Tác phẩm tuyệt vời nhất | 6 | end
"Thầy Tiêu, em muốn... đi vào bên trong..."
Tiêu Chiến ngồi nghỉ một chút cũng đã khá hơn, nghe được câu này có ý tứ gì, hơn nữa dục hỏa của cậu từ đầu đến cuối vẫn nóng rực dựng đứng, nếu không được thỏa mãn sợ là sẽ để lại ảnh hưởng xấu. Anh tìm đủ mọi lý do bào chữa cho ham muốn cá nhân của bản thân đâu vào đấy xong, liền chống tay bò lên ghế dài, cong lưng đưa cặp mông non mẩy vểnh cao ép đến trước mặt Vương Nhất Bác.
Anh một tay chống xuống ghế dài, một tay luồn ra đằng sau tách lấy cánh mông tròn trịa để lộ ra mép huyệt đỏ rực mời gọi, Vương Nhất Bác hơi thở dồn dập vô cùng, chậm chạp phát ngốc ngồi dậy, bàn tay run run nắm lấy cái eo thon của thầy, dục hỏa đặt ở khe mông ma sát nhẹ nhàng với miệng huyệt mềm ướt mê hồn, thế nhưng cứ chần chừ chần chừ mãi vẫn chưa tiến vào.
Tiêu Chiến dạng chân cũng có chút mất kiên nhẫn, quay đầu lại cau mày trừng Vương Nhất Bác một cái, hiếm khi tỏ ra có chút hung dữ như vậy: "Sao thế?"
Vương Nhất Bác bị dọa đến sợ, giật mình một cái liền run run lắp bắp đáp lời: "Em... em sợ thầy đau..."
Tiêu Chiến bị mấy lời này đánh cho mềm nhũn, cõi lòng đột nhiên ngọt ngào lạ lùng, ánh mắt cũng dịu xuống, cong môi cười với cậu: "Thế em có vào không?"
Vành mắt Vương Nhất Bác thế mà lại đỏ bừng cả lên, cậu chớp chớp mi, đưa đầu dục hỏa đóng vào cửa huyệt nóng rẫy, cái đầu gật gù lia lịa: "Em có..." - Sau đó liền chậm chạp từ từ đẩy vào bên trong. "Thầy... thầy đau thì nói với em..."
Tiêu Chiến hít vào một hơi căng người cảm nhận thịt mềm bên trong huyệt đạo bị đè nghiến hun chảy thành một vòng lửa nóng cháy lan tới từng kẽ ngón tay. Anh cong lưng ngửa cổ thở dốc không ngừng, mồ hôi nhiễu xuống rớt trên mặt ghế bóng loáng đọng lại một vũng nước nhỏ. Đau thì cũng có, nhưng vì đã được mở rộng trước đấy rồi nên ra vào cũng tương đối dễ dàng, chỉ là cảm giác bị dị vật thô to chèn vào vẫn không mấy dễ chịu. Tiêu Chiến cau mày nghiến răng, tóc mềm tán loạn trước trán bết thành một mảng, mắt anh căng lên, đầu mũi cũng cay phồng.
Vương Nhất Bác bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, rất cẩn thận, tay còn giúp anh xoa bóp hai bên hông. Được một lúc cũng đỡ hơn phần nào, bên trong Tiêu Chiến lại nảy sinh cảm giác tê ngứa nóng bỏng, giống như đòi hỏi nhiều hơn nữa vậy. Anh mơ hồ cảm thấy thế này vẫn chưa đủ, tay vắt ra sau lưng, giọng nói từ miệng theo nước bọt nhiễu xuống khóe môi mềm ướt: "Nhất Bác, nắm... nắm tay thầy..."
Vương Nhất Bác động chậm cũng rất khổ sở, nhìn thấy hai bàn tay mềm mại hồng hồng của Tiêu Chiến đưa ra thì nhanh chóng nắm lấy, da thịt chạm vào nhau, ấm áp ngọt ngào lan tới tận tim gan. Cậu giữ tay anh, tìm được điểm tựa liền bắt đầu gia tăng tốc độ, mỗi lần cắm vào đều sâu hơn lần trước, cơ thể anh theo từng cử động đu đưa, nơi tiếp xúc vang lên tiếng da thịt đánh vào nhau vô cùng khiêu gợi. Mông mềm chạm đến hai bắp đùi săn chắc nảy lên, sau một lúc đã lưu lại hai vết hằn đỏ rực.
