Chap 50
Sáng ra, thầy Tiêu vẫn còn ngủ say. Ánh nắng đã len lỏi qua chiếc rèm cửa soi vào thầy ấy. Bị tia sáng chói chang làm tỉnh giấc, thầy Tiêu nheo nheo mắt rồi từ từ mở hẵng. Xoay người qua đã không thấy Nhất Bác đâu ( Em ấy đâu rồi?). Thầy Tiêu ngồi dậy rồi đứng lên vung vai cho cơ thể thoải mái, đi đến kéo tấm rèm che cho ánh nắng chiếu thẳng vào phòng, một ngày mới đầy năng lượng tích cực lại bắt đầu. Thầy sắp xếp hết gối chăng cho ngay ngắn rồi mới đi rửa mặt đánh răng.
Đi ra ngoài phòng để hỏi Nhất Bác muốn ăn gì sáng nay, để thầy Tiêu nấu thì không thấy cậu ấy đâu ( Ủa? Nhất Bác đi đâu sớm vậy nhỉ). Hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi thầy Tiêu, thấy lạ thầy ấy liền lấy điện thoại gọi cho Nhất Bác. Tiếng chuông reo lên một lúc lâu mới trả lời:
- Alo!
- Nhất Bác em đi đâu sớm vậy?
- Em đang có việc tí!
- Em muốn đi đâu cũng phải ăn sáng đã chứ!
- Em sắp về rồi! Anh cứ nấu bữa sáng đi em về liền đây.
- Em muốn ăn gì để anh nấu?
- Em ăn gì cũng được miễn là anh nấu là em ăn hết.
- Vậy nhớ về nhanh đấy!
- Ừm em biết rồi.
Thầy Tiêu chẳng hiểu chuyện gì, nhưng mà Nhất Bác nói sẽ về liền thầy cũng an tâm. Chuẩn bị xong bữa sáng khoảng 10 phút sau thì Nhất Bác về đến. Có vẻ như Nhất Bác đang có chuyện gì đó giấu thầy Tiêu, từ lúc về cậu cứ tỏ ra không có gì nhưng thái độ rất lạ. Thấy Nhất Bác cứ trầm ngâm thầy Tiêu liền hỏi:
- Nhất Bác em có chuyện gì sao?
- Không...không có gì đâu.
- Không có gì sao thái độ em lạ vậy?
- Em bình thường mà...Tiêu Chiến anh đừng suy nghĩ nhiều. ( cười nhẹ rồi cúi mặt xuống ăn)
- Ừm cứ cho là vậy đi nhưng nếu có gì em phải nói cho anh biết không được giấu anh đấy.
- Ừm ( gật đầu)
Trong lòng Nhất Bác chắc ăn đã có tính toán gì đó, từ lúc về cậu lén lút nói chuyện điện thoại với ai đó,rồi còn cười thầm với họ. Thầy Tiêu nhìn trộm thấy Nhất Bác như vậy trong lòng lại sinh nghi ( Em ấy đang nói chuyện với ai vậy nhỉ? Còn cười vui vẻ nữa chứ). Bởi vì quyền riêng tư nên thầy Tiêu không muốn xen vào, thầy ấy chỉ âm thầm quan sát xem Nhất Bác đang làm gì. Hôm qua Nhất Bác nói nay sẽ làm một bất ngờ cho thầy Tiêu mà sáng giờ cậu còn không nói gì đến thầy ấy, rốt cuộc cậu còn nhớ hay quên luôn rồi. Trong lòng thầy Tiêu tự nhiên có chút giận dỗi, rõ ràng hôm qua đã nói vậy mà nay lại bơ người ta. *Cạch* tiếng đĩa trái cây va chạm mạnh vào bàn kêu thành tiếng khiến Nhất Bác quay lại, cậu biết thầy Tiêu chắc đang nghi ngờ gì cậu ấy rồi nên liền dỗ khéo:
- Tiêu Chiến anh sao vậy? Trượt tay hả nên cẩn thận một chút lỡ đĩa vỡ ra cứa vào tay anh thì sao!
