Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19. Không phải câu chuyện tình nào cũng có một cái kết đẹp

Dĩ Hoa là con gái của bác cả chị gái của mẹ Tiêu. Dĩ Hoa lớn hơn Tiêu Chiến một tuổi từ nhỏ hai người đã vô cùng thân thiết với nhau. Dĩ Hoa lớn lên vô cùng xinh đẹp, vóc dáng và khuôn mặt đều hoàn hảo , tính cách lại dịu dàng rất nhiều người yêu mến, vì vậy bác cả đặt biệt hy vọng về việc tương lai sẽ gả cô vào  một gia đình giàu có.

Dĩ Hoà lên năm ba đại học liền gặp được Hạ Vũ. Hà Vũ là một nghệ sĩ đàn dương cầm vô cùng điển trai tài nghệ đánh đàn vô cùng xuất sắc, chỉ tiết là anh chính là không may đã mất đi thị giác bởi vì một tai nạn giao thông mấy năm về trước. Dĩ Hoa lần đầu gặp được anh vào một buổi đêm, cô từ chỗ làm thêm đang trên đường trở về nhà , đột nhiên trời đổ cơn mưa, cô vội vàng trú vào mái hiên của một nhà hàng gần đó. Có khách hàng đẩy mở cửa ra bung dù ra về, Dĩ Hoa liền nghe được âm thanh dương cầm du dương từ bên trong nhà hàng nhẹ nhàn theo khe hở của cánh cửa vẫn chưa kịp khép phát ra ngoài. Cô lén lút nhìn vào bên trong ngay lập tức phát hiện ở một gốc trang trọng nhà hàng có đặt một cây dương cầm lớn, một anh chàng mặc vest điển trai đang thả hồn mình đàn ở đó. Trái tim thiếu nữ chưa một lần biết yêu bỗng dưng lỗi nhịp.

Lần thứ hai, hai người gặp lại nhau là khi cô đang trên đường trở về nhà trọ sau khi hết tiếc học,  mắt nhắm mắt mở liền đụng phải Hạ Vũ đi ở phía đối diện. Cô cuống quýt xin lỗi, nhưng Hạ Vũ không so đo bảo mình không sao còn mỉm cười rất chân thành nói xong câu tạm biệt rồi lại nhanh chóng dùng gậy dò đường rời đi. Không hiểu sao Dĩ Hoa đột nhiên đổi hướng không muốn về nhà mà lại đi theo phía sau chàng trai ấy. Cô giữ một khoảng cách với anh, lén lút theo sau, nhìn thấy anh cười vui vẻ với đám trẻ con chơi ở công viên, khi chúng ùa nhau chào hỏi khi thấy anh vẫn như mọi ngày đi ngang qua đó. Cô cũng nhìn thấy mọi người trên đường đều dường như quen biết anh và chào hỏi anh rất niềm nở.

Dĩ Hoa đi theo đến tận khi chàng trai đẩy cửa bước vào một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, một nơi rất yên bình và khá xa nơi cô trọ. Cô vừa tính quay người rời đi liền bị giọng nói ấm áp của chàng trai doạ cho giật mình. Hoá ra thị giác bị mất đi thì thính giác lại tốt lên rất nhiều, vì vậy ngay từ đầu Hạ Vũ đã phát hiện ra cô nàng lúc nãy đụng vào anh luôn đi theo mình. Anh mời cô vào nhà cũng không truy cứu nguyên do cô ấy đi theo mình, chỉ rót cho cô một cốc nước ấm rồi hỏi cô có muốn nghe anh đánh đàn không? Dĩ Hoa dĩ nhiên là vội vàng đồng ý. Trong căn nhà nhỏ ấm áp với tiếng nhạc dương cầm du dương đã có một câu chuyện tình đẹp y như là trong những câu chuyện cổ tích âm thầm  nẩy nở.

Dĩ Hoa dịu dàng lại là cô gái lương thiện và hiểu chuyện, ở bên cạnh một Hạ Vũ tài hoa tuy tật nguyền nhưng vẫn luôn lạc quan yêu cuộc sống, anh luôn ôn nhu và quan tâm chăm sóc cô vô cùng chu đáo mặc cho bản thân bị khiếm thị vẫn tự mình chăm sóc bản thân và cả Dĩ Hoa rất tốt. Họ đã có được khoảng thời gian hạnh phúc và đẹp đẽ nhất đời mình.

