Bất cứ giá nào | 6 | end
Hộp đêm mở cửa qua đêm, Vương Nhất Bác trong phòng ôm Tiêu Chiến đến tờ mờ bốn năm giờ sáng mới vỗ nhẹ lên gò má anh: "Chủ nhân, tỉnh chưa?"
Tiêu Chiến nằm trong ngực Vương Nhất Bác cựa nhẹ, cái eo phát đau ê ẩm khiến anh không đứng dậy nổi, thành thực làm một con mèo gắt ngủ cau có mở mắt: "Cái gì?"
Vương Nhất Bác đưa tay nhéo má anh một cái, cảm thấy dáng vẻ này vô cùng đáng yêu.
"Trả phí."
Tiêu Chiến có chút mờ mịt nhìn hắn: "Hử...?"
Vương Nhất Bác đưa tay ôm eo Tiêu Chiến từ sofa ngồi dậy, dùng áo vest quàng lên vai anh, ở đằng sau đưa tay ôm cả anh cùng cái áo vào lòng, tựa cằm lên hõm cổ anh cọ cọ.
"Tình phí."
Tiêu Chiến cực kì ghét bị đánh thức lúc đang ngủ dở giấc, mà hôm qua còn lăn lộn nhiều vòng như thế, anh dĩ nhiên mệt muốn chết đi cả trăm lần, hoàn toàn không có tâm trạng để nói chuyện.
Thế nên là, Tiêu Chiến hừ nhẹ: "Nói sau đi, tôi muốn ngủ."
Vương Nhất Bác xỏ mấy ngón tay vào trong, véo nhẹ nhũ hoa của anh một cái, Tiêu Chiến đau đến giật nảy cả người lên, tức khắc tinh thần tỉnh táo. Chỗ bị ngắt ửng đỏ sưng lên một vòng, anh cau mày rất chặt.
"Vương Nhất Bác, cậu muốn gì?"
"Đừng hỏi tôi muốn gì, anh sẽ hối hận."
Tiêu Chiến nghe xong câu này, chẳng hiểu gì hết, mặt mũi khó chịu, mặc kệ bàn tay nóng rực của hắn thò vào hết sờ lại mó, xoa nắn đến mềm cả xương cốt.
"Giao dịch kết thúc, giá cả tùy cậu quyết định, có thể gửi tin nhắn cho phụ trách của tôi." - Tiêu Chiến đưa tay với lấy cặp kính gọng mảnh trên bàn, đeo vào, biểu cảm trên gương mặt lại trở về với vẻ xa cách như cũ.
Vương Nhất Bác rũ mi, không nhìn được ra đáy mắt sâu thẳm có cảm xúc gì, hắn chỉ vùi đầu vào hõm vai anh, vòng tay xiết eo anh chặt hơn một chút, giọng nói ra có hơi khàn khàn.
"Kết thúc rồi."
"Ừ."
Không gian rơi vào một mảnh yên tĩnh, lắng lại cái cảm xúc không sao giãi bày, mỗi người đều có suy nghĩ riêng tư giấu kín, nhưng tuyệt nhiên không ai nói ra.
"Có thể gọi tên tôi lần cuối không?"
Tiêu Chiến nghe xong câu này, đến khóe mắt cũng trĩu xuống.
"Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác hít vào một hơi, khàn khàn nhả chữ: "Tiêu Chiến."
Giọng nói Tiêu Chiến nghe như là một mảnh thủy tinh loang loáng rơi xuống nền đất lạnh, vỡ tan: "Anh yêu... tạm biệt."
---
[Tin nhắn mới] [Yun Qing]: "Vương Tổng, cha anh muốn anh quay về công ty trình diện. Tôi có nói chủ tịch rằng anh có chuyện cần làm, không biết tiến độ thế nào? Có thể sắp xếp họp hội đồng quản trị trong tuần sau không?"
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế lái ô tô, người mặc bộ tây trang đắt tiền đang đọc tin nhắn, sau đó hắn không nhanh không chậm đưa mấy ngón tay lướt trên màn hình gõ chữ.
[YiBo Wang][Trả lời]: "Thỏ đã sa lưới. Tuần sau tôi rảnh."
[Yun Qing]: "Chúc mừng anh cuối cùng cũng thu phục được Tiêu thiếu gia."
Vương Nhất Bác đọc tin nhắn xong, khóe miệng nhoẻn cười, tắt điện thoại ném vào trong hộc nhỏ dưới vô lăng.
---
Thứ năm, đại hội họp mặt cổ đông của tập đoàn Vương Thị Chính Minh.