- Anh không hậu đậu đến vậy đâu.
- Sao vậy lại giận em gì à?
- Không.
- Nếu vậy thì tốt rồi, tưởng anh giận để em còn dỗ.
- Anh không trẻ con đến vậy.
- Đôi lúc anh cũng trẻ con mà anh đâu biết!
- Khi nào? Anh không có nhé...có em đấy.
- Em!...em trẻ con lúc nào? Em thấy anh toàn làm nũng với em rồi em phải dỗ ngọt...Tiêu Chiến em chiều anh quá rồi anh hư đúng không.
- Đúng đấy thì sao nào? Thế bây giờ em trách anh đúng không?
- Em...em không có! Thôi ngoan nào em thương, thương anh nhất luôn ( ôm thầy Tiêu rồi ngã đầu lên vai)
- Em có gì giấu anh sáng giờ đúng không? Anh thấy em lạ lắm đó.
- Có gì đâu mà lạ, đến lúc thì em sẽ nói cho anh nghe. ( xoa má thầy Tiêu)
- Ừm! Nếu em nói vậy thì anh không nói nữa.
- Bây giờ cũng rảnh chúng ta ra ngoài chơi đi! Nhà cũng sắp hết thức ăn rồi.
- Anh mua hôm qua rồi mà.
- Không! còn thiếu nhiều lắm, anh vào thay đồ đi rồi chúng ta đến siêu thị mua thêm.
- Ừm vậy chờ anh chút.
Thầy Tiêu liền đi nhanh vào phòng thay quần áo, Nhất Bác bên ngoài lại tiếp tục gọi điện cho ai đó. Cậu cứ canh xem thầy Tiêu ra chưa, sợ bị thầy ấy phát hiện.
Nhất Bác đưa thầy Tiêu đến trung tâm thương mại, cả hai cùng đi dạo một vòng trong đó. Thầy Tiêu thấy lạ lạ vì chỗ đến không phải là nơi đã nói như lúc đầu:
- Ủa Nhất Bác! Em nói đi siêu thị mua ít đồ ăn mà sao vào trung tâm làm gì?
- À mình đi dạo một vòng đi xíu mua, bữa tối còn lâu mà. ( ánh mặt nhìn sang trái)
- Vậy em muốn mua gì để anh lựa cho.
- Gì cũng được! Chúng ta cứ đi xem dần đi.
- Ừm.
Thầy Tiêu đi trước quan sát mấy món đồ trong cửa hàng, Nhất Bác đi sau lén lút nhắn tin. Thầy Tiêu đi ngang qua thấy một chiếc áo đẹp liền réo Nhất Bác:
- Nhất Bác em xem nè, áo này đẹp quá chúng ta vào xem thử đi.
- Được!
Thầy Tiêu đi vào bên trong được chị nhân viên chào đón nhiệt tình. Thầy ấy liền kêu chị cho thầy xem chiếc áo mình thích, cầm chiếc áo trên tay thầy Tiêu trầm trồ.
- Nhất Bác em chạm thử đi, vải khá mềm, lại mát nữa chúng ta mua nó nhé! ( đưa áo đến gần Nhất Bác)
- Được ( ánh mắt đầy nuông chiều)
- Mà anh nhớ ra đồ đôi chúng ta cũng khá ít, hay anh mua hai cái áo này luôn nhé.
- Anh muốn thì mua thôi. ( cười nhẹ)
- Chị lấy cho tôi hai cái áo như này nhé( đưa lại áo cho nhân viên)
- Vâng quý khách.
- À Tiêu Chiến anh mặc luôn đi! Em cũng sẽ mặc rồi đến chỗ nào đó đẹp rồi chụp hình.
- Vậy cũng được! ( thầy Tiêu hí hửng đi thay áo).
Mua xong áo thầy Tiêu lại tiếp tục đi xem thêm những cửa hàng khác, Nhất Bác thấy thầy Tiêu vui vẻ cũng vui theo. Loay hoay gần cả buổi cũng sắp chiều muộn, thầy Tiêu liền hoãn hốt kéo tay cậu:
- Nhất Bác! 3 giờ rồi...chúng ta mau đến siêu thị mua đồ đi để kịp về còn nấu cơm chiều.
