CHƯƠNG 31
Hoa viên hoàng cung.
Trời đêm mùa đông tối đen, mịt mù. Thỉnh thoảng những cơn gió ấm mùa xuân từ phương nam thổi sớm, làm lớp tuyết trên mấy hàng liễu tan thành nước, rơi tí tách.
Dọc lối đi chỉ có những ngọn đèn lồng leo lét treo trên hành lang, hắt lớp ánh sáng mờ mờ ra xung quanh. Không gian vắng lặng, mọi người đều tranh thủ ở trong phòng sưởi ấm hoặc đã đi ngủ từ sớm.
Một bóng người thân thủ nhanh nhẹn, lách ra từ một ngách cửa bí mật, đi nhanh về phía Cảnh nhân cung. Người nọ cũng không trực tiếp đi vào từ cổng, tránh giáp mặt người qua lại, len lỏi trong hành lang của hậu viện mà tiến dần vào phía trong, cho đến khi hai ám vệ chốt cửa tiến lại mới khẽ phất tay giơ lệnh bài lên.
"Hoàng hậu đang chờ, xin mời Tam Vương gia, lối này" Hai ám vệ cúi người, chìa tay mời.
Vương Nhất Bác gật đầu, chân đã dợm bước nhanh lên phía trước. Trà viện của Cảnh nhân cung đang sáng đèn.
Hoàng hậu ngồi trên tràng kỷ, vẫy tay kêu công công mang ghế lại, ban cho Tam Vương gia ngồi. Bà nhìn sắc mặt đầy tâm sự của y, cũng không hỏi Vương Nhất Bác đã quyết định thế nào. Đêm nay y âm thầm đến đây là cũng hiểu rõ ý tứ của y rồi.
Hoàng hậu cho tất cả hạ nhân ở bên cạnh lui ra rồi mới cất lời, giọng trầm nhỏ chỉ vừa đủ nghe. Vương Nhất Bác vươn người sát tới, chăm chú, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt lại.
Nửa canh giờ sau Tam Vương gia bước ra, giấu vào trong tay áo một lọ bạch ngọc rồi ẩn thân vào giữa những bức tường. Những bước chân đi như chạy thoắt cái đã đưa người vượt tường, trở ra cửa bí mật để rời đi.
Đèn của trà viện trong Cảnh nhân cung vụt tắt. Hoàng hậu thở dài, truyền đưa bà trở về phòng nghỉ, bà cũng đã cố tận lực, mong là Tiêu Chiến phước lớn mạng lớn.
---
Vương Nhất Bác trở về thư phòng, suy tính một hồi mới đi sang phòng ngủ của Vương phi. Y lấy vẻ tự nhiên nói Vương phi dạo này thân thể hư nhược quá độ, xem chiêm tinh cần bồi dưỡng thêm dương khí, Vương gia ta sẽ ngủ cùng hắn, ngày ngày ở bên cạnh, tất cả người ở bên dưới đều phải sắp xếp cho ổn thỏa.
Tam Vương gia cho toàn thể a hoàn, cấm vệ lui ra ngoài.
Một lúc sau, ở ngoài đường cái tiếng gõ lách cách của tuần canh vang lên, báo canh ba đã điểm. Vương Nhất Bác âm thầm tiến đến lò sưởi, nhấc nắp lên, y dùng cái chậu đồng dùng để khạc nhổ lấy hết gỗ thơm ra, lại để lò sưởi sát cửa sổ, mở hé cho mùi thơm bay hết.
Chừng đã ổn thoả, Vương Nhất Bác mới bưng lò sưởi để lại chỗ cũ, rồi chui vào chăn, nằm bên cạnh Tiêu Chiến. Y nằm ngửa, gối đầu lên hai tay, mắt nhìn lên trần nhà, cõi lòng trầm tư suy nghĩ.
Hoàng hậu nói, dược liệu tẩm ướp trong trà xanh của Trường Thanh cung rất phổ thông, không có độc, có tính chất dưỡng thần. Bã trà mà bà lấy về trong ly trà ở Tam Vương phủ so với trà tại Ngự viện không khác nhau.
Hoàng hậu lại nói, gỗ thơm Tiêu gia dùng cho Tiêu Chiến mang qua thái y xem đúng là không có gì bất thường. Ta lúc nghe nói số gỗ thơm này đều để ở chỗ a hoàn Uyển Uyển liền ra hiệu cho ám vệ âm thầm lấy về một ít. Sau đó lại cho người đến Tiêu gia vờ hỏi mua, thì được biết loại gỗ quý này được pha trộn theo một công thức do Tam Vương phủ yêu cầu nên không thể bán. Người thay mặt Vương phủ đưa công thức cho Tiêu gia cũng là một tay Uyển nhi kia.
Vương Nhất Bác ngạc nhiên vô cùng. Thưa từ chỗ của Hài tử nghe được thì số gỗ thơm là do Tiêu gia tiến phủ, không phải do Vương phủ yêu cầu. Nhưng như vậy, cả hai đều không có độc thì có quái sự gì?
Quái sự là nếu dùng hai thứ cùng lúc thì các chất hợp lại, sinh ra độc dược bào mòn cơ thể, lấp kín các phế nang, dẫn đến viêm phổi lâu ngày suy kiệt mà chết.
