13.
[Sau đây là nhật ký bằng giọng nói của Tiêu Tự Vọng]
Thứ Tư, ngày 02 tháng 11, trời đẹp.
Tôi tên là Tiêu Tự Vọng, biệt danh là Eleven, bố nói vì lúc tôi sinh ra là mùa làm người tuyết, hôm nay cũng là tháng đó.
Cô giáo yêu cầu tôi viết nhật ký bằng giọng nói mỗi tuần, nhật ký hôm nay là về bố và papa.
Khi tôi còn nhỏ, tôi không thấy papa mình, những bạn nhỏ khác đều ôm lấy người cha Alpha của mình, nhưng bố nói với tôi cha tôi đã mất, có lẽ ông ấy là một yêu tinh đến từ thế giới cổ tích.
Rồi một ngày nọ, papa của tôi bất ngờ xuất hiện, bố nói đôi mắt của papa rất giống tôi, nhưng tôi dễ thương hơn, tôi cũng nghĩ vậy.
Bố và papa thường ngủ cùng với tôi, tôi rất thích ngủ với họ, ở nhà còn có một con mèo nhỏ tên là Kiên Quả, bố nói Kiên Quả là con gái, tôi không được bắt nạt nó.
Tôi là một cậu bé ngoan và sẽ không bao giờ bắt nạt động vật. Nhà ông nội lớn và ông nội nhỏ có nhiều chó to, chúng sẽ cướp xúc xích mà ông nội nướng cho tôi.
Nhưng tôi sẵn sàng cho chúng ăn vì tôi rất thích chúng, giống như bố, papa, ông nội lớn và ông nội nhỏ của tôi vậy. Ngoài sân còn có cá vàng nhỏ, ông nội sẽ dẫn tôi đi cho chúng ăn, bụng cá vàng nhỏ sẽ tròn tròn.
Ông nội nói sẽ đưa tôi đến công viên giải trí, nhưng hôm nay bố đã gọi điện và bảo tôi về nhà với bố. Người lớn làm sao có thể lừa dối một đứa trẻ, bố đã nói khi tôi đến nhà ông nội thì sẽ sinh cho tôi em trai và em gái mà.
Nhưng hôm nay xem video, tôi nhìn bụng bố vẫn phẳng lì và không có em trai em gái nào cả.
Tôi giận bố vì tôi muốn có em trai và em gái. Ông nội lớn và ông nội nhỏ thường xuyên hỏi tôi có muốn về nhà với bố và papa không, nhưng tôi bảo tôi không muốn vì tôi muốn em trai và em gái hơn.
Tôi không biết trong nhật ký cần phải nói gì nữa, nhưng ông nội đã nói với tôi tối nay sẽ có món sườn non chua ngọt mà tôi yêu thích. Ông nội nói tôi phải ăn nhiều hơn để cao lên, sau đó tôi có thể trở thành anh lớn của em trai em gái.
Tôi rất muốn có một em trai và một em gái, ông nội nói chỉ cần bố và papa ngủ với nhau, sớm muộn gì tôi cũng sẽ có thêm em trai và em gái.
Tôi đã chọn tên cho các em rồi, em trai sẽ là Ten (Mười), em gái sẽ là One (Một), còn tôi sẽ là anh trai Eleven (Mười Một) của chúng!
Tôi thật sự mong bố và papa có thể ngủ cùng nhau mỗi ngày~
---
Phòng khách rơi vào im lặng, Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại nói ra lời này. Sắc mặt Alpha hơi u ám, ánh mắt di chuyển từ mặt Tiêu Chiến đến ngón chân.
Vương Nhất Bác lại lôi dép ra ném vào chân Tiêu Chiến. "Mang dép vào, nếu không ngày mai sẽ bị cảm." Hắn có vẻ tức giận với lời nói của Tiêu Chiến, giọng điệu cũng không mấy dễ chịu.
Beta trước mặt thờ ơ, Tiêu Chiến vẫn ngơ ngác đứng đó. Anh tức giận đến đầu óc trống rỗng, hơi thở có chút mệt mỏi.