Vương Nhất Bác vừa đi du học bốn năm, quay về đã được cha tin tưởng bổ nhiệm vào vị trí giám đốc điều hành, hôm nay tại đây ra mắt với các cổ đông, sau này có khả năng cao sẽ trở thành người thừa kế của Vương Thị.
Vương Nhất Bác tươi cười đóng mình trong tây trang đen tuyền, thần thái hòa nhã vui vẻ nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, hắn đứng dậy cúi người giới thiệu, còn chưa kịp mở miệng, trước hàng chục ánh mắt nghiêm túc nín thở chờ đợi của các vị cổ đông lớn nhỏ đều có, cửa phòng họp mạnh mẽ bị đạp ra.
Cả phòng họp vốn dĩ không khí căng thẳng yên tĩnh như đeo chì, khoảnh khắc này tất cả đều nhất loạt đồng thời quay đầu nhìn theo tiếng động kinh hồn kia, chỉ thấy một người đàn ông khí thế bá vương hùng hổ bước vào, mặc tây trang màu xám nhạt cao cấp, gương mặt tuấn tú đeo một cặp kính gọng mảnh, mái tóc đen tuyền vuốt ngược ra sau đầu vô cùng gọn ghẽ đẹp mắt.
"... đây chẳng phải là Tiêu thiếu của Tiêu Thị Sở Luân..."
"Còn ai vào đây..."
"Anh ta nổi bật như vậy... nhận lầm cũng khó."
Tiêu Chiến chẳng thèm để ý đến mấy lời bàn tán qua lại trong căn phòng rộng lớn, trước bao nhiêu ánh mắt nhấc chân bước về phía vị trí trung tâm, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính mỏng, dứt khoát nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác kéo hắn ra ngoài.
Tất cả những người trong phòng họp, bao gồm cả cha Vương: "...?"
Bị lôi xềnh xệch ngoài hành lang, Vương Nhất Bác dở khóc dở cười lật đật để mặc Tiêu Chiến kéo mình, mắt dán lên cái gáy cao cao của anh lấp ló sau cổ vest gọn gàng, ý cười trên khóe môi vô cùng nồng đậm.
"Tiêu Thiếu, có chuyện gì đến văn phòng của tôi rồi nói."
Tiêu Chiến trừng trừng trợn mắt, quay phắt đầu cau có ẩn nhẫn hỏi: "Văn phòng ở hướng nào?"
Vương Nhất Bác vẫn cười đến là vô lại, đổi thành hắn đan năm ngón tay vào kẽ tay Tiêu Chiến, đi trước dẫn đường, cùng anh trở về văn phòng giám đốc nằm cuối hành lang lầu ba.
Cánh cửa vừa đóng lại, Tiêu Chiến ngay lập tức đẩy ngã Vương Nhất Bác lên bàn làm việc, đưa tay tháo kính ném đi, mạnh mẽ hôn xuống.
Vương Nhất Bác vô cùng thoải mái đáp lại nụ hôn vừa vội vàng vừa giận dữ này, mặc kệ để anh cắn đến mức khóe môi hắn bật máu. Môi lưỡi quấn quýt mang theo cả hơi tanh tràn vào khoang miệng ướt át, hắn luồn tay kéo áo vest anh xuống, một chân chen vào giữa, chậm rãi ma sát vật nhỏ nơi đũng quần, ý định khiêu khích vô cùng rõ ràng.
Tay anh cũng sục sạo vào trong áo hắn, vuốt ve những múi cơ bụng rắn chắc đầy nam tính, khi buồng phổi thắt nghẹn khó thở, anh mới dời ra, mang theo cả ánh nước loang loáng nơi đáy mắt cùng một rặng mây hồng rực trên gò má cao cao.
Cánh môi khẽ khàng run rẩy, vẫn còn bóng nhẫy nước bọt mím chặt, đôi mắt phượng ngủ trừng lớn nhìn điệu cười vô lại của hắn, anh quát: "Còn cười! Cậu dám trêu tôi, đây là cái gì? Hả, cái gì đây?!" - Vừa nói, Tiêu Chiến vừa cầm một cái phong bì vả vào mặt Vương Nhất Bác. Hắn cợt cợt nhả nhả buông anh ra, đáp rất gọn gàng: "Thư tình."
Tiêu Chiến mặt càng thêm đen, tức giận thở phì phò chống nạnh: "Tôi nói cậu gửi yêu cầu tính phí, cậu lại gửi cái thứ này... "
"Ờ kìa." - Vương Nhất Bác cong mắt đứng dựa vào bàn làm việc - "Nó rất đáng yêu mà, cho dù có sai lỗi chính t..."
