Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Cũng chỉ là buổi hẹn gặp lại thôi, thế mà Tiêu Chiến chọn cho mình bộ y phục mới, từ lúc bắt đầu bỏ thuốc vào tủ bảo quản y cứ cười tủm tỉm cho đến khi kết thúc. Ai không biết còn tưởng vừa nhặt được vàng cũng nên.

Khi trống vừa điểm canh hai, mọi cảnh vật đều chìm trong giấc ngủ, không gian yên tỉnh. Còn y lại lẽn ra ngoài đi đến điểm hẹn, không ngờ người kia còn đến sớm hơn cả mình. Tay chấp sau lưng ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, cũng không rõ hắn nghĩ gì nhưng có vẻ chứa nhiều tâm sự.

"Ngươi đợi ta lâu chưa?"

Nhất Bác chuyển ánh nhìn từ u sầu sang vui vẻ đối diện y, cúi người cầm hai vò rượu vẫn nằm ở thành cầu nãy giờ. Một đưa ra phía trước rồi trả lời.

"Đợi thêm cũng chẳng sao, đêm nay hơi lạnh người có muốn uống một ít?"

Y nuốt nước bọt nhìn vò rượu màu trắng ngọc trước mắt, tay cầm lấy. Bèn trả lời

"Thật ra ta cũng không thích uống rượu lắm. Nhưng nghe đồn vò Bách Hoa này hiếm lắm, không nỡ từ chối"

"Vậy à? Người có muốn kết bằng hữu với ta không?"

Trăng soi bóng hai người họ dưới dòng nước, hiện rõ một kẻ ngước nhìn trăng một kẻ si tình chỉ hướng về người còn lại.

"Được!"

Đôi mắt y trong vắt, miệng kéo lên nụ cười tươi. Đưa vò rượu lên miệng uống một ngụm đầy. Hắn cũng bắt đầu uống, nhưng vừa đưa đến miệng đã say .. có lẽ rượu quá mạnh hay nụ cười ấy quá ngọt ngào.

"Nếu đã là bằng hữu.... vậy.... ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhất Bác im lặng một lúc, cũng không biết trả lời bao nhiêu mới thuận lòng..

"Ta.. 30"

"Ca ca!... đệ chỉ vừa 25 thôi, chẳng biết nhà huynh ở đâu vậy?"

Nhờ câu hỏi này hắn mới ngợ ra, bản thân làm gì có nhà.. từ khi biến đổi thân xác là người cũng chưa có ý định kết thân cùng ai. Có lẽ hắn nên xây dựng tạm một ngôi nhà gỗ nếu muốn qua lại với y.

"Ở gần đây thôi"

Y gật đầu, uống cạn vò rượu trong tay. Suy nghĩ về lời hứa lúc sáng cùng phụ thân mình. Nếu đã không có người thương thì đành nhờ giúp đỡ vậy. Chẳng phải vị ca ca trước mặt quá hợp lý hay sao?

"Hôm trước huynh bảo muốn bảo vệ đệ... vậy đệ có việc nhờ huynh giúp.. liệu..."

"Ta đồng ý"

Hình như hơi dễ dãi, còn chưa biết người kia nói gì đã vội vàng đồng ý. Nhưng mà đối với y hắn sẽ nguyện ý làm bất kỳ điều gì, nếu không nhờ ơn cứu lấy hôm ấy có lẽ tay phải kia cũng tàn phế.. nói gì đến trả thù hay tu luyện tiếp.

"Đệ định nói, nhờ huynh giả vờ làm người thương về ra mắt thân phụ mẫu. Nếu không họ sẽ nhận lời kết thông gia với Liêu gia mất thôi... nhưng đệ không muốn lấy Liêu công tử một chút nào."

Nhìn gương mặt y u buồn hắn thật tâm rất khó chịu, vội uống cạn vò rượu nãy giờ vẫn ngập ngừng kia. Rồi đáp lời

"Đệ yên tâm, ta sẽ đến nhà với danh phận là người thương"

Hai từ"người thương" khiến khuôn mặt đỏ ửng, chỉ là giả vờ thôi mà. Nhưng hắn có chút lo lắng sợ làm phật lòng hai vị trưởng bối.

Khi Nhất Bác lấy lại bình tĩnh xoay mặt nhìn sang đã thấy y ngồi đo đất rồi. Có lẽ vì rượu kia quá mạnh, y tửu lượng lại kém mặt khác còn uống quá nhiều. Chẳng giữ nổi hình tượng gì cả.. hai má phiếm hồng... đôi mắt mơ màng nhìn lên

"Hình như... đệ say rồi"

Hắn cúi người cõng y lên vai, môi mỉm cười.