"aa... sâu... quá..." - Vương Nhất Bác càng đâm càng hăng, có phần vì quá phấn khích mà đánh mất kiểm soát, Tiêu Chiến bên dưới rên rỉ không ngừng, nước mắt trào ra tí tách rớt trên mặt ghế cứng ngắc. Hai người trên thân ghế đẩy đưa rung lắc, khiến chân ghế ở dưới cũng theo đà hơi ngả nghiêng đập lên mặt sàn như chơi bập bênh, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lấy cái gáy ngọc của Tiêu Chiến, bên dưới thúc đến tận nơi sâu thẳm nhất của anh, không ngừng đánh tới như sóng trào mạnh mẽ, mãnh liệt khiến anh như sắp vỡ vụn rách thành hai mảnh.
"chỗ đó... aa..."
Vương Nhất Bác tìm được điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến, chậm chạp ghi nhớ, tiếp theo không ngừng nhắm đến nơi ấy đánh vào, mỗi lần đều khiến Tiêu Chiến sướng đến run rẩy ngửa cổ kêu to, cậu cũng thỏa mãn vô cùng. Đến khi một lần bắn hết vào trong cơ thể ngọt ngào của anh, Vương Nhất Bác mới thở hắt ra, đem anh cả người vẫn còn ôm ấp lấy dục hỏa bên dưới của mình ôm trọn vào lòng.
Dịch thể đặc sánh từ nơi giao hợp rỉ ra trườn lên mép đùi Tiêu Chiến, anh mệt mỏi đến mức muốn ngất đi tựa đầu trên bờ ngực trần rắn rỏi của cậu, mơ mơ màng màng muốn ngủ. Cậu đưa tay kéo anh vào lòng càng chặt, hôn lên má anh một cái thật dịu dàng, thở nhẹ một hơi vào tai anh: "Thầy Tiêu, em yêu thầy lắm."
---
Giữa mùa thu, cuộc triển lãm 'enthral' diễn ra với 1823 tác phẩm dự thi, đến vòng cuối cùng, số tác phẩm dành được cơ hội trưng bày chỉ còn 95, trong đó có bức vẽ của Tiêu Chiến, xếp hạng chung cuộc ở vị trí thứ mười tám, được mang ra bán đấu giá với con số trên trời, số tiền bán được toàn bộ đều bổ vào quỹ quyên góp từ thiện 'Chắp cánh ước mơ'. Vương Nhất Bác trong mấy ngày triển lãm còn mở cửa lúc nào cũng đến xem một lần, vậy nên một cái triển lãm tranh vốn kén khách lại đột nhiên trở nên đông bất ngờ, hơn nữa khách đến đây đa phần đều là nữ.
Bởi vì, chỉ cần đến là sẽ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng thú vị. Một chàng sinh viên đẹp trai ngây ngất đứng ngây ra nhìn bức vẽ chân dung của chính mình, đứng đúng một giờ đồng hồ, ngày nào cũng vậy. Tranh đã đẹp, người còn đẹp hơn tranh. Sau đó sẽ có một anh đẹp trai khác đến đón chàng sinh viên này về, hai người vô cùng vui vẻ nói nói cười cười, chàng trai sẽ giống như cún con vẫy đuôi ôm tay anh đẹp kia, hai cái má bánh bao đều ửng hồng cả lên, đáng yêu vô cùng. Vậy nên, mấy cô bé đến không phải để hóng mỹ nam đâu, mà là hóng hai mỹ nam nhà người ta yêu nhau đó! Cơm chó vô cùng chất lượng có biết không hả!
Đứng trong phòng tranh riêng của thầy Tiêu, Vương Nhất Bác ngồi ngốc nhìn bức tranh khổ giấy 3mx5m choáng hết cả mảng tường trắng, trong tranh là hình ảnh hai cơ thể đang cuốn lấy nhau, loang ra bởi màu vàng nhẹ của nắng và xanh trong của nước. Nét vẽ phóng khoáng tự do, không nhìn ra hình ảnh cụ thể, nhưng từ từng hướng đi màu sắc cũng có thể nhận ra sự thân mật vui vẻ, giống như chỉ nhìn một bức tranh tĩnh thôi mà cũng có thể nghe được tiếng hai người âu yếm nói cười, điềm mật ngọt ngào. Vương Nhất Bác vừa nhìn vừa cười cười, cười đến hai mắt cong thành hai cái trăng khuyết từ lúc nào không hay.
