CHƯƠNG 15
Vương Nhất Bác ngồi an ổn trong rạp chiếu phim, màn hình đang quảng bá vài bộ phim sắp tới, chiếu tới đoạn các quy định khi xem phim rồi nhưng Vương Nhất Bác không thể tập trung.
Tuy lúc nãy cậu hùng hồn là vậy nhưng bây giờ nỗi sợ vô hình lại đang xâm chiếm cậu. Cậu siết chặt tay ghế và đang cố gắng tự thôi miên mình. Mình ổn, mình là cool guy, mình không sợ, tất cả chỉ là giả thôi, giả thôi.
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, tối nên chả biết chút gì biểu tình của Nhất Bác, anh thích phim kinh dị, ôm trước bụng một túi bắp rang bơ lớn miệng nhai đến vui vẻ, thỉnh thoảng lại hút chai nước ngọt bên cạnh cái rột.
Phim chiếu đâu được một nửa Vương Nhất Bác đã muốn xỉu, tay bấu đến trắng bệch. Chưa nói nội dung, chỉ riêng tạo hình của Valak đã làm cậu sợ chết khiếp. Khuôn mặt trắng bệch, hai hốc mắt và miệng sâu hoắm như hút cái nhìn của người đối diện vào nó, không thể rời. Tim cậu thắt lại, bản năng sợ hãi được kích hoạt, những tháng ngày thơ ấu như một khoảng không tối đen đang tràn ra như muốn nuốt chửng lấy cậu.
Vương Nhất Bác đúng là không nhớ gì về ký ức trước năm ba tuổi, không biết trước đó mình có hay không một gia đình, có hay không được ba được mẹ ôm ôm hôn hôn lên má sữa, tươi cười chụp một bức ảnh trong công viên. Cậu thi thoảng tự dỗ mình, chắc là có nhưng chắc mình đã lỡ quên rồi.
Ngược lại, Cậu còn nhớ như in những ngày ướt lạnh tím tái, những buổi chiều đói đến mê sảng. Cậu nhớ những đêm rét mướt run rẩy thu mình trong sạp chợ, ngủ cùng đám chuột con nào con nấy to như con mèo. Chúng giương đôi mắt sáng như sao ngạo nghễnh nhìn cậu, chạy xung quanh cậu, đói quá còn cắn vào chân cậu rướm máu.
Cậu còn nhớ như in những lần bị xua đuổi, những ngày thơ thẩn bên hàng rào trường mẫu giáo, khát khao một cái xoa đầu, khát khao một cái ôm.
Cậu nhớ những lần mắt mở trừng trừng nhìn vào bóng đêm, nước mắt lăn dài trên má vì không có nổi một hình dáng của người thân để mà hồi tưởng. Một đứa trẻ từ bốn tuổi, đã bắt đầu ký ức tuổi thơ của mình như thế đó. Nỗi sợ bóng tối của cậu, không đơn thuần là sợ, nó là nỗi ám ảnh suốt cả quãng đời thơ ấu.
Đúng lúc Vương Nhất Bác cả người run rẩy muốn bỏ cuộc thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu. Bàn tay nhỏ, mềm mềm, âm ấm khẽ khàng để lên tay cậu, xiết nhè nhẹ lấy bàn tay đã vã đầy mồ hôi lạnh của cậu. Tiêu Chiến trong một khoảng khắc ánh sáng màn hình lóe lên, bắt gặp khuôn mặt đã đờ ra vì sợ hãi của Vương Nhất Bác mà tâm động.
Chàng trai này một lần hỏi anh về người thân, một lần hỏi anh về sự tưởng nhớ, hình như giấu nổi đau của mình trong bóng đêm, ôm lấy cô đơn tự chịu đựng một mình. Tiêu Chiến thấy được chính mình trong ánh mắt sợ hãi đó, một sự đồng cảm từ giây phút ấy rung lên trong tâm hồn anh. Tự dưng Tiêu Chiến muốn ôm người trong vòng tay, muốn bóc đi từng lớp chai sạn, từng lớp giáp sắt cậu dựng xung quanh mình, muốn xoa dịu tâm hồn này.