- Không cần đâu...chúng ta không đi siêu thị nữa... Em sẽ đưa anh đến một nơi.
- Hả! Là sao anh không hiểu?
- Tiêu Chiến đi theo em.
Nhất Bác nắm tay thầy Tiêu, đưa thầy ấy lên xe. Thầy Tiêu vẫn còn hoang mang chẳng biết cậu định làm gì:
- Nhất Bác em đưa anh đi đâu vậy? Xung quanh lạ quá!
- Bí mật.
- Lại bí mật!
- Đến nơi anh sẽ biết.
Khoảng 30 phút sau thì đến nơi, Nhất Bác nắm tay thầy Tiêu xuống xe. Đoạn đường đi vào hai bên có hàng cây xanh mướt, gió cứ thổi nhẹ nhàng mát rượi. Thầy Tiêu cứ nhìn sang Nhất Bác, lòng rộn ràng khó tả. Nhất Bác vẫn im lặng không nói gì, đi được một đoạn khá xa thì đến một nơi cần đến. Trước mặt thầy Tiêu là một bờ hồ rộng lớn, xa xa là dãy núi cao tít phủ một màu xanh thẳm,không khí lại rất trong lành. Mặt hồ gió thổi nhẹ làm rợn lên những làng sóng nhỏ. Thầy Tiêu thấy khung cảnh xung quanh thích thú, mọi thứ như một bức tranh vậy. Hoa lá hai bên bờ hồ nỡ rộ, có những nhánh hoa phủ nhẹ dưới nước trong rất mềm mại uyển chuyển. Nhất Bác cùng thầy Tiêu đi đến một bàn tiệc, bên trên là một chiếc bánh kem to được trang trí rất tỉ mỉ. Chiếc bánh kem hai tầng màu trắng, có hai mô hình chibi nam trên mặt bánh nhìn rất cute, cạnh một hàng chữ đỏ nổi bật " Chúc mừng sinh nhật Tiêu Chiến" được cắm hai cây nến thành tuổi thầy Tiêu. Viền bánh được ghim đầy những trái dâu tây chính mộng. Ở giữa thân bánh có thêm một hàng chữ xanh " Tiêu Chiến em yêu anh" đó là câu mà Nhất Bác muốn nói với thầy ấy cả đời. Thấy những thứ cậu đã chuẩn bị mình thầy Tiêu không kìm được mà xúc động, cảm giác ngày hôm nay hạnh phúc hơn bao giờ hết. Thầy Tiêu ôm lấy Nhất Bác rồi nói trong nghẹn ngào:
- Nhất Bác cảm ơn em...cảm ơn em vì tất cả, anh cứ tưởng là em quên rồi...anh xin lỗi vì đã giận dỗi em.
- Không có gì phải xin lỗi cả! Em muốn làm những thứ này là muốn nhìn thấy anh vui thôi... Đừng khóc. ( lấy tay lau nước mắt cho thầy Tiêu)
- Anh...anh thật sự rất hạnh phúc...anh muốn thời gian trôi chậm đi một chút để bên em càng lâu.
- Ngoan! Em yêu anh và cả đời này vẫn vậy, dù thời gian nhanh hay chậm em vẫn sẽ luôn bên anh...Tiêu Chiến anh là tất cả đối với em,em biết chúng ta đã trải qua chuyện không vui nhưng nhờ vậy mà hai ta càng hiểu và yêu nhau hơn. Tiêu Chiến sau ngày hôm nay em sẽ không để anh khóc thêm lần nào nữa. Đây là quà em tặng anh,một chiếc ghim cày áo. Em sợ nó không hợp với anh.
- Sau lại không hợp! Với anh những gì em tặng điều hợp... Cảm ơn em rất nhiều.
Nói rồi Nhất Bác được thầy Tiêu hôn, mọi thứ đã qua cậu ấy chỉ muốn thầy Tiêu cảm nhận được rằng thầy ấy không hề cô đơn mà luôn luôn có Nhất Bác bên cạnh.
*Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight*....... ( tiếng hát của mọi người)
Thầy Tiêu bất ngờ xoay qua thì thấy đó là mẹ Nhất Bác, cô thư ký, Tô Lăng, Tiểu Ái, A Cửu...và một số người trong công ty thầy. Nhìn thấy mọi người thầy Tiêu ngạc nhiên, lại bị xúc động mà khóc, có lẽ hôm nay thầy ấy sẽ trở nên yếu đuối một chút. Mọi người vẫn tiếp tục vừa hát vừa vỗ tay, họ cười thật tươi bước ra từ phía sau mấy hàng cây. Hát xong mẹ Nhất Bác đi đến nắm lấy tay thầy Tiêu, bà cũng xúc động.
- Chúc mừng sinh nhật con Tiêu Chiến, chúc con một đời bình an... Cảm ơn con vì đã giúp đỡ mẹ và Nhất Bác, cảm ơn con vì đã yêu con trai mẹ, con tốt và thực sự rất tốt mẹ chỉ mong con sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc như này. ( bà ấy liền ôm thầy Tiêu)
- Thầy Tiêu! Em chúc thầy sinh nhật vui vẻ, chúc thầy luôn hạnh phúc. Cảm ơn thầy vì trước kia đã giúp đỡ em và Nhất Bác, đã luôn bên cạnh cậu ấy trong thời gian qua. Em chúc cho cả hai luôn hạnh phúc. ( Tiểu Ái)
- Cả em nữa! Em chúc thầy luôn luôn bình an, sống hạnh phúc cùng Nhất Bác, cậu ấy có khi trẻ con lắm nhưng em tin thầy sẽ dạy dỗ cậu ấy ngoan hơn. ( A Cửu vừa nói vừa cười)
- Chủ tịch! Chúc chủ tịch sinh nhật vui vẻ, chúc cho anh luôn hạnh phúc với người mình yêu, một đời bình an. Cảm ơn anh thời gian trước đã luôn giúp đỡ em ,em được như hôm nay cũng là nhờ chủ tịch. Cảm ơn chủ tịch rất nhiều. ( đưa món qua chuẩn bị cho thầy ấy)
- Tiêu Chiến tôi chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tôi thật sự mong cậu luôn hạnh phúc, tôi cũng ghen tị với cậu lắm vì có một tình yêu đẹp như vậy. Sống thật tốt nhé Tiêu Chiến. ( đưa món quà cho thầy Tiêu)
Và sau đó là hàng loạt lời chúc của mọi người, thầy Tiêu nghe đến đâu thì cười thật tươi đến đấy, thầy quá cảm động vì mọi người đã không quản đường xá xa xôi mà đến tận đây. Thầy Tiêu hít một hơi thật sâu rồi kìm lại, Nhất Bác nắm chặt tay thầy Tiêu rồi xoa xoa lưng cho thầy bình tỉnh hơn.
- Cảm ơn mọi người... Cảm ơn vì đã đến đây...cảm ơn vì những lời chúc quá tốt đẹp... Tôi ...tôi thật sự rất hạnh phúc... Đây là sinh nhật ý nghĩa nhất trong tất cả sinh nhật trước đó... Cảm ơn mẹ...cảm ơn các học trò... Cảm ơn các nhân viên trong công ty... Tôi...tôi thật sự rất vui.
- Thôi nào đừng khóc nữa... Anh khóc như vậy mắt sẽ sưng lên đấy. ( lấy khăng lau cho thầy ấy)
- Anh không khóc nữa đâu!
- Vậy thì được rồi, bây giờ cầu nguyện rồi thổi nến thôi.
- Ừm ( Thầy Tiêu gật đầu)
Mọi người đừng nhìn thầy Tiêu nhắm mắt cầu nguyện, xong rồi thầy ấy liền thổi tắt nến, mọi người cùng vỗ tay vui mừng. Mẹ Nhất Bác kéo A Cửu sang một bên, nói gì đó mà cậu ta gật đầu lia lịa. Quay lại bữa tiệc cậu ta liền bắt giọng rồi nói to:
- Khoang mọi người! Vẫn còn một tiếc mục quan trọng chưa được khai mạc, bây giờ nhân vật chính là thầy Tiêu xin mời thầy bước lên phía trước.
