Chap 48
Thầy Tiêu tiễn Nhất Bác đến than máy, trên tay thầy còn mang theo một hộp cơm cùng một bình nước đưa Nhất Bác :
- Nhất Bác cơm trưa của em đây!
- Cảm ơn anh.
- Dạ dày em không khỏe nên đừng bỏ bữa!
- Được! Dạ dày anh cũng vậy không có em đừng buồn chán mà không ăn, ở nhà chán quá thì ra ngoài đi dạo hay gọi bạn bè đến chơi cũng được.
- Ừm anh biết rồi...nhưng mà Nhất Bác! Đúng thật buổi cơm không có em anh thật sự ăn không vô. ( nũng nịu)
- Ôi coi kìa... Lại nhõng nhẽo với em.( xoa đầu)
- Anh không nhõng nhẽo anh nói thật ... Cả ngày anh chỉ nhớ em. ( nắm vạt áo Nhất Bác)
- Ngoan nào! Em sẽ về sớm với anh...nay em sẽ làm xong công việc thật nhanh rồi về ăn cơm với anh được chưa!? ( vuốt nhẹ má của thầy Tiêu)
- Thật không?
- Thật! Ngoan ngoãn ở nhà đợi em về.
- Ừm! ( cười nhẹ)
- Mà anh không sợ em về sẽ làm thịt anh sao?
- Chuyện này... Không sợ *hehe* ( tai đỏ lên)
- Ồ ...nay mạnh miệng dữ ta!
- Có đâu!...Thôi em đi làm đi trễ giờ bây giờ.
- Ừm vậy em đi đây! ( hôn lên tráng thầy Tiêu).
- Bye bye... ( vẫy nhẹ tay chào)
Cả hai sau khi gỡ được sự hiểu lầm ,tình cảm càng thêm dạt dào. Nhất Bác thêm yêu chiều thầy Tiêu hơn, từng lời nói của thầy ấy Nhất Bác đều đáp lại nhẹ nhàng. Thầy Tiêu cũng ôn nhu với cậu ấy, luôn thể hiện bản thân là một người đàn ông đảm đang. Cả hai chung hòa cuộc sống của nhau, không còn bí mật hay sự nghi ngờ gì nữa.
Đến công ty Nhất Bác tâm trạng hoàn toàn khác, cậu vui vẻ lâu lâu lại tự cười một mình. Chẳng biết trong đầu suy nghĩ gì nhưng chắc ăn có liên quan đến thầy Tiêu. Đến buổi nghỉ trưa ,Nhất Bác lấy hộp cơm cùng bình nước của cậu ra thưởng thức. Hộp cơm cũng khá to , màu xanh lá cậu thích, mở ra bên trong có năm ngăn, ngăn to để đựng cơm. Bốn ngăn còn lại đựng mỗi bên một phần thức ăn khác nhau. Gồm : cơm chiên Dương Châu; thịt lợn chua ngọt, tôm xào hạt điều,hai miếng sủi cảo và 3 miếng táo tráng miệng. Cơm và thức ăn mỗi phần vừa đủ nên Nhất Bác không phải lo việc ăn không hết. Thầy Tiêu cực kỳ tâm lý khi chia điều khẩu phần của Nhất Bác, đặc biệt thầy còn cho rau mùi vào. Bình nước là nước ép dưa hấu, vừa thơm vừa ngon.Nhìn hộp cơm và mọi thứ thầy Tiêu làm cho cậu ấy thấy xúc động luôn, bởi thầy ấy dậy từ sớm để làm cho cậu. Thầy Tiêu thật sự rất yêu cậu ,từ những chuyện nhỏ nhặt như này mà thầy ấy luôn tỉ mỉ.
Nhất Bác vừa ăn vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho thầy Tiêu :
- Alo!
- Nhất Bác em nghĩ trưa rồi sao?
- Ừm! Anh ăn trưa chưa? Còn nữa Tiêu Chiến cảm ơn anh.
-Anh ăn rồi nhưng sao lại cảm ơn anh?
- Cơm rất ngon! Em đang ăn đây.
- Em thấy ngon là được rồi đừng khách sáo như vậy chứ! Chiều nay mấy giờ em về?
- Chắc sớm...khoảng 4-5 giờ! Sao thế nhớ em rồi à?