Tiêu Chiến hồi lâu không nhúc nhích, Vương Nhất Bác cau mày càng sâu. Hắn không chút do dự ngồi xổm xuống, đây có lẽ là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đi giày cho người khác, Alpha nắm lấy mắt cá chân Tiêu Chiến không hề nhẹ nhàng.
"Đau..." Nhưng Tiêu Chiến vẫn đau, anh không biết mình đang cố chấp hay vô lý. Beta né tránh tay Vương Nhất Bác, 29 tuổi còn chưa muốn đi dép.
Bình thản đứng dậy, Vương Nhất Bác mím môi nhìn Tiêu Chiến, nói: "Em nói không thích anh khi nào?"
Vẫn im lặng, ánh mắt Tiêu Chiến cũng không có nhìn hắn, chưa bao giờ hắn cảm thấy tức giận đến vậy.
"Nói." Giọng điệu hắn dần hung dữ hơn.
"Em quát cái gì?" Tiêu Chiến tính tình không được tốt, nghe giọng điệu ác ý của Vương Nhất Bác cũng không chịu nhường. "Chính em nói không thích Beta, là anh ép em nói chắc?"
Vương Nhất Bác hối hận vì đã nói những lời đó với Tiêu Chiến. "Sao có thể tính mấy lời lúc đó vào bây giờ được?"
"Tại sao không? Là em nói em không thích Beta. Từ lúc chúng ta chưa kết hôn cho đến sau khi kết hôn, em đã nói bao nhiêu lần rồi? Anh cũng đếm không nổi." Tiêu Chiến hùng hồn.
Đương nhiên, những lời này không đếm được, thật ra Tiêu Chiến cũng không để ý nhiều như vậy. Dù sao xu hướng tính dục và hình mẫu lý tưởng đều có thể thay đổi, nhưng anh thật sự không thể quên những gì Omega nhà họ Hứa đã nói hôm nay.
Vương Nhất Bác thích Omega nhưng không thích Beta, Vương Nhất Bác luôn thích ngửi gáy anh, Vương Nhất Bác luôn nói anh có mùi đặc biệt thơm.
Tất cả những điều này khiến Tiêu Chiến xuất hiện ảo giác, tâm trạng của anh đột nhiên lên một bậc, thậm chí anh còn cảm thấy rất khó chịu khi nhìn Alpha trước mặt.
"Nếu em không thích Beta thì đừng khiêu khích anh. Sau này anh cũng không muốn hoa hay bánh mì từ em nữa. Em có thể tự đi tìm Omega của mình..."
"Không phải anh cũng nói không thích Alpha hay sao?" Tiêu Chiến vừa nói xong đã bị Vương Nhất Bác cắt ngang, đây là lần đầu tiên anh thấy Alpha trước mặt nói chuyện vội vàng như vậy. "Anh cũng nói là không thích Alpha mà."
Vương Nhất Bác cảm thấy còn chưa đủ, nói thêm: "Hôm nay anh ăn cơm với Omega khác trước. Anh có nói cho em biết khi anh ăn tối với nam diễn viên trẻ đó không? Anh không gửi tin nhắn WeChat hay trả lời điện thoại của em. Nếu không hỏi trợ lý của anh, em thậm chí còn không biết anh ở đâu. Em là chồng anh hay cậu ta mới là chồng anh?"
Hắn nói một tràng trong một hơi, kìm nén cho đến khi toàn bộ khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng. Má sữa vì sự bất bình của chủ nhân mà rung rung, bộ vest Vương Nhất Bác đang mặc đột nhiên nhìn hơi lạc lõng với hắn.
Đêm quá tối, không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Chiến, tốc độ tuần hoàn máu trên mặt anh cũng không chậm hơn Vương Nhất Bác. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Vương Nhất Bác tự nhận mình là chồng, nói không bị sốc chắc chắn là nói dối.
Anh rất sốc nhưng càng tức giận hơn, Tiêu Chiến không hiểu Vương Nhất Bác sao dám nói đó là lỗi của mình. "Anh đi ăn với Omega khác trước? Sao em không nói buổi trưa hôm nay em sẽ gặp Omega khác trong văn phòng!"