Tuy nhiên dường như ông trời lại ghen tỵ với hạnh phúc của họ . Khi hai người yêu nhau được hai năm lúc đó Dĩ Hoa cũng vừa ra trường tìm được một công việc tốt ở một công ty quy mô không nhỏ ở Bắc Kinh thì biến cố ập đến. Mẹ của Dĩ Hoa  đột nhiên bắt cô trở về Trùng Khánh, ép cô lấy một gả trai nhà giàu mà bạn bà giới thiệu, mặc cho con gái khóc lóc van xin, bà nhất định nói nếu cô không cưới thì mình sẽ tự tử chết cho cô xem. Dĩ Hoa đau đớn vô cùng, giữa tính mạng của mẹ và hạnh phúc của chính mình cô chỉ còn cách thoả hiệp, cô đồng ý cưới người mà mẹ muốn mình cưới, chỉ cầu xin được trở về Bắc Kinh gặp Hạ Vũ một lần cuối. Đêm đó trong căn nhà nhỏ của Hạ Vũ, hai con người ôm lấy nhau khóc đến vật vả để nói lời chia tay, mặc dù họ không muốn, nhưng họ cũng không biết nên làm gì hơn.

Bác cả những tưởng con gái mình  lấy được người chồng giàu có sẽ được sống hạnh phúc và sung sướng, nhưng  thật không ngờ. Một năm sau bà lại nhận được tin con gái mình đã chết, tự tử chết, cảnh sát còn phát hiện ra cô ấy đã bị bạo hành trong một thời gian dài, vì vậy chồng cô ấy cũng bị bắt giam ngay sau đó. Bà hoàn toàn sụp đổ khi biết được tin này và thậm chí gần như muốn hoá điên.

Hoá ra hôn nhân không tình yêu thật sự rất là tồi tệ, hoặc là số phận quá khắc khe với con gái bà, khiến cho cô ấy gặp phải một người chồng tồi tệ. Chồng cô ấy cho rằng mình kiếm được nhiều tiền hơn, liền cho mình cái quyền sai khiến cô ấy. Anh ta không cho cô ấy tiếp tục đi làm, suốt ngày nhốt cô ấy trong nhà không cho ra ngoài gặp bất kỳ ai, nếu có đi gặp người thân trong gia đình thì nhất định phải có anh ta đi cùng. Bản tính anh ta gia trưởng, ích kỷ ,độc đoán lại vũ phu, mỗi lần không vui hoặc nhậu say trở về nhà , liền sẽ xem cô ấy là một cái bao cát để trút giận, sáng hôm sau lại tiếng ngọt tiếng nhạt đe doạ cô không được nói ra ngoài.

Dĩ Hoa chịu đựng đã thành quen, nhiều khi cô đang ăn cơm lại vì một món ăn lúc nấu có lỡ tay cho gia vị hơi mặn, mà bị anh ta đột nhiên tát một bạt tay in hằng lên má, cũng không còn thấy đau hay bất ngờ nữa.

Nhưng mà rồi cái ngày định mệnh ấy lại đến.  Lúc cô đang xem thời sự trên tivi, đột nhiên nhìn thấy tin tức có một chàng trai vì tình mà nhảy cầu tự tử, sau khi nghe hết bản tin cô liền gào khóc như điên thậm chí còn đập nát cả chiếc tivi vì không muốn tin đó là sự thật. Cô vẫn hy vọng một ngày nào đó, tên chồng vũ phu chán chê mình liền sẽ buông tha cô, đến lúc đó cô sẽ chạy đến chỗ Hạ Vũ, nếu anh cũng đang đợi cô thì hai người nhất định sẽ trở về bên nhau sống thật hạnh phúc. Còn nếu như anh đã có người khác, cô liền lẵng lặng mà ở bên cạnh ngắm nhìn hạnh phúc của anh. Nhưng nào ngờ , Hạ Vũ đã không chịu nổi đau khổ khi mất đi cô, vì mất hết niềm tin vào cuộc sống mà lựa chọn cách quyên sinh rồi. Vậy cô còn sống để làm gì chứ? Cô gạt nước mắt nhắn tin cho Tiêu Chiến, người em họ vẫn luôn an ủi cô những lúc cô quá mệt mỏi trong cuộc sống này. Rồi sau đó cô ấy mỉm cười cắt cổ tay tự sát.

Mẹ Tiêu vẫn luôn canh cánh chuyện của Dĩ Hoa , bởi vì năm đó bà cũng đồng lòng với chị gái mình, rằng để Dĩ Hoa ở bên một chàng nghệ sĩ nghèo mà lại còn bị mù , thì sẽ không có tương lai, nhất quyết muốn con bé chia tay, lấy một người có điều kiện kinh tế tốt hơn. Cho dù chuyện này cũng trôi qua mấy năm rồi, nhưng nó vẫn còn vô cùng ám ảnh đối với cả gia đình Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến cũng đã rất đau đớn khi nhìn thấy xác chết của Dĩ Hoa, với gương mặt vẫn còn rất nhiều vết bầm chưa tan hết. Thời gian đó, hai người vẫn thường xuyên liên lạc, Dĩ Hoa vẫn than thở với anh rằng mình vẫn nhung nhớ Hạ Vũ vô cùng, nhưng tuyệt nhiên không kể với anh về việc bản thân mình bị chồng bạo hành. Anh cũng dằn vặt và tự trách rất nhiều sau sự ra đi của tỷ ấy.