Tiêu Chiến cầm theo một cốc cà phê sữa còn nóng mang vào, áp nhẹ lên gò má mềm mềm của Vương Nhất Bác, cậu hơi giật mình quay qua, nhìn thấy người vừa đến thì thuận tay kéo thầy vào lòng.
"Ây... cún con cẩn thận chút, cà phê sánh ra mất."
Vương Nhất Bác để thầy Tiêu ngồi trên đùi mình, tay ôm lấy cái eo nhỏ nhỏ nắn bóp một chút. Thầy Tiêu cầm cốc cà phê kề lên khóe môi cậu, nói: "Uống đi."
Cậu ngoan ngoãn ngửa đầu nhấp thử một ngụm, ngọt mà không ngấy, mùi cà phê rất thơm, hơi ấm hun đến mắt cũng mơ màng đọng nước. Vương Nhất Bác uống xong liền gật gù khen cà phê thầy Tiêu pha thật là ngon, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn khóe môi cún con còn đọng chút cà phê màu nâu nhạt liền rướn người mở miệng liếm lấy.
"Thầy ơi." - Vương Nhất Bác ôm ôm rúc rúc vào người Tiêu Chiến, nhỏ giọng gọi.
"Ơi?"
"Sao thầy lại đem bức tranh đó đi dự triển lãm?"
"À" - Bức tranh đó, ý chỉ, bức tranh Tiêu Chiến vẽ chân dung Vương Nhất Bác đang mỉm cười, vô cùng bình thường, so ra thì không có gì đặc biệt, dù bút pháp rất tốt, ánh mắt người trong tranh cũng sinh động khác thường, rất có hồn, nhưng để nói là tuyệt tác thì còn xa lắm.
"Vì đó là 'enthral' của thầy mà, khoảng khắc mà em cười ấy, lúc em cười thầy đã quyết định sẽ nộp bài dự thi như thế nào rồi."
"Ò... thế mà thầy còn hẹn em vẽ tranh..."
Tiêu Chiến bật cười nhìn bức tranh treo trên tường, anh tựa đầu vào lòng Vương Nhất Bác, thả giọng: "Em xem, tuyệt tác cuối cùng của tôi, là em đó. Tác phẩm tuyệt vời nhất mà tôi không nỡ mang đi đâu để ai khác nhìn thấy cả, vì là thứ quý giá nhất nên phải giấu đi. Chỉ có chúng ta biết thôi."
Vương Nhất Bác càng ôm càng chặt, cúi đầu hôn vào cổ Tiêu Chiến một cái, khiến anh vặn vẹo cả người vì cảm giác tê tê ngứa ngứa: "Em thích thầy từ hồi năm nhất, mỗi ngày tan lớp đều đến xem thầy gọt bút chì, vẫn luôn muốn có một lần thầy sẽ dùng những chiếc bút chì thầy gọt để vẽ em. Năm nay là năm cuối rồi, em mới ngang ngược tìm thầy như thế, sợ bỏ lỡ cơ hội thì sẽ hối hận mất. Thầy đừng giận em nhé."
"Ngốc quá..." Tiêu Chiến đặt cốc cà phê sang bên cạnh, xoay người đối diện với Vương Nhất Bác, đôi môi mỏng cong cong, dịu dàng hôn lên chóp mũi cậu một cái: "Cún con ngốc ghê, thầy mới là người quyến rũ em cơ mà, xin lỗi gì chứ. Tôi còn chưa xin lỗi em thì thôi."
Vành mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, cậu rúc mặt vào ngực Tiêu Chiến, cái vai run run.
"Thầy ơi... em yêu thầy lắm."
Tiêu Chiến mỉm cười, tay luồn vào mái tóc mềm mại của cậu, chậm rãi xoa đầu, đôi mắt phượng rủ xuống.
"Ngốc lắm, thầy cũng yêu cậu chết đi được."
Tình yêu đối với một kẻ theo đuổi nghệ thuật đôi khi chỉ là, trót dại sa vào nụ cười của một người, từ ấy, lưu luyến không quên. Hơi lạ, hơi mơ hồ, nhưng yêu thì không có bất cứ luật lệ nào cả, nếu đã cảm thấy ở bên người ấy là lựa chọn tốt đẹp viên mãn nhất, vậy thì cứ yêu thôi,
thẳng thắn mà yêu.
--- end ---
ở đây với tui các cô sẽ ngày ngày high và ngập trong đường phèn no có lối thoát :3 vì tôi viết H mà đam mê mấy cái plot ngọt ngào hường phấn lắm e e
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com