Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Thầy Tiêu khập khiễng đi vào do chân vừa bị thương, thầy ấy vẫn cố đi nhanh đến chỗ Nhã Tịnh, thấy người làm nhà mình bị đánh thầy Tiêu không kiềm chế được mà nói:
- Từ khi nào người làm trong nhà tôi để cô tự ý đánh đập vậy hả? Cô đang tự cho mình cái quyền để hành hạ người khác sao ? Nhã Tịnh cô đừng nghĩ mẹ tôi bênh vực cô thì cô không coi ai ra gì!? ( sao đó thầy Tiêu ra hiệu cho thư ký đỡ người làm lên).
Nhã Tịnh cô ta còn chẳng quan tâm đến lời thầy Tiêu, cô ta hống hách ngang ngược vẫn to giọng đáp trả:
- Tiêu Chiến người làm nhà anh thiếu tôn trọng em nên em dạy lại, anh xem bọn họ đem bánh và nước như này ai ăn cho được? ( nắm lấy tay thầy Tiêu mắt liếc về người giúp việc)
Thầy Tiêu hất tay cô ta ra :
- Ý cô nói nhà tôi không biết dạy người làm nên mới cư xử với khách như vậy.
Cô ta cứng họng không biết trả lời làm sao đành nói:
- Không phải! Ý em không phải vậy...Ý em là bọn họ không xem em ra gì ( mè nheo)
- Thật sao? ( nhìn vào Nhã Tịnh khiến cô ta sợ hãi né tránh)
Tiếp theo đó thầy Tiêu kêu thư ký gọi bác sĩ đến khám cho cô giúp việc .

   Thầy Tiêu vẫn chẳng bận tâm Nhã Tịnh, thầy không thể chấp nhận nổi một con người độc ác hống hách của cô ta. Cô ta bị thầy Tiêu nói đến thế nhưng vẫn rất ngoan cố quay sang trách ngược thầy Tiêu:
- Dù sao em cũng sẽ là vợ anh , dạy dỗ trước bọn người làm thì có làm sao? Sao anh cứ thích bênh vực bọn nghèo hèn này thế? ( nghênh mặt lên)
Thầy Tiêu thiệt sự đã quá chán ngán cách cô ta cư xử thiếu giáo dục liền chốt một câu:
- Cô không phải vợ tôi ! Trước đây, bây giờ, sau này cô vẫn sẽ không phải vợ tôi ( quay người đi về phòng)
- Anh vì bọn nghèo hèn này mà nói chuyện với tôi như vậy? Anh xem bọn này hơn tôi!? cái thằng học sinh rác rưởi hôm trước anh cũng bênh vực nó trước mặt tôi và mẹ anh. Tiêu Chiến rốt cuộc bọn nó cho anh ăn cái gì mà anh dám chống lại cả lời mẹ anh vậy hả? ( cô ta rống cổ lên mà chửi).
  - Cô im miệng ngay cho tôi ( quay đầu lại đi đến nắm chặt cổ tay Nhã Tịnh khiến cô ta giật mình)
- Cô tốt nhất nên im miệng lại, nếu cô còn nói động đến học sinh của tôi một lần nữa thì đừng trách tôi không nể mặt mẹ tôi mà tống cô ra khỏi đây.( thầy Tiêu trợn mắt)
Nhã Tịnh thì cô ta đâu chịu thua, vẫn nói khích thầy Tiêu :
- Anh dám!Sao anh lại phản ứng mạnh như vậy? Hay anh có gì với tên nhóc rác rưởi đó (nhếch mép cười )
- CÔ .....( tức giận)
- Tiêu Chiến con làm gì vậy?
Bà Dung Nguyệt vừa về đến thì thấy cảnh này, liền tưởng thầy Tiêu ăn hiếp Nhã Tịnh liền lên tiếng bênh vực.
- Con mau buông con bé ra! Sao con có thể cư xử như vậy với một cô gái? Ai dạy con cư xử thô lỗ như vậy hả?
Thầy Tiêu thấy mẹ mình thì buông cô ta ra, nhìn mẹ mình rồi nói:
- Câu " cư xử thô lỗ " mẹ nên dùng cho cô ta thì đúng hơn!? .
Nhã Tịnh muốn bao biện cho việc mình làm lại xoay qua khóc lóc ỉ ôi :
- Bác! anh Tiêu Chiến ức hiếp con. ( ôm lấy tay bà Dung).
Bà ta cũng hoang mang vì vừa về không hiểu chuyện gì, nhưng do bà ta đã quá tin Nhã Tịnh nên vẫn lên tiếng:
-  Nhã Tịnh dù sao cũng là vợ tương lai của con ! Sao con có thể đối xử với con bé như thế? ( xoa xoa lưng cô ta an ủi)
Thấy mẹ mình đã quá tin tưởng cô ta rồi, thầy Tiêu cũng không muốn nói nhiều lời, liếc cô ta một cái rồi đi lên phòng. Bà Dung đỡ Nhã Tịnh lại sofa rồi an ủi.
- Con đừng khóc nữa! Có bác đây rồi, thằng Tiêu Chiến không làm gì được con nữa đâu.
Nhã Tịnh được bà Dung hậu thuẫn trong lòng đắc ý ( Tiêu Chiến làm sao anh thắng được tôi).