- Đâu...đâu có! Tại em nói sẽ về sớm nên anh hỏi...hỏi thôi ai thèm nhớ em.
- Thật không? Nếu anh không nhớ em là em không về sớm. ( cười thầm)
- Ơ sao lại thế!
- Thì anh nói anh không nhớ em? Không nhớ em thì em về sớm làm gì.
- Hmm! Được rồi anh nhớ em...nhớ muốn chết luôn rồi này! Nhanh về sớm với anh. ( chuyển giọng)
- *Haha* Được rồi! Em sẽ về sớm...đợi em nha.
- Ừm.
- Từ khi nào anh biết được em thích ăn gì và không ăn gì vậy?
- Thì anh hỏi mẹ! Cái gì không rõ anh sẽ hỏi mẹ... Mọi thứ về em anh điều ghi nhớ hết.
- Anh đúng là ranh mãnh.
- Thế em không muốn người yêu hiểu rõ về mình à?
- Muốn! Anh khiến em càng yêu anh nhiều hơn rồi! Tối nay về sẽ có thưởng.
- Thưởng gì vậy?
- Bí mật! Vậy nha hẹn chiều gặp anh. Yêu anh Tiêu Chiến.
- Ừm bye bye. Yêu em Nhất Bác.
Cuộc nói chuyện siêu ngọt ngào của cả hai ,khiến người khác cũng phải ghen tỵ. Nhất Bác thích nhất là lúc thầy Tiêu làm nũng, nên cứ có cơ hội là cậu hay trêu thầy ấy lắm. Hình nền điện thoại của cậu cũng là thầy Tiêu, nền wechat cũng là của cả hai. Mật khẩu điện thoại cũng là năm sinh của thầy ấy. Mọi thứ xung quanh Nhất Bác điều là thầy Tiêu, chỉ cần thầy ấy không thích gì là Nhất Bác không làm. Trước cậu còn là một đứa thích theo phong cách hơi hip hop, từ khi yêu và đi làm thì chuyển qua phong cách tổng tài. Cậu hoàn toàn thay đổi từ tính cách đến mọi thứ chỉ vì thầy Tiêu và ngược lại thầy Tiêu cũng vậy. Thầy ấy không thích ăn tỏi lại thích ăn cay, yêu Nhất Bác rồi thì bắt đầu tập ăn mấy món nặng mùi, bữa cơm cũng không bỏ nhiều ớt như trước nữa. Người bù qua đắp lại, người chịu thay đổi vì đối phương. Thầy Tiêu công việc tại công ty cũng còn nhiều lắm, khi Nhất Bác đi làm rồi là thầy ấy liền lôi ra làm. Thầy ấy giao cho thư ký quản lý trong thời gian thầy ấy vắng mặt, có gì quan trọng không thể xử lý thì liên hệ ngay với thầy. Còn mấy cuộc họp thì thầy ấy họp trực tuyến, vẫn đưa công ty phát triển mạnh mẽ. Cả Nhất Bác và thầy Tiêu đều giống nhau ở một điểm, phân chia rõ ràng giữa việc công và việc riêng. Nhất Bác dùng bữa một cách ngon lành, không bỏ sót một miếng nào. Ăn xong uống một hơi nước ép thật đã, cậu xoa xoa bụng vì nó căng lên rồi. Thầy Tiêu cứ chăm Nhất Bác kiểu này ,thế nào cũng thành một chú heo cho coi.
Đến chiều thì cũng xong việc, trên đường về Nhất Bác có gọi điện hỏi thầy Tiêu muốn ăn gì không, thầy ấy liền đề nghị mua cho thầy một phần pizza bò. Ít khi thầy Tiêu chịu ăn hàng lắm, thầy ấy luôn giữa một quy chế ăn nhất định. Thầy sợ bản thân mập lên, bởi vậy thân hình thầy Tiêu luôn cân đối. Nhất Bác cũng rảnh là tập thể dục, với cậu vẫn đam mê các môn thể thao như trước, cậu có mua cho mình ván trượt, lego, yo-yo và để trong phòng. Tấm ván cậu yêu thích nhất hiện tại đang ở nhà mẹ cậu. Cuối tuần Nhất Bác còn hay đến phòng gym tập, không có thời gian thì cậu tự tập tại nhà. Biết thầy Tiêu thích những thứ màu đỏ, Nhất Bác liền ghé một cửa hàng hoa, cậu chọn một bó hoa hồng đỏ rực. Hoa hồng là một thứ tượng trưng cho tình yêu , một tình yêu vĩnh cửu. Cô nhân viên thấy anh chàng vừa đẹp trai vừa lịch lãm lại còn tâm lí mua hoa cho người yêu ,trong bụng liền thầm ngưỡng mộ. Đợi một xíu hoa đã được bó xong, cậu vui vẻ trả tiền rồi ra về.