Nói đến đây, Tiêu Chiến thật sự rất tức giận, nỗi bất bình cả ngày khiến anh cảm thấy khó chịu, mắt càng đỏ hơn. Đôi dép dưới chân cũng trông thật khó coi, anh cúi đầu liếc nhìn nó, giây tiếp theo liền đá bay chúng ra trước mặt Vương Nhất Bác.
"Em gặp những Omega khác trước có nói cho anh biết không? Nếu như trưa nay không phải anh đến văn phòng tìm em, anh cũng sẽ không biết. Ai mà không biết em thích Omega, không thích Beta một chút nào!" Tiêu Chiến tức giận nói.
Có lẽ tình yêu luôn khiến con người ta trở nên ngốc nghếch. Ngay cả khi cãi nhau ở độ tuổi đôi mươi, họ vẫn mất bình tĩnh. Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác biết sự tức giận hiện tại của mình, anh muốn Vương Nhất Bác biết tất cả những bất bình mà anh che giấu bấy lâu.
Muốn giải thích, muốn được dỗ dành là tâm lý yêu đương của hầu hết mọi người. Không chỉ Tiêu Chiến, mà cả Vương Nhất Bác cũng vậy.
"Anh đến công ty em à?" Hắn hỏi trước, sau đó nói: "Em chỉ gặp cậu ấy vì chuyện công ty. Anh trai cậu ấy bảo cậu ấy có thời gian thì đến thăm em." Vương Nhất Bác vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Là tin nhắn từ Omega nhà họ Hứa.
[Anh đang ở văn phòng phải không? Anh trai em bảo em đến thăm anh khi có thời gian.]
"Em chỉ xem cậu ấy như một Alpha hay Beta bình thường. Từ nhỏ em đã chưa bao giờ coi cậu ấy là Omega, cũng không có bất kỳ tình cảm nào khác với cậu ấy ngoài bạn bè. Nếu anh không tin, có thể gọi điện hỏi cậu ấy, không thì anh có thể hỏi Trần Thanh ngay bây giờ." Vương Nhất Bác nói, hắn thậm chí còn mở số của Omega và Trần Thanh.
Tiêu Chiến quả thật là thiếu thông minh trong tình yêu, hắn thật không còn gì để nói, nghe bấy nhiêu hắn đã biết nguồn cơn bất hòa là từ Omega, chỉ có Vương Nhất Bác mới cho rằng đó chỉ là một cuộc trao đổi thông thường.
"Em không thích Omega, cũng chưa bao giờ có giới tính hay mẫu người cụ thể yêu thích." Vương Nhất Bác muốn bình tĩnh lại, hắn hạ giọng nói: "Trước khi gặp anh, em chưa từng thích ai, cho nên khi họ hỏi em thích Omega hay Beta thì em nói Alpha thích Omega, đây là chuyện bình thường."
Hắn cố gắng giải thích, Tiêu Chiến ở trước mặt cũng nắm chặt tay lắng nghe.
"Anh có hiểu không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến không hiểu, không biết là mình không hiểu hay là không muốn hiểu. Tóm lại, lúc này Tiêu Chiến vẫn cảm thấy đau lòng. Anh biết còn thiếu điều gì đó và anh biết mình muốn nghe điều gì.
Nếu không thích Omega thì sao? Vương Nhất Bác không nói mình thích Beta. Hai người không rõ ràng đã lâu như vậy, anh cũng chưa bao giờ nghe được một lời thích từ Vương Nhất Bác.
Chính cảm giác thiếu an toàn đã khiến Tiêu Chiến bật khóc. Anh vẫn luôn bướng bỉnh, dùng ống tay áo lau nước mắt rất nhanh.
Nhưng Vương Nhất Bác đã nhìn thấy, nhìn rõ mặt Tiêu Chiến quay người đi. Người đàn ông mím môi, nước mắt càng lúc rơi càng nhanh.
