Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Anh muốn gọi tên cậu thật to, muốn giãy giụa thật mạnh để chạy đi tìm cậu. Nhưng hận nỗi sức cùng lực kiệt, anh đau quá, toàn thân đều đau, đến thở thôi cũng thấy như bị muôn thương vạn tiễn cắm sâu vào da thịt.

Nước mắt trào dâng trên khóe mi làm ướt nhẹp cả khuân mặt xinh đẹp, cát bụi bám đầy lên mái tóc bết dính vì mồ hôi và máu, đôi tay thon gầy nghiêm chỉnh gói gọn chú mèo nhỏ bằng tất cả hơi ấm và sức lực còn lại.

Thân cô thế cô trong đêm tối, như chú cá vùng vẫy trong vũng nước đục ngầu, anh kiếm tìm lối thoát trong vô vọng khôn cùng. Cả thân thể bị bóng đêm bao trùm, cảm giác ngột ngạt nơi đáy đại dương xâm nhập vào tiềm thức, ngột ngạt đến không thở nổi. Bất luận có cố gắng giãy giụa đến nhường nào, bọt nước nổi lên dày đặc bao nhiêu, ánh sáng vẫn không thể chiếu đến.

Không gian xung quanh sau một lúc cũng trở lại với vẻ yên tĩnh vắng lặng ban đầu, tựa hồ tất thảy những đáng sợ kinh hoàng vừa rồi là một ác mộng thoáng qua.

Anh chậm rãi gắng gượng mở mắt ra, máu đã phần nào che mờ đi tầm nhìn, nhưng anh có thể thấy một người nữa đã tới. Cách di chuyển linh hoạt cùng những động tác thành thạo, đó chính là chàng thiếu niên đã luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh từ rất lâu về trước.

Anh muốn đứng dậy để chạy lại phía cậu, nhưng đại não đình trệ, từng thớ thịt rít lên cơn đau thấu trời, máu vẫn không ngừng chảy, xem chừng sắp xuất huyết nặng rồi cũng nên.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng nhiên cả cơ thể anh bị nhấc bổng, một bàn tay to lớn truyền hơi ấm vào trong làn tóc rối mù, như muốn dùng tất cả những dịu dàng lo lắng mà bảo hộ anh thật tốt.

Nhịp tim cậu ấy nhanh quá, hơi thở cũng trở nên gấp gáp bội lần, nước mắt anh không biết từ bao giờ lại trào dâng, cả người giống như chú mèo nhỏ ban nãy, cố gắng rúc mình vào nơi tỏa ra hơi ấm để tìm lấy ánh sáng hy vọng.

"Nhất Bác."

Anh lẩm bẩm thật nhẹ, nhưng đủ để người bên cạnh có thể nghe.

Tiêu Chiến đã đợi, và người đã đến.

Cậu bế anh trên tay chạy thật xa, bỏ lại phía sau những ác mộng và tuyệt vọng, như vừa rưới nước lên nhành rơm cháy giữa cánh đồng hoang vắng, cứu nó khỏi khói lửa nhân gian.

Bờ vai rộng lớn tưởng chừng có thể sánh với Thái Bình Dương ấy, nó vững chãi biết bao, đã bao lần anh mơ mình được cậu ôm trong lòng, vỗ về như một chú mèo nhỏ.

Hơi thở của cậu phả lên trên mi mắt ẩm ướt, có chút nhột, nhưng trên tất cả là cảm giác an tâm. Vì cậu đã ở đây rồi, ngay bên cạnh anh, là ngôi sao rực rỡ nhất được khảm trên nền trời sâu thẳm, song vì một người mà rơi xuống nhân gian, toàn tâm toàn ý bảo hộ.

Ấm quá! Suốt đoạn đường đến phòng cấp cứu trong tòa đối diện của ký túc xá cục cảnh sát, anh chỉ cảm khái rằng nằm trong vòng tay của cậu thật ấm áp. Đó là cảm giác anh đã luôn mong ước được chìm đắm trong bao năm qua, chỉ tiếc hiện thực tàn khốc, nhưng anh cũng không đặt nặng nó trong lòng, được gần cậu như lúc này đã đáng giá ngàn vàng rồi.

Lần thứ hai mở mắt, mùi thuốc khử trùng quen thuộc sộc thẳng vào mũi, căn phòng trắng xóa vừa lạ vừa quen khiến anh ngay lập tức nhận ra những chuyện vừa rồi không phải là mơ.

"Anh tỉnh rồi?"

Thanh âm trầm khàn của cậu cất lên, không nặng không nhẹ, tầm mắt hướng về phía bộ đàm đen khịt trong tay, mơ hồ nhìn đến đăm chiêu, không dời mắt.

Nhất Bác không dám nhìn anh, bởi một khi đối mặt với ánh mắt thuần khiết ấy, trong vô thức cậu sẽ nhớ lại hình ảnh anh nằm bất động một góc trong con hẻm nhỏ, máu đỏ chảy dài trên mái tóc, trên khuân mặt, rồi thấm đẫm cả một mảng cát đá lẫn lộn.

Anh cuộn tròn người thành một đoàn, hai mắt nhắm chặt, đôi môi bị cắn đến nứt toác, nước mắt cùng mồ hôi quyện lại giăng đầy trên khuân mặt nhem nhuốc.