Thầy Tiêu ở nhà làm hết công việc nhà, nhà cửa lúc nào cũng tươm tất. Cơm chiều cũng nấu xong, chỉ còn việc đi tắm rồi đợi Nhất Bác về. Một lúc sau cậu ấy cũng về đến, thầy Tiêu đi ra mở cửa thì bất ngờ. Trên tay Nhất Bác cầm một bó hoa đỏ rực, còn có cả phần pizza bò mà mình nhờ mua:
- Tiêu Chiến tặng anh!
- Cảm ơn em Nhất Bác! Hoa đẹp quá.
- Màu đỏ màu của tình yêu.
- Để anh cầm đồ cho! Em vào nhà đi, mà sao nay lại mua hoa cho anh vậy?
- Không vì sao cả! Em muốn làm anh vui chỉ có thể thôi.
- Nhất Bác em thật tốt * Moa ( hôn lên má cậu ấy)
Hai tai Nhất Bác cứ thế mà đỏ lên, cậu liền giấu đi ánh mắt ,miệng cười nhẹ ra tiếng. Thầy Tiêu thì vui vẻ cất đồ cho Nhất Bác, rồi lấy hoa cắm vào bình. Thầy cắt từng nhánh hoa cho đều nhau, tỉ mỉ chỉnh sửa cho cân đối. Đến khi Nhất Bác tắm xong thì thầy ấy cũng cắm xong. Cậu đi ra nhìn thấy chiếc bình hoa thì đi đến ôm từ sau lưng thầy Tiêu rồi thầm khen:
- Đẹp lắm.
- Hoa em mua mà!
- Nhưng anh cắm hoa rất đẹp! Anh định để nó chỗ nào đây.
- Trên bàn chỗ sofa! Em thấy sao?
- Anh thích để đâu cũng được ( tay Nhất Bác bất ngờ di chuyển sang chỗ khác)
- Bỏ tay em ra! Dám lợi dụng thời cơ hả.
- Em có làm gì đâu!
- Cái tay em thì có đó.
- Tiêu Chiến anh đúng là hung dữ.
- Vậy sao! Phải vậy em mới bỏ cái tật biến thái thích sờ mó lung tung.
- Anh người yêu em sờ tí có sao.
- Nhưng bây giờ là giờ cơm! Đi ăn thôi.
- Ohh.
Cả ngày đi làm về mệt mỏi nhưng cứ thấy thầy Tiêu Nhất Bác lại khỏe ngay, thầy ấy là nguồn năng lượng tuyệt vời với Nhất Bác.
Ăn xong rồi thì Nhất Bác phụ thầy Tiêu rửa bát, cả hai cứ tình tứ trong bếp. Nhất Bác thì thích giỡn nhây với thầy Tiêu, còn thầy Tiêu thì bị giỡn bực lên là nhe răng thỏ dọa cậu ấy. Trong nhà chỉ nghe tiếng cười đùa, đây là lần đầu tiên hai người quấn lấy nhau sau những hiểu lầm trước đó. Đêm đến, thầy Tiêu tựa lưng trên sofa đeo tai phone nghe nhạc, Nhất Bác rửa mặt xong cũng đi đến ngồi cạnh. Cậu gỡ một đầu phone còn lại rồi đeo lên tai mình cùng nghe với thầy Tiêu ,hai tay lại ôm từ phía sau, đầu tựa lên vai khiến thầy Tiêu giật mình.
- Nhất Bác!
- Sao lại nghe một bản nhạc buồn như vậy?
- Tại nó hay thôi.
- Hay nhưng khá buồn! Em không muốn nhìn thấy người yêu em buồn.
- Anh không có buồn.
- Cảm xúc của anh không giấu được em đâu.
- Anh...
- Tiêu Chiến bây giờ có em rồi đừng suy nghĩ lung tung nữa.