Sự hoảng loạn bao trùm toàn bộ cơ thể hắn trong giây lát, và Alpha dường như không nhận ra mình đã bị Tiêu Chiến nắm chặt. Cơn tức giận vừa nổi lên vì tình huống này đột nhiên lắng xuống, hắn nhìn đôi dép bị Tiêu Chiến đá ra xa.
"Em thật sự không thích Omega và cũng không thích cậu ấy. Em chỉ cảm thấy mình đang gặp một người bạn đã lâu không gặp nên chưa kịp nói với anh." Thật ra họ chưa đề cập đến việc phải báo cáo với nhau những chuyện này, dù sao ngay từ đầu quan hệ giữa họ cũng không phải yêu đương gì, nếu có cũng chỉ là mơ hồ. Hơn nữa, mọi người đều là người lớn, ai cũng bận rộn với công việc của mình.
Đôi dép lại được Vương Nhất Bác nhặt lên, hắn bước tới chỗ Tiêu Chiến và ngồi xổm xuống. Cuối cùng, Alpha vẫn cảm thấy đây là lỗi của mình và hắn cần phải xin lỗi Tiêu Chiến.
Nhưng Vương Nhất Bác lúc này vẫn còn tức giận, thật sự không thể nói lời xin lỗi. Đôi dép lông lại được mang vào chân Tiêu Chiến, lần này Beta không thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Nhất Bác.
Đôi dép lông rất ấm, nhưng Tiêu Chiến càng khóc nhiều hơn khi Vương Nhất Bác quỳ xuống mang vào cho anh. Trong lòng anh thầm mắng mình đạo đức giả, anh chưa bao giờ là đứa trẻ hay khóc nhè, nhưng khi gặp Vương Nhất Bác, anh dường như trở thành một người khác.
Anh không muốn khóc nữa, nhưng nước mắt lại không thể ngăn được. Tiêu Chiến kéo khăn giấy trên bàn, thô bạo lau nước mắt, như thể điều này có thể che giấu sự khó chịu và bất bình của anh.
"Sao anh lại khóc?" Vương Nhất Bác giật lấy khăn giấy trong tay Tiêu Chiến, rất nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh: "Từ giờ trở đi em sẽ nói cho anh nghe mọi chuyện em làm."
Hắn do dự một lúc, Vương Nhất Bác dường như muốn nói gì đó. Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, sự dịu dàng đột ngột khiến Tiêu Chiến không thể kìm lòng được.
"Anh ngửi thấy mùi nước hoa của cậu ấy."
Giọng nói khàn khàn như đang khóc: "Lúc em đến đón anh, anh đã ngửi thấy."
Mùi hương đặc biệt nghiêm trọng khi Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, mặc dù không phải Alpha hay Omega, nhưng anh cũng có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, không ai muốn người mình thích bị vấy bởi mùi hương của người khác.
"Mùi nước hoa gì?" Vương Nhất Bác bối rối, trưa nay hắn không ngửi thấy mùi nước hoa trên người Hứa Tùng Đình.
"Ừ!" Giọng Tiêu Chiến cao hơn một chút, lời phủ nhận của Vương Nhất Bác khiến lòng anh chua chát. "Tất cả đều có mùi kẹo sữa. Chỉ có Omega mới thích loại nước hoa ngọt ngào như vậy."
Có lẽ quá khó chịu, Tiêu Chiến nói thêm: "Anh không thích nó chút nào."
Tiêu Chiến không nhìn thấy Vương Nhất Bác cứng người, nhìn anh với ánh mắt khó tin. Vương Nhất Bác nắm lấy vai Tiêu Chiến, nhìn vào gáy Beta.
"Anh nói anh ngửi thấy mùi kẹo sữa?" Alpha khàn giọng hỏi.
Tiêu Chiến nói: "Đúng vậy, nước hoa mùi kẹo sữa không thể là của em được." Anh quả quyết.
Có lẽ Tiêu Chiến thật sự không tham gia tiết học sinh lý hồi trung học. Vương Nhất Bác rất hoài nghi năng lực học tập của anh thời niên thiếu. Có lẽ chương trình giảng dạy không phổ biến vào sáu năm trước, nhưng hắn nghĩ điều đó là không thể.