"Biết tửu lượng mình kém còn cố uống hết nó, ta đưa đệ về"

Tiêu Chiến im lìm mà ngủ trên đôi vai vững trải, với sự nhanh nhẹn của loài hổ đột nhập vào nhà người dân là chuyện quá dễ dàng với hắn. Đặt y lên giường và quấn một lớp chăn ấm. Hôn nhẹ lên trán rồi rời đi trong yên lặng.

______________

Vài hôm sau

Cũng vì chuyện Tiêu Chiến một mực không đồng ý hôn sự, nên Tiêu lão gia đành cho người mang sính lễ qua Liêu gia trả lại và tặng thêm một ít quà khác cho phải phép. Liêu lão gia cảm thấy khá vui mừng, còn sợ con mình lấy người kia sẽ không nối dõi được tông đường....

Nhưng mặt khác, Liêu công tử một lòng tức giận, vì hắn ta rất ái mộ y. Nhưng khi nghe tin người trong lòng yêu kẻ khác, khiến lòng khó chịu vô cùng.. và hứa sẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu.

Chuyện đốt kho gạo Tiêu gia chính hắn cho người làm, mọi kế hoạch sắp được chu toàn thì bị phá hủy .. làm sao hắn cam tâm. Liêu Túc còn nghĩ có phải bản thân đã quá nhân nhượng khi chỉ đốt 1/2?

"Được lắm, dám từ chối .. Tiêu Chiến à Tiêu Chiến. Ước hẹn với người khác sao? Để xem hắn có bản lĩnh mà giành ngươi với ta?"

__________________

Đến giữa trưa, khi tất cả đã chuẩn bị xong Nhất Bác áo quần bảnh bao, tay mang quà cáp mà gõ cửa nhà Tiêu gia. Một lúc sau tên nô bộc trong nhà ra mở cửa.. người đến trông khá lạ nên a Minh bèn hỏi.

"Chẳng biết ngài là ai?"

Còn hắn thì đã biết mặt tên nô bôc này rồi, chẳng phải là cái người nhát gan nắm chặt áo nép sau mình chủ đây sao?

"Ta tên Nhất Bác đến đây để gặp Tiêu thiếu gia. Nếu ngươi còn nghi ngờ có thể vào trong bẩm báo lại"

"Thiếu gia của tiểu nhân đi chữa bệnh rồi, chắc đến giờ Mùi mới về. Hay người vào nhà đợi đi ạ"

A Minh nghe nói là bạn của công tử nhà mình, mặt khác người kia toát ra vẻ cao sang nên cũng không dám thất lễ. Gương mặt tỏ vẻ thân thiện, mở lớn cánh cổng để hắn bước vào.

"Đa tạ"

Gật đầu, hắn cất cao chân bước qua bậc thềm lớn, đi theo sau tên nô bộc và vào ngồi đợi tại đại sảnh. Đặt quà cáp lên bàn ngay ngắn.

"Người đợi ở đây, tiểu nhân vào bẩm báo với lão phu nhân."

Khi người kia rời đi, hắn đưa mắt quan sát xung quanh, đây là một gian phòng lớn, có hai cột chống to bằng một ôm tay của người trưởng thành trên đó khắc hai câu đối liễn mạ vàng. Ở đây được trang trí một màu nâu của gỗ, không khí thoang thoảng mùi trầm hương. Từ cửa lớn bước vào sẽ thấy một bức tranh lớn trên đó vẽ một loài hoa lạ, nhị vàng cánh hoa trắng như tuyết đang vươn mình đón nắng. Nếu thường người ta sẽ treo những con vật uy dũng, nhưng nhà này thật khác lạ. tại sao lại trưng một loài hoa mỏng manh như vậy?

Một lúc sau nha hoàn dâng trà mời hắn rồi cáo lui. Tiến vào là một phụ nữ độ tuổi ngủ tuần, gương mặt phúc hậu trên thân khoác bộ y phục bằng lụa quý giá. Nhất Bác vội đứng dậy cúi người chào.

Tiêu phu nhân ngồi vào ghế lớn, mỉm cười gật đầu. Bèn cất tiếng hỏi.

"Nghe nói chàng trai trẻ này là bạn con ta. Chẳng hay tên gì? Bao nhiêu tuổi? Hôm nay đến đây có việc chi?"

