . - " Lâu rồi không gặp , Vương Lão Đại định ám sát tôi đấy à ? ".
Không có nửa lời thưa thãi , người kia đưa ánh mắt rét lạnh về phía hắn , đáp chỉ bằng một từ . - " Cút ".
Từ Phong Lãng nhún vai , hắn ngang nhiên đi vào trong ngồi lên ghế sofa . - " Sao thế ? Có chuyện gì mà khiến cậu nổi nóng như vậy ? ".
Không có lời hồi đáp , Từ Phong Lãng mới quay ra nhìn . Thấy sắc mặt hắn không tốt mới thôi không nói nữa , việc của Vương Gia hắn không quan tâm lắm .
Nói thật , ngoài Lưu Vũ ra thì hắn là kẻ dứt khoát nhất mà Từ Phong Lãng từng gặp .
Năm đó nói là làm .
Nghĩ đến vẫn còn thấy gai người .
Mấy năm trôi qua rồi tính tình so với lúc trước còn lạnh nhạt gấp mấy lần .
Phải chính là hắn - Vương Nhất Bác .
Nói thanh tẩy là thanh tẩy , dường như hắn làm việc đều không cần nhìn đến mặt người khác , người như vậy có ai thèm nhòm ngó sao ? Đồ độc ác .
Từ Phong Lãng nghĩ thôi chứ không nói ra , hắn ngồi vắt chân lên nhau cầm điện thoại chơi , tranh thủ lúc Vương Nhất Bác đang làm việc để dỗ ngọt người khác .
Có điều hắn đợi rất lâu , phải hơn ba tiếng Vương Nhất Bác mới hạ bút .
Từ Phong Lãng châm biếm một câu . - " Xong rồi à ? Ăn cơm được rồi đấy ".
Vương Nhất Bác không muốn đùa , hắn cũng không thích đùa cho nên không nói gì cả .
Từ Phong Lãng khịt nhẹ mũi ngồi nghiêm túc lại , mặt cũng xén đi vài phần đùa giỡn . Hắn nói . - " Mặt hàng súng này về cơ bản tôi không phàn nàn , nhưng muốn nó về được kho của tôi cũng không dễ cậu hiểu chứ ? ".
Vương Nhất Bác . - " Đây là do người của cậu có hay không đảm bảo được chuyến hàng đó , tôi không thể cấp xuống thuộc hạ cho cậu được ".
Từ Phong Lãng . - " Thân tín của cậu không ít , chỉ xuống hai người không được sao ? Chuyến hàng này lớn gấp ba lần những chuyến trước tôi đặt cậu , người tôi áng chừng đem đến không đủ , Lâm Nghi cần phải ở nhà nên mới không có ai đi bảo vệ chuyến này ".
Vương Nhất Bác nhíu mày . - " Cậu nhặt được bên ngoài hai người , tất cả đều vô dụng ? ".
Từ Phong Lãng chậc một tiếng . - " Làm sao tôi nỡ , tôi nâng còn không kịp ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì làm thế nào ? ".
Vương Nhất Bác nổi giận . - " Vậy cậu muốn đổi mạng thuộc hạ của tôi ? ".
Từ Phong Lãng . - " Thân thủ của họ không tốt bằng người của cậu , có đi cũng chưa chắc đảm bảo được chuyến hàng này , Lão Hoàng lắm mưu nhiều kế nếu không phải có người của Vương Gia ở đó , tôi không đi theo được khả năng mất rất cao ".
Vương Nhất Bác không đáp , hắn nhìn Từ Phong Lãng như muốn dùng mắt giết chết người , Từ Phong Lãng cũng chỉ cười chứ không dám nói thêm .
Tới khi hắn rời mắt đi , Từ Phong Lãng mới nói . - " Thế nào ? Nghe nói đang tìm một thằng nhóc phải không ? Ai vậy ? ".
Vương Nhất Bác . - " Con trai Tiêu Tử Phúc ! ".
Từ Phong Lãng hơi nhíu mày . - " Chẳng phải cả nhà Tiêu Gia đều chết hết rồi sao ? Đâu ra một thằng nhóc ? ".
Vương Nhất Bác . - " May mắn thoát chết , năm đó không tìm tận gốc , muốn khởi tạo lại giữ liệu Tiêu Tử Phúc đã làm chỉ cậu ta mới có thể ".
Từ Phong Lãng . - " Vậy người đâu ? Tôi cũng muốn xem mặt !! ".
Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn , hắn lại lần nữa hạ bút , nhưng thái độ lại rất đáng sợ , Từ Phong Lãng nói quá nhiều chuyện này thậm chí còn không liên quan đến hắn .
Hóng hớt .
Đấm cho vài phát .
Từ Phong Lãng chớp mắt vài cái , sau đó đứng dậy , ban nãy thương lượng như vậy chắc hắn cũng sẽ chịu đưa người tới thôi , chính vì vậy bây giờ hắn có thể rời đi rồi .
Ban nãy coi như chưa nói gì đi .
Từ Phong Lãng . - " Tôi sẽ gửi cho cậu bảng đồ chuyển hàng , nếu không còn gì thì tôi đi trước ".
Từ Phong Lãng vừa dứt câu liền đi ngay mà chả đợi đến cái liếc của Vương Nhất Bác . Vừa đóng cửa lại liền gặp Trình Lục , trên tay cầm tài liệu vừa đi vừa nhìn hắn .
Trình Lục . - " Trời cũng tối rồi , cơm đã xong ngài xuống dùng bữa đi ".
Từ Phong Lãng phẩy tay . - Khỏi đi , nhìn cái mặt hắn mất cả hứng ăn , cơ mà Vương Nhất Bác đang tìm thằng bé nào vậy , có xinh đẹp không ? " .
Trình Lục mỉm cười . - " Ngài tò mò nhiều quá rồi , việc này của Lão Đại tôi cũng không thể tiết lộ ".
Từ Phong Lãng . - " Vậy à ? Thần bí quá nhỉ ? ".
Trình Lục không đáp , hắn mời Từ Phong Lãng xuống dưới nhà sau đó mới gõ cửa , chờ Vương Nhất Bác đồng ý mới dám mở cửa .
Vương Nhất Bác vẫn đang viết cái gì đó , mặc dù hắn rời nhà đến để quan sát trực tiếp cuộc thanh tẩy , thế nhưng thời gian rảnh hắn vẫn sẽ làm việc khác .
Trình Lục đặt một bản lý lịch của một cậu bé lên bàn nói . - " Lưu Vũ Đại Nhân nói chuẩn bị cái này cho ngài , tôi nghĩ ngài đang cần thứ này nên đem đến ".
Vương Nhất Bác hạ bút cầm lên .
Là hồ sơ của Tiêu Chiến , Vương Nhất Bác không nghĩ nhiều mà mở ra , hắn thấy có vài tấm ảnh của cậu từ lúc nhỏ đến lúc lớn .
Hình như càng lớn càng gầy , ánh mắt cũng ẩn chứa rất nhiều sự sợ hãi .
Bất quá , gương mặt này...
Tiêu Chiến năm nay mười sáu tuổi , còn khá nhỏ , đúng thật đã có quãng thời gian cùng Tiêu Tử Phúc ở trong Vương Gia , kĩ năng được những thuộc hạ của Tiêu Tử Phúc hết lòng khen ngợi , chứng tỏ cậu ta có khả năng vượt trội .
Có điều trong bức ảnh chụp bên ngoài nhà hàng , lọt vào trong mắt Vương Nhất Bác là hai kẻ mặc đồ đen , hắn nghi hoặc nói . - " Kẻ này là ai ? " .
Trình Lục hơi nghiêng người nhìn vào , hắn giải thích . - " Người củ chúng ta quan sát Tiêu Chiến nửa tháng nay thấy có hai kẻ này thường xuyên theo dõi cậu ta , đêm cũng xuất hiện trước cổng khu nhà mà chúng ta vừa thanh tẩy , tìm hiểu cũng không có tin tức ạ ".
Vương Nhất Bác đem điểm nghi ngờ , hắn không nói gì chỉ hạ bức ảnh xuống xem tài liệu liên quan đến Tiêu Chiến , phát hiện từ lúc Tiêu Tử Phúc mất cậu đã chuyển qua hơn mười căn nhà , gần đây nhất là khu nhà mà hắn mới thanh tẩy .
Thật trùng hợp .
Có điều vị trí hiện tại lại nằm trong quán bar ? .
Vương Nhất Bác . - " Cậu ta làm gì trong đó ? " .
Trình Lục chớp nhẹ mắt , giây đầu chưa hiểu giây sau đã thông suốt . - " Bị ép vào trong , có vẻ như bị lợi dụng ạ " .