Tiêu Chiến nghe đến đây liền nổi điên, gân xanh giật loạn lên, hung dữ trỏ tay vào mặt hắn: "IM MIỆNG!"
"Chiến ca, anh làm em đi tìm vất vả quá."
"Vất vả cái đầu cậu, ai đi? Ai là người bỏ đi? Hả? Cậu nói cho anh nghe, ai là đứa bỏ đi?"
Vương Nhất Bác thẳng thắn mở miệng: "Là em."
Năm đó, Tiêu Chiến học lớp bốn, Vương Nhất Bác mới vào lớp một, hai đứa trẻ vốn là anh anh em em hàng xóm thân thiết, thân đến mức Tiêu Chiến ngây ngô còn đòi khóc náo với mẹ muốn lấy Tiểu Điềm Điềm về làm vợ... Sau này gia đình Vương Nhất Bác chuyển dời công tác, đi Mỹ làm ăn, ngày chia tay, Tiêu Chiến liền khóc đến sưng cả mắt, viết thư dúi vài tay nhỏ của tiểu bảo bối, hu hu vừa khóc vừa nói: "Điềm Điềm lên đường bình an, sau này trở về phải đi tìm anh, nhất định phải gả cho anh nhé huhuhuhuhuhu."
Hồi tưởng kết thúc, mới đó mà đã hai mươi năm trôi qua... Tiêu Chiến sớm đã quên mất mình còn có một "mối tình" kì quái như thế, triệt để không nhận ra bản thân đã chọc vào nhân vật không nên chọc nhất trên đời.
Vương Nhất Bác. Chính-là-cố-ý-dàn-dựng.
Đến khi hắn gửi cho anh lá thư tình ngây ngô này, anh mới giật mình nhớ ra, Điềm Điềm năm đó đáng yêu như cục bông trắng trắng mềm mềm, bây giờ đã lớn thế này rồi, cũng nhuộm tóc thành màu đen rồi... Lớn thành một người đàn ông nam tính ngời ngời, khiến người ta thèm muốn nhỏ dãi...
Vương Nhất Bác vẫn cười vô cùng vui vẻ thiện ý, trong một giây liền lôi Tiêu Chiến đè xuống bàn làm việc, từ bên trên chống hai tay lên bàn, nhìn anh.
"Chẳng phải anh nói có thể dùng bất cứ giá nào để đổi em sao?"
Nhận ra một tia nguy hiểm trong đáy mắt hắn, anh có chút rùng mình: "... Cậu muốn... gì?"
Vương Nhất Bác cúi đầu hôn khẽ lên nốt ruồi phía dưới môi anh một cái, chất giọng khàn khàn phả lên gò má anh: "Muốn anh. Tình phí, trả bằng Tiêu Chiến, trả nổi không?"
Tiêu Chiến bật cười, đẩy hắn dậy rồi đạp chân ngồi hẳn lên bàn. Tay anh giật mạnh cà vạt của hắn một cái liền khiến cả cơ thể hắn dính sát lại gần. Cánh chân thon dài mềm mại cuốn lên khóa chặt vòng eo săn chắc của hắn, anh nở một nụ cười nửa miệng câu dẫn mất hồn, đáy mắt sóng sánh ánh tình nồng đậm: "Giá thế thì hơi cao, trả cho một đêm thật là không đáng."
Vương Nhất Bác đưa tay lần vào vạt áo sơ mi mỏng manh, nhào nặn nhẹ nhàng trên vòng eo mềm mại: "Không biết Tiêu Tổng muốn trả giá thế nào?"
Tiêu Chiến nắm cà vạt của hắn kéo xuống, hắn liền theo đà của anh cúi người. Anh chủ động nằm xuống mặt bàn, đưa tay nới rộng cổ áo, ánh mắt có chút mơ màng nhìn hắn, dáng vẻ chính là yêu-nghiệt-chết-người.
Môi mỏng bóng nhẫy mọng nước hé mở, anh ôm lấy cổ hắn, nhoẻn cười: "Muốn anh yêu trả cả đời, thế nào?"
Vương Nhất Bác nhướn mày, qua một giây ngạc nhiên liền thấy hạ thân bừng bừng khí thế rục rịch nóng bỏng. Hắn không nghĩ nhiều, sáp tới áp vật nóng lên người anh mà ma sát, cúi đầu mút lấy cần cổ nhạy cảm, giọng nói trầm khàn nhả xuống bên tai, mang theo tiếng cười êm ái chờn vờn vỗ về trái tim Tiêu Chiến: "Chủ nhân, hân hạnh phục vụ."
--- e n d ---
:3 cua lụa cua lụa, đừng quên để nại cmt cảm nhận sau khi đọc xong, luv
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com