Beta trước mặt tựa hồ không hiểu tại sao mình cứ muốn khóc, Vương Nhất Bác đã có thể tưởng tượng ra sự khó chịu và oan ức của Tiêu Chiến hiện tại.
Hắn bắt đầu hối hận vì giọng điệu gay gắt vừa rồi của mình, lẽ ra hắn nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn khi mang dép cho Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác không chần chừ nữa, bế Tiêu Chiến đi vào phòng. Hắn đóng cửa ra vào và cửa sổ với tốc độ nhanh nhất có thể và bắt đầu lục lọi những món đồ bí mật trên bàn cạnh giường ngủ.
Tiêu Chiến ngồi trên giường, chân thật sự đã mềm, không biết Vương Nhất Bác bây giờ muốn làm gì. Nhưng Alpha không đến dỗ dành kịp thời, Tiêu Chiến nghĩ đến chuyện này đã rất đau lòng.
Anh cúi đầu khóc thầm, không thể nhớ nổi những kiến thức sinh lý đã học ở trường cấp 3.
--
"Một số người trong chúng ta chỉ cần trải qua quá trình phân hóa giới tính một lần trong đời, và sự phân hóa đó đã được hình thành từ khi chúng ta còn là phôi thai."
Vương Nhất Bác nhớ lại những gì giáo viên sinh lý đã nói.
"Nhưng rất ít người sẽ trải qua sự phân hóa giới tính lần thứ hai, được gọi là sự phân hóa giới tính thứ cấp về mặt y học. Nói chung, sự thức tỉnh giới tính xảy ra ở độ tuổi từ 16 đến 20. Người thức tỉnh có thể là một Alpha. Có thể sẽ là một Omega."
"..."
Các học sinh chăm chú lắng nghe, có người giơ tay hỏi: "Cảm giác khi phân hóa giới tính lần thứ hai sẽ như thế nào ạ?"
"Alpha sẽ đặc biệt hưng phấn và tức giận, còn Omega sẽ cảm thấy khó chịu và đau buồn."
Thành tích học tập của Vương Nhất Bác đặc biệt tốt, thường xuyên đứng đầu trong bảng xếp hạng của lớp năm đó. Dù đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ những lời giáo viên dạy.
"Thầy ơi, sau 20 tuổi có phân hóa được không?" Một học sinh khác hỏi.
"Có, nhưng rất ít. Theo ghi chép, rất ít người có thời gian phân hóa thứ cấp sớm hơn hoặc muộn hơn thời kỳ phân hóa bình thường, nhưng nhìn chung cách nhau không xa lắm. Tuy nhiên, trong lịch sử cũng có một vài trường hợp đặc biệt, và mới nhất trong hồ sơ, có người phân hóa thứ cấp ở độ tuổi 40..."
--
Mọi thứ đã sẵn sàng, đầu óc Vương Nhất Bác bắt đầu nhớ lại cách làm sao để đánh dấu Omega. Hắn không giải thích mùi kẹo sữa cho Tiêu Chiến, đó là mùi Alpha của Vương Nhất Bác.
Đưa tay ra, Vương Nhất Bác trực tiếp ôm Tiêu Chiến vào lòng. Hắn sắp giải phóng pheromone để xoa dịu anh, và Alpha biết hắn nên an ủi người yêu của mình.
Đôi dép lông bay lên không trung, Tiêu Chiến chật vật giãy giụa. Vương Nhất Bác không biết anh càng khóc lớn hơn, chỉ nghe Tiêu Chiến nói.
"Anh không muốn em ôm! Em không thích Beta, em không thích anh chút nào!" Vương Nhất Bác thật sự quá ngu ngốc, hắn còn chưa học được cách yêu người hắn thích, cũng chưa học được cách an ủi bảo bối đang khó chịu của mình.
"Em chưa bao giờ nói thích anh!" Người trong lòng hắn cuối cùng cũng tủi thân đến bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com