Cậu còn nhớ lúc vừa chạm vào anh, cả thân thể người ấy lạnh lẽo và ướt nhẹp như mới được vớt từ đáy hồ, nhưng khi vừa bế lên, một dòng ấm nóng lướt qua bàn tay cậu, màu đỏ thẫm ghê người như muốn thâm nhập vào sâu bên trong, bám dính lấy cậu không một khắc buông rời.

Bấy giờ cậu mới biết được một điều, hoá ra anh lại nhẹ đến thế. Cậu tưởng chừng chỉ cần một làn gió thu thổi qua, người ấy sẽ như chiếc lá phong cuối mùa, chơi vơi giữa không gian rộng lớn, bay về miền cực lạc xa xôi nào đó, về một nơi cậu cả đời sẽ không thể đặt chân đến.

Anh thở rất nhẹ, dường như là không thể nghe thấy. Quả thực không tưởng tượng nổi tư vị lúc đặt tay lên cánh mũi anh, dò tìm hơi thở yếu ớt trong lo sợ tột cùng, không biết cậu đã lấy can đảm ở đâu để có thể làm điều đó.

Có lẽ hình ảnh ấy sẽ còn ám ảnh cậu, nhưng may mắn là người vẫn ở đây, bên cạnh cậu. Thật tốt quá!

Tiêu Chiến định chống tay ngồi dậy, nhưng không tài nào di chuyển nổi, toàn thân như cành củi khô lạc dòng bị một tảng đá lớn đè lại, dòng chảy càng xiết thì bản thân nó càng mong manh, không cẩn thận sẽ gãy thành trăm mảnh.

Nhất Bác bước lên phía trước, một tay đặt ra sau đầu anh, một tay luồn qua eo anh, ôm người vào lòng, chậm rãi giúp Tiêu Chiến ngồi dậy. Cậu kê cái gối trắng sau lưng cho anh đỡ mỏi, rồi lấy cốc nước ấm mới pha, từ tốn đưa đến khóe miệng nhỏ xinh.

Lâu rồi không được quan sát cậu ở khoảng cách gần như vậy, anh có chút lạ lẫm cùng mê mẩn. Đôi mắt hổ phách hừng hực ngạo nghễ, sóng mũi thẳng dài tăm tắp oai vệ như tướng sĩ thời xưa, đôi môi đỏ mọng đầy đặn trông thấy là say đắm.

Chàng thiếu niên của anh năm ấy đã lớn rồi.

Không phải, cậu đã bao giờ là của anh đâu chứ.

Phòng cấp cứu của ký túc cục sảnh sát khá rộng, đương nhiên so với phòng ở bệnh viện thì trang thiết bị ít hơn một chút, nhưng vẫn đủ để sơ cứu những trường hợp như anh.

Anh ngất đi không lâu, khi tỉnh lại mới một tiếng đồng hồ trôi qua, mấy tiếng lách cách ngắt quãng của xe hàng qua lại trên vỉa hè gồ ghề vẫn còn đó, những người bán rong đang chuẩn bị về nhà sau một ngày dài làm lụng, đời mưu sinh chưa bao giờ là dễ dàng cả.

Hai người cứ im lặng như vậy, từng nhịp thở vang vọng trong căn phòng quạnh vắng, dội đi dội lại như muốn bóp nghẹt thời không, ảm đạm, chua chát.

Nhất Bác lấy trong túi ra hai hộp đồ méo mó, vài chỗ giấy gói quà màu xanh lá bị rách cả mảng lớn, duy băng đỏ bị tuột mất một nửa, nhưng có vẻ lớp bụi bặm bên ngoài đã được ai đó lau sạch.

Cậu đặt món quà lên bàn gỗ nhỏ cạnh giường, có những khúc mắc khiến cho không khí giữa hai người bí bách, nên họ vẫn lặng im như vậy.

Mãi cho đến khi đồng hồ treo tường điểm mười hai giờ, anh với bàn tay đang truyền dịch về phía hộp quà, cắn răng chịu đau một lát, nghiêng người sang đặt vào lòng cậu.

"Tặng em. Sinh thần tuổi hai lăm vui vẻ!"

Căn phòng chỉ còn ánh đèn đường hòa cùng sắc bàng bạc của trăng chiếu rọi, giọng nói anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, nhẹ nhàng lướt qua mặt nước tâm hồn như làn gió thu, vỗ về những ngổn ngang rối bời trong tiềm thức.

Vành mắt anh đau rát, nước mắt nóng hổi trực trào nơi khóe mi phiếm hồng. Tiêu Chiến thực sự hối hận bao năm qua đã khiến cậu phiền lòng, khiến cậu có những cảm xúc tiêu cực không đáng, khiến cậu có những ký ức xấu xí không cách nào xóa bỏ.

Sinh nhật lần này, anh muốn bù đắp cho cậu bằng tấm lòng chân thành nhất. Anh cũng không biết mình mong đợi điều gì từ mấy món quà vặt vãnh này, chúng nhỏ bé và ít ỏi biết bao sao với những tổn thương anh đã gây ra.

Nhưng anh biết, anh thật tâm muốn đem những điều tốt lành đến với cậu, muốn cậu được một đời bình bình an an.

Chỉ cần vậy thôi, đã là quá đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com