Tiêu Chiến từng nhìn thấy và gặp gỡ Dĩ Hoa trong khoảng thời gian mà cô đẹp nhất và hạnh phúc nhất , chính là khi cô được ở bên cạnh Hạ Vũ, cũng đã nhìn thấy khoảng thời gian cô tuyệt vọng và đau khổ nhất, bởi vì phải vì phải lựa chọn gia đình mà chia tay người cô yêu nhất, nhưng lúc đó anh lại không thể giúp gì được. Ngày anh đặt bó hoa lên bia mộ của Dĩ Hoa, sau đó nhìn sang mộ bia của Hạ Vũ ngay bên cạnh, đã bật khóc mà nói rằng, đây là điều duy nhất mà anh làm được cho tỷ ấy, hy vọng ở thế giới bên kia cả hai sẽ được ở cạnh nhau không một ai ngăn cản.

Trên thế giới này không phải chuyện tình nào cũng có cái kết đẹp, nhưng Tiêu Chiến hy vọng mình và Vương Nhất Bác sẽ nằm trong số những người may mắn có cái kết thật hạnh phúc.

Sáng hôm sau người đến đón mẹ Tiêu xuất viện chỉ có Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ở nhà nấu mấy món ngon ngon đợi mẹ Tiêu về.  Mặc dù mẹ Tiêu đã tạm chấp nhận nhưng thực tế mẹ cũng không hoàn toàn có thể thích ứng, vì vậy bữa ăn sau khi mẹ Tiêu trở về vô cùng trầm mặc. Ba Tiêu không ngừng gấp thức ăn cho bà, toàn mấy món bà thích, còn không ngừng nói chuyện cue hai đứa nhỏ, để bầu không khí thoải mái hơn. Bởi vì thức ăn nấu theo khẩu vị của người Trùng Khánh sợ Vương Nhất Bác không ăn nổi, Tiêu Chiến đặt biệt làm riêng cho cậu mấy món thanh đạm còn tri kỷ đặt trước mặt cậu. Mẹ Tiêu vừa liếc nhìn đã nhận ra thở dài nói "Nhất Bác à, chuyện ba mẹ con thì thế nào? Họ vẫn còn đang ép hôn con? Không lẽ sẽ đồng ý cho hai đứa bên nhau sao?"

Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều xuýt sặc may mà vẫn giữ được bình tỉnh . Vương Nhất Bác chột dạ nói "Công ty của gia đình con đã vượt qua thời kỳ khủng hoảng rồi ạ, con cũng chống đối quá, nên ba mẹ còn cũng không ép con nữa. Bọn họ đều ở nước ngoài, cũng không thật sự quan tâm đến chuyện của con. Nhưng A Dì yên tâm con sẽ nhanh chóng tìm cơ hội thích hợp nói với họ"

Ba Tiêu gấp vào bát Vương Nhất Bác một đũa thức ăn to với rất nhiều ớt cười hiền từ như một vị cha già nói "Thằng nhóc này số cũng khổ mới tý tuổi đã gặp Chiến Chiến nhà chú, chắc chắn là đã chịu không ít thiệt thòi. Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào, Chiến Chiến cũng đã lâu không có yêu đương, nếu nó có làm gì quá phận với con, con cứ bảo chú. Chú giúp con đánh nó" [Ba Tiêu ý là nói Chiến Chiến làm thịt bạn trai đó]

Mẹ Tiêu nhìn đũa thức ăn toàn ớt trong chén của Vương Nhất Bác, biết là cậu không thể ăn cay liền muốn mở lời nhắc khéo ba Tiêu nhưng chưa kịp thực hiện thằng nhóc con vì muốn lấy lòng nhạc phụ đại nhân mà đã liều mình ăn hết đũa thức ăn đầy ớt đó. Kết cuộc khiến cả nhà họ Tiêu một phen cười sản, cậu nhóc bị cay tới mức khóc luôn vậy mà miệng vẫn cố gắng gượng cười nói ngon lắm ngon lắm. Vì chuyện này mà khoảng thời gian còn lại của bữa ăn trôi qua một cách nhẹ nhàn hơn. Lúc mẹ Tiêu cùng với ba Tiêu trở về nhà sau khi tiễn hai vị tổ tông lên máy bay trở về Bắc Kinh xong, liền nói với cha Tiêu "Thằng nhóc đó cũng rất đáng yêu. Ai za lần đầu tiên gặp tôi đã muốn có thêm một đứa con trai như thế. Không ngờ nó đúng là trở thành con trai tôi thật"

Ba Tiêu ôm lấy bà cười nói "Thế bà có muốn có thêm một đứa con gái vô cùng khả ái không?"

Mẹ Tiêu mơ hồ hỏi "Ở đâu ra mà muốn"

Ba Tiêu cười hề hề nói "Thì tôi với bà làm thêm một đứa , dễ mà ha ha ha"

Mẹ Tiêu tránh thoát khỏi cái ôm của ba Tiêu , vùng vằng bỏ đi vào bếp, trước khi khuất bóng còn lầm bầm mắng "Đồ già mà không nên nết hừ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bjyx