Vương Nhất Bác hừ một tiếng , loại người vô tích sự để mặc người ta xô đẩy như vậy hắn thật sự không muốn để tâm , nếu không phải cậu ta có thứ hắn muốn đến một cái liếc mắt hắn sẽ không đặt lên người cậu , cho dù gương mặt rất xinh đẹp , dù tiều tụy vẫn không che được thế nhưng quan điểm dùng người của Vương Nhất Bác không nằm ở vẻ đẹp mà nằm ở thực lực .
Vương Nhất Bác đóng lại hồ sơ đặt lên bàn , tiện thể lấy thêm một bản thảo khác đưa cho Trình Lục nói . - " Tìm Mạc Vân Đình đưa cho hắn thứ này , đây là mẫu súng mới mà Bạch Chính Dương thiết kế tôi vừa xem qua " .
Trình Lục gật đầu nhận lấy sau đó liền ra ngoài , cũng không hỏi xem khi nào có thể bắt Tiêu Chiến , mục đích của Vương Nhất Bác đến đây không chỉ có vậy cho nên khi nào hắn cần thiết hắn sẽ ra lệnh thôi .
Đên nay sẽ là đêm đẫm máu .
Vương Nhất Bác trực tiếp tham chiến , đẩy nhanh tiến độ thanh tẩy phía Nam , tất cả những bang lớn nhỏ một là theo hai là chết . Sự xuất hiện của Vương Nhất Bác ở đây như một cú hích nhọn hơn dao đối với bọn chúng .
Lưu Vũ đã đành , hiện tại có Vương Nhất Bác không khí càng thêm căng thẳng u ám .
Có điều lần này vừa mới nổ một tiếng súng , trên trời đã xuất hiện trực thăng của cảnh sát , xuất hiện cả tiếng còi vang trời thêm vào đó có khá nhiều phóng viên tác nghiệp sử dụng trực thăng soi đèn xuống dưới trực tiếp ghi hình .
Thế nhưng cho dù có bị phát hiện , Vương Gia vẫn khá ung dung , số lượng cảnh sát chiếm rất ít và hầu như chỉ đứng ngoài vòng dùng loa phát ra tín hiệu cảnh báo , nếu có vào cũng chỉ tiến đến vùng nửa an toàn .
Thời gian càng kéo dài người của Vương Gia đánh cũng không quá mất sức .
Lời cảnh cáo cũng chỉ nằm ngoài tai .
Vương Nhất Bác ở trên trực thăng cách đó không xa , cánh cửa mở gió lùa vào phần phật , trên tay hắn cầm một khẩu súng hạng nặng khá lớn , nhưng không sử dụng .
Tình hình khả quan , hắn không cần ra tay .
Vương Nhất Bác chạm hẹ vào thiết bị truyền tin nói . - " Rút người đi " .
Chả mấy mà trời đã rạng sáng , ánh hồng hồng hửng lên ở phía Đông . Mùi máu tanh lan tràn khắp một vùng đất hoang , với những ngôi làng cũ nát đã đổ . Máu bắn lên thấm đẫm cả tường , có cũng bị dẫm nát .
Trên đó còn có xác người .
Cảnh sát và phóng viên gần như chết lặng .
Đây đã là vụ thứ ba trong tháng rồi , không có phát hiện gì ngoài kết luận các băng đảng tự giết lẫn nhau , không có nhân chứng , kẻ sống được cũng phát điên phát dại .
Manh mối đứt đoạn , cấp trên cũng không ai nói gì , chỉ muốn chuyện này có một kết quả rồi báo lên phía trên kết thúc mọi việc , chẳng ai muốn dính dáng cả
Phóng viên ở bên ngoài được dịp nữa phát trực tiếp toàn cảnh , nườm nượp người được đưa ra ngoài ,ai nấy đều cảm thấy hôm qua gan của mình cũng thật lớn .
Đến giữa trưa khi tin tức đã đầy đủ , liền một mạch phát lên truyền hình .
Tiêu Chiến cũng đang xem , trong đầu hỗn loạn , cậu đột nhiên bật thốt lên một câu . - " Bọn họ...tại sao lại phải giết nhau......? ".
Bấy giờ mấy tên bảo tiêu trong phòng mới quay đầu nhìn Tiêu Chiến , hai tên đó cười khẩy nói . - " Ngây thơ thật đấy ".