"Dạ, hậu bối tên Nhất Bác, nay vừa 30. Đến đây để ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu"

Bà trợn tròn mắt nhìn người kia gọi mình là nhạc mẫu mà chẳng ngại miệng. Trong lòng lại nhớ đến lời vị đạo sĩ nên nghiêm mặt hỏi lại

"Gặp con trai ta lần đầu tiên trong hoàn cảnh nào?"

Nhất Bác cũng ngồi lại vào ghế, nét cười lễ phép tiếp chuyện.

"Y đã chữa lành vết thương ở tay giúp hậu bối"

"Vậy à"

Bà vui vẻ hẳn ra rút bỏ gánh nặng trong lòng, nhưng thật ra lúc ấy là hai người, một hổ thì làm sao đúng với lời tiên đoán kia. Họ đã chính thức gặp mặt nhau chẳng phải trong hoàn cảnh ánh trăng tà treo nhành liễu .... ?

Kẻ hỏi người đáp cuối cùng cũng đợi được Tiêu lão gia và Tiêu thiếu gia trở về. Y khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhất Bác ở đây, cũng chẳng hiểu tại sao trong lòng vui như mở hội. Hay tại vì mấy hôm rồi chẳng gặp mặt? Vội cất hộp thuốc nhanh chân bước vào đại sảnh.

"Sao huynh lại đến đây?"

"Chẳng phải đệ bảo ta đến ra mắt thân phụ mẫu hay sao?"

Rượu vào lời ra, mấy từ vòi vĩnh mời Nhất Bác đến nhà sáng ngủ dậy y đã quên sạch.. nếu không sẽ chẳng để hắn đợi lâu như vậy. Mặt khác người kia đến chẳng báo trước làm sao y biết mà chuẩn bị.

Tiêu lão gia cũng ngồi vào ghế song song vợ mình mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, rồi hắng giọng

"Mấy hôm trước ta chỉ đề nghị qua loa, mà nay con đã dẫn người về. Làm việc nhanh gọn ta rất ưng"

"Con..." y đứng bật dậy mím chặt môi. Lần đầu trông thấy biểu cảm e thẹn ấy, hai trưởng bối vội nhìn nhau bật cười. Có lẽ y đã thật sự ái mộ người kia rồi, chỉ tại tâm không rõ mà thôi.

"Ông này, đừng chọc a Chiến nữa"

"Vậy để ta hỏi chuyện chàng trai trẻ này."

"Không cần đâu, vào đây tôi kể lại ông nghe"

Thật ra nãy giờ Tiêu phu nhân đã hỏi cặn kẽ không sót một thứ. Bây giờ nếu để phu quân mình hỏi lại những câu kia thì hơi phiền phức. Nói rồi, hai người họ cùng nhau vào trong.. trả lại không gian cho y và Nhất Bác. Khi thân phụ mẫu đã rời đi y vội nói

"Tại sao huynh đồng ý với lời đề nghị vớ vẩn ấy? Ra mắt rồi, sau này ta còn lấy ai được chứ?"

"Thì ta lấy đệ"

"Đừng nói linh tinh"

Hắn cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hổn loạn kia. Môi mỉm cười.

"Ta nói thật, có thể đệ không tin nhưng đây là lần đầu ta hạ mình vì một người"

Y chỉ im lặng, khẽ gật đầu. Tâm tư rối bời, trách bản thân ăn nói quá đường đột. Chẳng nghĩ trước điều gì, lôi cả Nhất Bác vào vòng xoay của gia đình mình.

Nhưng còn hắn thì sao? Tất cả đều nguyện ý. Nếu để y vì ép buộc mà gả cho người khác, thì cam lòng sao? Tình yêu của kẻ sinh tình làm sao Tiêu Chiến hiểu được. Có một người đến con vật nguy hiểm cũng đưa tay ra cứu lấy, vậy chẳng lẽ để y sống cả đời trong u phiền?

"Ta sẽ lấy đệ, là thật lòng đó"

"Bỏ qua chuyện đó đi, để đệ đưa huynh về"

Họ mở cổng lớn rồi rời đi, nhưng không ngờ có kẻ bám đuôi. Cũng chẳng rõ mục đích là gì nữa.

Điểm đến là căn nhà tương đối rộng bằng gỗ khá mới bên dòng suối, chỉ sau vài ngày hắn có thể xây dựng được như vậy quả không thể khinh thường.

"Nhà huynh đây sao?"

"Đúng vậy!"

"Cũng đưa đến tận nhà đệ phải về rồi."

Sau đó y cũng mỉm cười quay đi, thì nghe tiếng nói chắc nịch từ phía sau.

"Ta thích đệ"

___________________

Hết chương 3

Còn tiếp

____my___







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com