Anh xoay người về phía cậu, tay kia khẽ vươn ra che trước mắt Vương Nhất Bác, một lúc lại kéo đầu cậu hướng về phía mình, giọng thì thầm khe khẽ, anh nói "Giả đó, đừng sợ ... Tôi ở đây, đừng sợ", tay anh vỗ nhẹ lên lưng cậu nuông chiều. Rồi trong lúc cả rạp phim rú lên kinh hãi vì khuôn mặt Valak đột ngột hiện trên bức tranh trắng toát, Tiêu Chiến vươn người hôn nhẹ lên trán Vương Nhất Bác.
Nụ hôn lướt qua nhẹ như một bông hoa cánh bướm rung rung trong gió, trong bóng tối còn nghe rõ hơi thở thơm ngọt mùi bắp rang bơ. Vương Nhất Bác chưa kịp cảm nhận gì, đã thấy Tiêu Chiến buông ra từ khi nào nhìn cậu mỉm cười, giọng anh rất ấm "Đừng sợ" trong khi tay vẫn nắm lấy tay cậu không buông.
Đoạn cuối phim Vương Nhất Bác không còn sợ nữa, thực ra là cậu cũng không chú tâm xem. Cậu có một nỗi sợ hãi mới, cụ thể hơn nhiều. Cậu chợt nhận ra hình như bao nhiêu yếu đuối của cậu, bao tâm tư sâu kín của cậu, ngày hôm nay đã phơi bày ra hết trước mắt một người. Nụ hôn phớt đó của anh là tình yêu hay chỉ là lòng thương hại?
Vương Nhất Bác không biết mình về nhà khi nào, cậu cũng không giữ Tiêu Chiến ở lại. Cậu nằm trong ánh sáng mờ tối của căn phòng, mắt nhìn lên trần nhà, hai má đỏ bừng còn trái tim đập nhanh đến không ngừng.
Tiêu Chiến, giấu bên trong em là một trái tim sứt sẹo rỉ máu, một trái tim tổn thương từ lâu đã lạnh nhạt với yêu đương. Em không tin vào tình yêu, không tin vào nhân từ của con người. Trái tim em từ lâu chai cứng vì đã sớm giương móng vuốt với người đời. Người tàn nhẫn với em một, em sẽ trả lại hai. Người vô tình với em một, em sẽ trả lại gấp mười.
Em những tưởng chút tình cảm với tam lão và tu viện Maria là chút tình còn sót lại duy nhất của em. Cho đến khi gặp anh.
---
Một tuần sau.
Tiêu Chiến theo tín hiệu trong lời nói của Tiểu Uyển chiều Chủ nhật tuần sau mang cần câu đến nơi câu cá. Người đàn ông trung niên anh quen như thường lệ đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Tuy nhiên lần này lão có vẻ hơi nóng ruột nên không chờ anh chuẩn bị xong đã nhổm dậy.
"Tôi có nhận tin nhắn của cậu. Việc chính không làm lại đi tìm hiểu cái gì vậy? Tham quá coi chừng lưới rách"
"Bên này không có. Bên kia cũng tình cờ phát hiện thôi" Tiêu Chiến thủng thẳng nói.
"Hừm. Tôi nghe cậu cũng triển khai tìm hiểu, mất mấy ngày chả thu hoạch được gì" giọng người đàn ông trung niên có vẻ gay gắt, tông giọng cao hơn bình thường.
"Không thể nào?"
"Cả bãi trống không, không tín hiệu, không dấu vết"
"Không thể nào" Tiêu Chiến nói giọng hoang mang. Trong vòng chưa đầy 10 ngày đã giao hàng xong sao. "Tôi sẽ kiểm tra lại".
Người đàn ông trung niên lúc này hình như tức giận thực sự, không giữ được bình tĩnh quay sang nói như quát "Không cần cậu làm người hùng, tiếp tục hoặc tôi rút cậu ra" rồi không chờ Tiêu Chiến phản ứng, lão bỏ đi một mạch, còn không thèm thu đồ câu lại.