- Anh biết rồi! Cảm ơn em. ( ngã vào ngực Nhất Bác)
Ánh mắt cả hai nhìn nhau , một cảm giác mãnh liệt dâng trào trong hai người họ. Nhất Bác từ từ cúi xuống hôn lên môi thầy Tiêu ,thầy ấy cũng hé hờ miệng để đón nhận nụ hôn đó. Tiếng nhạc vu vương , cùng nụ hôn của hai người họ làm nên một không gian thật tuyệt vời. Dường như chỉ như vậy thôi chưa đủ, Nhất Bác bắt đầu đỡ thầy Tiêu lên rồi đè thầy ấy xuống sofa, thầy Tiêu thì chẳng từ chối mà ôm cổ cậu ấy.
Thấy làm tại sofa thì lộ liễu quá thầy Tiêu ngại ngùng:
- Nhất Bác vào phòng được không!
- Sao vậy chỗ này không được sao?
- Chỗ... Chỗ này... Hơi trống...
- Chúng ta còn gì nữa đâu mà ngại.
- Anh không ngại với em...anh ngại với cái không gian này... Nó... Nó khá là...
- Thay đổi một chút để có cảm giác mới...em muốn làm tại đây.
- Nhất Bác... Anh muốn vào phòng thật mà.
- Vậy vào phòng rồi là anh phải chiều em cả đêm đó.
- Cả đêm sao? Như vậy có hơi quá sức không ...sáng mai em còn đi làm nữa mà.
- Không quá sức đâu! Em thì bao lâu cũng được chỉ sợ anh sẽ không chịu nổi.
- Anh...anh sẽ chịu được.
- Chắc chứ?
- Ừm...chắc.
- Vậy thì một lát nữa đừng xin em tha cho.
Nói rồi Nhất Bác như một người khác, cậu vác cả thầy Tiêu lên vai, thầy ấy bất ngờ với sức mạnh của cậu. Nhất Bác đi nhanh vào phòng đóng cửa lại, *Bịch* tiếng Nhất Bác đẩy thầy xuống giường. Rồi cứ như thế thầy Tiêu bị Nhất Bác hành suốt một đêm, cậu ấy làm liên tiếp bốn hiệp như vậy đến tận 12 giờ. Thầy Tiêu rên rỉ trong phòng cùng tiếng da thịt chạm vào nhau. Làm mạnh đến thầy ấy chảy cả nước mắt, thật sự Nhất Bác có hơi mạnh bạo nhưng nhìn thầy Tiêu như vậy làm sao mà từ chối cho được. Nữa đêm thì cậu ấy cũng ngưng hoạt động, cả hai nằm nghỉ mệt trên giường.
Nhất Bác làm nhiều quá nên khát khô cả cổ biết thầy Tiêu cũng thế nên cậu liền đề nghị:
- Tiêu Chiến anh có muốn uống chút rượu không?
- Được....anh cũng đang khát.
- Vậy đợi em.
Thầy Tiêu ngồi dậy vuốt vuốt tóc, cơ thể đầy vết cắn cùng vết hôn của Nhất Bác, Nhất Bác đi đến tủ lấy một ly rượu cùng một chai rượu .Cậu rót rượu vào ly rồi đem đến cho thầy Tiêu :
- Rượu đây!
- Sao chỉ có một ly vậy? Em không uống sao?
- Có! Nhưng sẽ uống theo kiểu này!
Nhất Bác uống một ngụm rồi bất ngờ hôn thầy Tiêu *Ưmm~, cứ như thế rượu từ miệng cậu chuyền qua cho thầy ấy. Thầy Tiêu mắt mở tròn nhìn Nhất Bác ( Sao...sao có thể như này được chứ) *Ực *Ực... Một chút rượu bị chảy ra bên ngoài, Nhất Bác cho rượu vào miệng thầy Tiêu hết mới buông ra.
- Nhất Bác em...em đúng là tâm cơ mà.
- Uống rượu như này mới đúng cách.
- Anh không uống nữa.
- Vậy sao!
- Em định làm gì nữa đây?
- Thì làm chuyện chúng ta cần làm thôi.
- Anh...anh hết sức rồi...
- Em đã nói là đừng xin em tha mà...
Nhất Bác lại đè thầy Tiêu ra, cả đêm đó thầy Tiêu có muốn từ chối cũng không được, đúng là đêm nồng cháy của cả hai.
CÒN TIẾP...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com