Thầy Tiêu nghe thấy liền hoang mang, nhưng cũng nghe theo.
- Tiếp theo thì... Xin mời cậu bạn thân của em lên nói đôi lời.
Nhất Bác hơi bối rối nhìn mọi người rồi đi đến chỗ thầy Tiêu, mọi người đứng xoay quanh họ. Cả hai đứng ở giữa hình tròn nhìn nhau, thầy Tiêu nhìn Nhất Bác, Nhất Bác nhìn thầy Tiêu rồi bắt đầu bài tỏ:
- Tiêu Chiến gặp được anh là một điều gì đó may mắn với em, những gì anh giúp đỡ gia đình em trước đó mẹ em đã nói cho em nghe hết. Em đã rất biết ơn anh và càng muốn bù đắp cho anh hơn nữa. Tiêu Chiến! Em biết anh đã trải qua những chuyện kinh khủng như thế nào, dù cho cuộc đời này có đối xử không tốt với anh thì đã có em. Em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh, em sẽ ở bên anh mỗi lúc anh cần. Tiêu Chiến anh là ánh sáng tươi đẹp nhất, yêu anh và bên anh là điều em mãn nguyện nhất. Em biết em còn nhỏ tuổi nên suy nghĩ của em chưa đủ chững chạc như anh, nhưng em biết nên làm gì cho người yêu em hạnh phúc. Chúng ta đã đi cùng nhau và đã vượt qua rất nhiều chuyện, em không muốn cả hai chỉ dừng lại bấy nhiêu đó. Tiêu Chiến em yêu anh và em muốn nói cho cả thế giới này biết, Vương Nhất Bác em yêu anh như thế nào. Nói ra câu này em càng yêu anh nhiều hơn nữa. Chỉ cần nhìn thấy anh cười, cũng đủ làm ấm áp cả thế giới trong em. Vậy nên Tiêu Chiến anh có đồng ý để em cùng anh gánh vác một phần đời còn lại, cùng anh trải qua thêm nhiều chuyện nữa và cùng anh đi hết cuộc đời này không? Anh có muốn em đi với anh tới già không? Nếu anh muốn thì anh đồng ý lấy em nhé!.
Nhất Bác qùy một chân xuống đưa chiếc nhẫn lên, mọi người xung quanh cũng xúc động và vỗ tay. Thầy Tiêu bất ngờ trước hành động của Nhất Bác, thầy im lặng nhìn chiếc nhẫn , mọi người không ngừng hô to* Đồng ý đi_ Đồng ý đi*
Ngưng động trong 10 giây thầy Tiêu nhìn Nhất Bác rồi cười thật tươi.
- Anh đồng ý. ( giọt nước mắt hạnh phúc một lần nữa rơi xuống)
Mọi người như vỡ òa, họ ôm nhau nhảy lên, tất cả vỗ tay thật to. Nhất Bác liền đeo nhẫn vào tay thầy ấy rồi hôn một nụ hôn nồng cháy. Tất cả diễn ra như một bộ phim vậy, thật sự nhìn hai người họ hạnh phúc mà tất cả cũng hạnh phúc theo.
____ Hai năm sau____
- Nhất Bác xong hết chưa em?
- Xong rồi! Anh nhìn xem được chưa?
- Hmm! Anh thấy hơi lệch em kéo sang trái tí đi.
- Ohh!
Nhất Bác kéo cái tủ mới mua sang một tí như lời thầy Tiêu nói, thầy ấy thấy được thì thôi. Hôm nay là ngày ăn tân gia nhà mới của cả hai, sau hai năm thì Nhất Bác với thầy Tiêu cũng đã góp tiền mua nhà mới. Mặc dù một mình thầy Tiêu có thể mua luôn một căng nhà nhưng Nhất Bác cậu ấy không đồng ý. Với cậu ấy đã là vợ chồng thì phải chia sẽ, cậu không muốn để một mình thầy Tiêu gánh hết. Thầy Tiêu cũng chỗ tài nấu nướng, tất cả món ăn để đãi khách đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Tiêu Chiến cho em thử miếng đi!