- " Hắc đạo không phân biệt lý lẽ , kẻ nào mạnh thì kẻ đấy sống đâm chém nhau là chuyện bình thường , chúa kể còn liền quan đến Vương Gia ".
Tiêu Chiến . - " Vương Gia ? ".
Cái tên này mỗi ngày Tiêu Chiến đều nghe họ nói . Bản thân cậu cũng cảm thấy rất quen nhưng không thể nào nhớ ra nổi , ánh mắt ngờ nghệch ngây thơ của cậu khiến hai tên vệ sĩ kia nổi hứng trêu chọc .
- " Sông ở khu đó mà còn chưa nghe đến tên Vương Gia ? Thiếu kiến thức trầm trọng rồi ".
- " Vương Gia khá đặc biệt , một lời không nói hết muốn biết thì phải tự tìm hiểu thôi , thế nào ? Muốn thử quyến rũ Vương Lão Đại không ? ".
Tiêu Chiến bỗng run nhẹ lắc đầu .
Bọn họ cười đáp . - " Muốn cũng không có cửa , cậu xinh đẹp thật đấy nhưng mà ngài ta chỉ cần có người tài , xấu đẹp chả quan tâm ".
Tiêu Chiến cúp mắt , xong cũng không nói gì , cơm trên bàn vẫn còn nguyên , hiện tại họ cũng không ép cậu phải ăn nữa , hai tên bảo tiêu hung hãn ban đầu cũng đổi thành người khác , họ khá dễ tính và nói nhiều .
Tiêu Chiến không ăn chỉ khuyên vài câu nhẹ nhàng , Tiêu Chiến cũng cố nhét lấy vài miếng .
Cứ thế suốt hai tuần , rốt cục Tiêu Chiến tăng lên gần bốn cân , khuân mặt có chút khí sắc hơn nhiều vì đồ ăn nhiều dinh dưỡng , cậu cũng không phải làm gì hết .
Tú bà rất hài lòng , tiếp tục để cho Thẩm Thanh Thanh tiếp cận Tiêu Chiến lấy chút lòng tin của cậu , Tiêu Chiến không ưa nặng chỉ ưa nhẹ cho nên tú bà thuận theo , dẫu sao chỉ cần sức khỏe tốt một chút là được .
Cũng buổi tối hôm đó , tú bà tự nhiên lại ra ngoài cửa đứng mời chào khách , được khoảng nửa tiếng thì nghe thấy trên đầu có tiếng trực thăng , tưởng không có vấn đề gì , ai ngờ lại có người thả dây từ trên xuống ngay trước cửa quán .
Ai nấy đều nhìn , tú bà tưởng có món hời liền chạy ra mồi chài , sẵn tiện giới thiệu Tiêu Chiến ai ngờ đâu chưa kịp nói đám người đó đã tan ra đủ hướng .
Tú bà đứng lại quan sát , bọn họ hành vi rất lạ , nghiễm nhiên lại đem khu này ra nhìn hết một lượt , tú bà nghi ngờ là cảnh sát ngụy trang liền gấp rút phái người vào phá tan các cuộc ân ái trước khi bị phát hiện .
Khách lần lượt rời đi , mấy thứ ma túy thuốc kích thích đều bị giấu đi .
Tú bà đứng tại cửa trông ra trong lo lắng , thế nhưng mãi cũng không thấy nhóm người đó vào kiểm tra hay lục soát quán khác , chỉ đi qua đi lại như giám sát gì đó .
Bà nhìn thật kĩ một tên đang châm điếu thuộc lá , hắn cùng những tên bên cạnh mặc đồ giống nhau , eo thắt lưng gồ lên nhìn là biết đó là súng .
Có tất cả gần hai mươi người , cứ đi lại suốt đêm cho dù có vãn khách cũng vẫn đứng .
Đoạn đường này sầm uất nên dù có hai ba giờ sáng vẫn sẽ có người qua lại , bà ta lo lắng có chuyện nên cả đêm cứ dõi theo đám người đó .
Chẳng may gặp phải người của Vương Gia thì khốn .
Cũng không hắn là sợ bởi nếu phải là Vương Gia bà ta cũng sẽ chịu quy thuận , có điều giữa đêm nổ súng thế nào cũng chết nên bà ta không dám ngủ .
9 . 4 . 2022
Mọi người nếu thấy ổn thì vote cho em để em có động lực nhaa ❤ iu mọi ngừi nhìuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com