---
Gần tối nhập nhoạng Tiêu Chiến mới trở về nhà, anh thấy động. Mớ báo cũ để ngay cửa ra vào bị xê dịch, cửa ra vào khép hờ tựa như không thèm che dấu là trong nhà có người. Tiêu Chiến mở cửa, cố tình tạo tiếng động, chờ anh ở ghế sofa là khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn - Vương Nhất Bác.
Vừa thấy anh bước vào, Vương Nhất Bác chồm người tới "Tôi không liên lạc với anh được?"
"A, tôi đi câu" Tiêu Chiến vừa nói vừa giơ chậu đựng cá lên. Hai con diếc một to một bé quẫy đuôi trong chậu. "Ở xa nên điện thoại hết pin rồi, cũng không cách nào sạc được".
"Anh chuẩn bị chút quần áo đi" Vương Nhất Bác rũ mắt, cố giấu đi sự buồn bực, nói.
"Vì sao?"
"Chuyển sang bên tôi ở" Vương Nhất Bác khoát tay, một tên cận vệ tiến lại gần Tiêu Chiến đưa điện thoại cho anh xem.
Màn hình chiếu đoạn video mấy kẻ săn tin đưa trên mạng về vụ một xác người được tìm thấy dạt vào bờ biển nam Thượng Hải. Ngâm nước lâu cái xác đã trương to muốn nứt cả quần áo, chiếc mũi bị cá rỉa đã không còn hình dạng, trên khuôn mặt chỉ là hai cái lỗ sâu hoắm. Đầu ngón tay, ngón chân lòi ra khỏi quần áo cũng bị cá rỉa tới xương trông thật khiếp đảm, nhưng cái khuôn mặt vuông chữ điền kia, vừa nhìn Tiêu Chiến đã nhận ra. Anh cảm giác nhộn nhạo hơi hốt hoảng mà lùi lại. "Chuyện ... chuyện này ...."
Đoạn hội thoại với Ôn giám đốc lúc nãy như đoạn băng tua lại trong đầu anh "Cả bãi trống không, không tín hiệu, không dấu vết, ..."
"Chúng ta cần ... kiểm tra, lão Tứ" Tiêu Chiến nuốt nước miếng, thấy cổ họng khan quá.
"Đang làm rồi, nhưng an nguy của anh đang có vấn đề, không được để liên luỵ tổ chức" Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lắc đầu quầy quậy định mở miệng từ chối, anh muốn điều tra thêm, thì tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang câu chuyện.
"Ai?"
"Đường Tam, mở cửa cho tôi"
"Là ai?"
"Lão Ngưu đây, con mẹ cậu không đến ký giúp xác nhận hàng hóa hại tôi không kết sổ được, tôi mang đến tận nhà này. Mau mở cửa"
"A, chờ chút chờ chút, con mẹ nó cánh cửa bị kẹt rồi" Tiêu Chiến kê ghế chèn vào tay nắm cửa, lại giả vờ xoay vài cái tỏ vẻ cửa kẹt thật "chờ tôi kiếm cái vít nhé lão Ngưu". Anh khoát tay với hai tên cận vệ ra dấu cho họ tiến lên hai bên phòng khách yểm trợ, nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác "Xe cậu?".
"Sân sau" Vương Nhất Bác hất đầu. Tiêu Chiến đẩy cậu ra ban công, nhìn xuống sân sau tối om nhưng đánh liều kéo thang cứu hộ xuống. Anh xuống trước, Vương Nhất Bác theo sau, hai tên cận vệ chốt đuôi cũng lùi dần. Trứơc cửa căn hộ người xưng lão Ngưu chờ tới một hai phút không thấy động liền húc người vào cánh cửa điên cuồng. Tiếng súng giảm thanh bắn vào ổ khoá nghe khô khốc.
Tiêu Chiến chân vừa chạm đất đã nghe tiếng súng từ trên cao bắn tới, anh lấy thân mình che cho Vương Nhất Bác, đẩy cậu một phát lên xe trước khi nhào vào bên trong. Hai tên cận vệ đi sau hình như bị trúng đạn gục xuống. Chiếc xe chở Vương Nhất Bác không chờ, vọt đi. Tiêu Chiến mơ hồ nghe tiếng súng bắn trả, tiếng động cơ của mấy chiếc xe hộ tống phía sau rồi mê man không biết gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com