- Không được! Phải chờ mọi người cùng ăn.
- Nhưng em đói...( cậu xoa xoa bụng mình)
- Đói cũng phải đợi ( thầy Tiêu vẫn kiên quyết không cho)
- Thức ăn không cho vậy anh cho em ăn anh đi.
Nhất Bác cậu ấy đi lại ôm thầy Tiêu, vuốt nhẹ từ lưng xuống eo rồi xuống hai qủa đào của thầy.
- Nhất Bác em lại nữa rồi!
- Hôn.
- Chuẩn bị có khách.
- Hôn. ( Đưa mặt về phía thầy Tiêu)
Bất lực trước sự lì lợm của Nhất Bác thầy Tiêu đánh chu mỏ về phía cậu ấy, sắp môi chạm môi rồi thì * Tính Toong...*Tính toong*...
- Có...có tiếng Ưmm~ ( Nhất Bác vẫn kéo thầy Tiêu lại hôn một cái thật nhanh)
- Nhất Bác em ...em muốn chết hả.
- *Lêu lêu...
Cậu ấy liền chạy ra mở cửa, tất cả những người quen cùng người thân điều đến tham dự tiệc tân gia.
- Mọi người đến rồi sao! Vào nhà đi.
Những người có mặt tham gia gồm có : Vợ chồng A Cửu Tiểu Ái, mẹ Nhất Bác, Tô Lăng, Vỹ Hạo,thư ký, và một người nữa đó là Nhã Tịnh.
- Cô...cô sao lại đến đây?
- Tôi...tôi đến với chồng mình...
- Chồng?
- À hai người quen nhau sao? Giới thiệu với mọi người đây là vợ sắp cưới của tôi. ( Tô Lăng lên tiếng)
- Hã...
Tiêu Chiến nhìn thấy Nhã Tịnh có hơi bất ngờ , cô ta đã ẩn đi một thời gian bây giờ quay lại. Thấy thầy Tiêu Nhã Tịnh liền đi đến, vẻ mặt có chút ngại ngùng dường như là đang hối hận:
- Tiêu Chiến chúc mừng tân gia nhà mới của anh, em biết trước đây em đã làm những việc có lỗi với anh nhưng bây giờ em đã hối hận lắm rồi. Hiện tại em sắp lấy Tô Lăng rồi, anh ấy rất yêu em và cuối cùng em cũng biết tình yêu thật sự là như nào. Anh có thể tha lỗi cho em được không?
- Nhã Tịnh tôi thật sự không hận gì cô cả, chuyện gì qua cứ để nó qua đi. Bây giờ cô hạnh phúc tôi cũng rất vui ,Tô Lăng nó là người tốt hãy yêu thương nó nhiều hơn.
Tiêu Chiến ôm Nhã Tịnh một cái coi như xí xóa hết, Nhất Bác đứng bên cạnh cũng không khó chịu gì. Cậu rất hiểu chuyện và cậu đồng ý với câu nói của thầy Tiêu.
Thế là tất cả cùng ăn mừng nhà mới của cả hai, họ vui vẻ kể lại nhiều câu chuyện thú vị, cùng nhau ngồi ăn một bữa thật ngon.
Đoạn đường dài phía trước,thầy Tiêu đã không còn cô đơn nữa vì đã có Nhất Bác. Thầy Tiêu chỉ mong thầy một đời bình an, Nhất Bác chỉ mong cậu một đời an yên ,chỉ mong cả hai nắm tay nhau đi hết cuộc đời này.
Cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi và đọc truyện của tôi🥰. Hiện tại tôi đã chuẩn bị một truyện mới có tên là " Thượng Vương Tiêu Đế". Nếu ai hứng thú với thể loại cổ trang, huyền huyễn hãy bấm theo dõi để được đọc truyện sớm nhất nhé. 🥰
Một lần nữa cảm ơn tất cả các bạn❤
HẾT...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com