    Đi lên tới phòng thầy Tiêu bực tức ( tay tháo cà vạt quăn mạnh xuống giường) . Nhớ lại chuyện lúc gặp Nhất Bác thầy Tiêu lại buồn, chỉ mong sau có một ngày thầy có thể đứng trước mặt cậu ấy nói ra hết mọi chuyện và mong cậu ấy tha thứ.
 
  Nhất Bác về đến nhà xong thì ghé qua phòng mẹ xem bà ấy thức chưa,  thấy mẹ mình vẫn ngủ cậu nhẹ nhàng đi lên phòng mình, trong lòng vẫn khó chịu về chuyện gặp thầy Tiêu, cảm giác cứ dây dứt khó tả. Rõ ràng cậu đã quên rồi mà sao lúc gặp lại thầy mọi thứ cứ ùa về như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Đem nổi lòng buồn bã cả tối hôm đó, cậu vẫn đi xuống nhà nấu bữa tối, xuống đến nơi thì thấy mẹ mình đã dậy, nhìn thấy Nhất Bác ra ngoài một tí mà trở về nhà lại không vui bà ấy liền hỏi:
- Nhất Bác con sao vậy? Con đi ra ngoài từ chiều mà sao bây giờ thấy con buồn buồn có chuyện gì sao?
Cậu không muốn mẹ lo nên trả lời:
- Đâu có! Con bình thường mà *haha*( rồi cậu đi vào bếp).
- Lâu rồi không mời thầy Tiêu đến nhà chơi,  hay vài hôm nữa con gọi điện rủ thầy đến đây ăn cơm đi.
Nhất Bác hiện giờ thì làm sao rủ được, cậu còn không muốn gặp thầy Tiêu mà, nhưng mẹ cậu đã nói vậy rồi cậu cũng không muốn mẹ mình nghĩ lung tung nên nói:
- Vâng! Khi nào con rảnh con sẽ gọi thầy ấy đến đây ( cố tỏ ra như không có gì).
Mẹ Nhất Bác cũng đoán được là cậu ấy có gì đó với thầy Tiêu liền hỏi mập mờ:
- Nhất Bác! Có phải con có gì đó với thầy Tiêu không? ( cười thầm)
Nghe câu hỏi này Nhất Bác đang băm hành liền ngưng lại , cậu suy nghĩ rồi trả lời :
- Không ạ! Sao mẹ lại hỏi vậy? ( tiếp tục băm hành).
- Mẹ chỉ hỏi vậy thôi nếu thật sự có cũng không sao vì miễn con trai mẹ hạnh phúc là mẹ hạnh phúc .
Biết mẹ mình suy nghĩ như vậy Nhất Bác trong lòng thấy rất vui, dù cho cậu và thầy Tiêu đã không còn gì nữa nhưng biết mẹ mình vẫn ủng hộ mình Nhất Bác đã thấy mãn nguyện.
 
   Trong bữa tối đó hai mẹ con cậu đã nói rất nhiều chuyện, mẹ cậu rất quan tâm đến cậu  , vẫn lo cho cậu đi làm quên cả ăn uống, Nhất Bác cũng kể mọi chuyện cty cho bà ấy nghe , hai mẹ con trò chuyện rất vui.
Xong bữa tối thì cậu đưa mẹ vào phòng nghỉ,  cậu dọn dẹp sạch sẽ thì lên phòng ngủ sớm chuẩn bị cho ngày thứ 2 đi làm.

  * Một tháng nữa trôi qua*
Cuối cùng cũng đến ngày Nhất Bác nhận thông báo trở thành nhân viên chính thức. Cậu háo hức trong lòng,  cả phòng làm việc cậu ai cũng chúc mừng cậu,  cậu vui vẻ cảm ơn mọi người. Trưởng phòng Trương đi vô gọi tên cậu:
- Vương Nhất Bác! Tổng Giám đốc gọi em lên phòng gặp ông ấy ! Em cứ đi thẳng lên tần 23 quẹo trái là đến. Chúc mừng em nha . ( đưa tay ra để bắt tay )
- Dạ! Em lên ngay ( Nhất Bác cũng bắt lại cúi đầu cảm ơn lịch sự).
Cậu vội vã chỉnh lại quần áo sau đó đi thẳng lên phòng tổng giám đốc , lòng cậu rộn ràng như trống đánh. Cậu lên đến liền theo hướng dẫn của anh Trương mà đi về bên trái, trước cửa có một người ngồi sẵn đó,  cậu liền hỏi:
- Dạ chào chị! Tôi đến đây gặp tổng giám đốc ( cúi đầu lịch sự).
- Cậu vào đi ông ấy đang đợi cậu bên trong ( đưa tay mời vào).
Sau đó cậu gõ cửa để đi vào,  đến bên trong cậu thật sự ngưỡng mộ vì phòng tổng giám đốc to gấp 2 3 lần phòng của nhân viên , ông ấy ngồi trên một cái ghế sang trọng và đang cúi xuống xem mấy cái hợp đồng thấy Nhất Bác vô ông ta niềm nở:
- Cậu là Vương Nhất Bác sao? Đến rồi thì ngồi đi
Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế trước mặt tổng giám đốc, ông ta lấy một lá thư đưa cho Nhất Bác:
- Đây là thư thông báo cậu xem đi!
Nhất Bác cầm lấy lá thư đọc thì rất vui cậu cảm ơn tổng giám đốc, ông ấy liền khen cậu:
- Tôi đã xem qua tài liệu cậu làm, nó rất hay rất ấn tượng, cậu rất có tố chất để làm công việc này đó , hiện tại cty YX ở Thượng Hải đang cần thêm những người như cậu, cậu có muốn đến đó làm việc không?
Cậu ấy nghe 2 chữ " Thượng Hải " mà bất ngờ, cậu không nghĩ cơ hội sẽ đến nhanh như vậy, nhưng có một điều là cậu đi rồi thì mẹ cậu làm sao, lại để bà ấy một mình ở đây, thấy Nhất Bác do dự ông ấy nói:
- Cậu không cần trả lời ngay cho tôi đâu, cậu cứ suy nghĩ đi 3 ngày nữa hãy đến gặp tôi trả lời,  không phải ai cũng có cơ hội được đến đó đâu. Mà cậu yên tâm, cậu đến đó khoản một năm nếu cậu muốn về đây tôi vẫn sẽ cho phép.
Nhất Bác * Vâng* sau đó đi ra ngoài,  lòng cậu rối như tơ vò, đến Thượng Hải thực sự là ước mơ của cậu, nhưng mẹ cậu chỉ một mình nếu cậu đi thì mẹ cậu phải làm sao, lúc trước cậu thực sự muốn đi vì đến đó cậu có thể  kiếm được rất nhiều tiền cho mẹ mình, nhưng bây giờ cậu lại thương mẹ ở một mình, sợ bà ấy nhớ cậu nhiều mà sinh bệnh. Cầm tờ giấy thông báo mà vừa buồn vừa vui cậu thực sự không muốn mất cơ hội này.

  Trở về phòng làm việc , thấy Nhất Bác về mà có chút gì đó khó nói anh Trương liền đến hỏi :
- Ông ấy nói gì mà em suy tư vậy? Bộ không vui khi làm chính thức sao ?
- Không phải anh! ....thật ra lúc nãy ông ấy kêu em đến Thượng Hải...em rất muốn đi nhưng lo cho mẹ em, em không nỡ để bà ấy một mình. ( buồn rầu nói).
Biết được điều Nhất Bác lo lắng, anh Trương vỗ vai cậu ấy rồi khuyên nhủ:
- Em lớn rồi nếu em thực sự muốn cho mẹ em một cuộc sống tốt hơn em nhất định phải hi sinh một cái gì đó! Nếu mẹ em biết được cơ hội này đến với em bà ấy không buồn mà ngược lại sẽ hãnh diện vì em, trước đây anh cũng đã bỏ lỡ cơ hội đó anh mong em không như anh.
Nhất Bác rơi vào trầm tư, cậu suy nghĩ rất nhiều đến tan làm cậu cũng suy nghĩ, trên đường về nhà cậu cũng suy nghĩ, đến nhà suy nghĩ đó càng to lớn hơn, thật sự không biết nên nói với mẹ cậu như thế nào...

CÒN TIẾP.....
Do dạo này thật sự thiếu chất xám cho câu truyện nên mình ra lâu hơn...Có một số tình tiết trước đây mình thay đổi mong mn thông cảm. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com