Vương Nhất Bác ngã ngồi tức khắc ở trà viện Cảnh nhân cung. Y cũng uống trà, nhưng không dùng loại gỗ thơm đó. A hoàn trong phủ chăm sóc Vương phi, thường xuyên tiếp xúc mùi gỗ thơm xông lên, nhưng bọn họ lại không uống trà. Tất cả đều không bị hạ độc, chỉ có Vương phi cùng lúc dùng hai thứ là thảm thương nhất.
Trời ơi, Tiêu Chiến bị người ta hãm hại ngay trước mắt y. Tâm can bảo bối của y, y nâng niu trong lòng bàn tay bị người thị tì tâm phúc mỗi ngày thuốc chết.
Vương Nhất Bác mặt đỏ như máu, biểu tình càng lúc càng dữ tợn, ngay khi nghe Hoàng hậu nói xong chỉ muốn ngay lập tức phi về Tam Vương phủ, đem lũ hạ nhân chém hết, giết hết.
Hoàng hậu còn không biết y muốn làm gì? Trước mắt đã âm trầm ngăn lại.
Vương Nhất Bác nghiến răng, thưa hài tử là Vương gia, ở Tam Vương phủ là chủ nhân, tại sao không thể một đao buông xuống? Tại sao lại phải lén lút hành sự?
Ngươi đã đoán biết ai đứng sau chưa? Mấy a hoàn nhãi nhép có cái gan làm chuyện tày trời này sao?
Vương Nhất Bác lúng túng, nhất thời không nói nên lời.
Hoàng hậu thở dài, ngươi không cần sợ hãi, cũng không cần nói tên người đó với ta. Nhưng nếu là người đó, ngươi lỗ mãng lôi chuyện này ra, trong khi Tiêu Chiến chưa bình phục liệu có an toàn không?
Ngươi có nghĩ tới, không có a hoàn này sẽ có a hoàn khác? Ngươi có nghĩ tới, Tiêu Chiến bản thân chưa tự bảo vệ được mình thì chỉ một giây sao nhãng của ngươi, hắn như con kiến, một đầu ngón tay người ta cũng có thể giết hắn hay không?
———
Vương Nhất Bác rùng mình, nhớ lại câu chuyện trao đổi với Hoàng hậu lúc trước làm y sợ hãi khôn xiết, bất giác quay sang, ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng. Y phải làm sao để hảo hảo bảo hộ được nương tử của mình, triệt để cắt đứt các mầm hoạ trong tương lai đây?
Tiêu Chiến cuộn tròn người theo tư thế bào thai, mê man ngủ đến nửa buổi sáng mới cựa mình thức dậy. Cảm thấy có một cỗ ấm áp bao quanh thì mở mắt lên nhìn, Tam Vương gia đang ôm hắn vào trong ngực, y nằm phía sau, cả người dán sát vào lưng hắn, hai chân và bụng của y co lại, cong cong áp theo vùng mông của hắn, tay ôm chặt không rời.
Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích, Vương Nhất Bác thấy người trong lòng động đậy liền mở mắt ra nhìn, y lật người hắn lại, tay vuốt vuốt lưng hắn, miệng hôn hôn lên trán, thấp giọng vỗ về "Tiểu nương tử, ngươi tỉnh rồi".
"Vương gia, ta lại làm người lo lắng hở?"
"Ừm, tội ngươi lớn lắm, nên ngươi phải mau hảo hảo khỏe lên, để còn bồi tội với ta"
"Vương gia ~" Tiêu Chiến đưa tay lên sờ lên mặt Vương Nhất Bác, thấy gò má của y hằn rõ, râu cũng lún phún mọc thì vừa thương, vừa buồn cười. Hắn nghiêng má cọ cọ vào cái cằm nham nhám, bảo Vương gia dạo này gầy đi nhiều quá, không còn hảo soái nữa.
"Ngươi còn dám chê ta? Ngươi để ta ăn cơm một mình, áo đan cho ta cũng bỏ dở, tuyết đầu mùa cũng không cùng ta đi dạo. Lão công của ngươi ủy khuất còn bị nhịn đến nghẹn ..."
Mỗi một tội trạng kể ra, Vương gia liền hôn chóc chóc tới tấp lên má, lên môi nương tử của mình. Tiêu Chiến yếu ớt chống đỡ, một hồi thở ngáp ngáp mới được buông tha.
Vương Nhất Bác xiết chặt vòng tay, đêm qua y bón cho Tiêu Chiến một viên đan dược giải độc Hoàng hậu đưa cho, lại bỏ đi gỗ thơm trong lò sưởi. Sáng nay Tiêu Chiến tỉnh lại làm Vương Nhất Bác vui mừng khôn xiết. Biết rằng chặng đường để Tiêu Chiến hồi phục còn dài, nhưng những dấu hiệu khả quan ban đầu làm Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân như được tiếp thêm sức mạnh.
---
Tam Vương gia để Thạch tổng quản ra mặt, truyền tin và thông báo xuống cho hạ nhân trong phủ rằng Vương phi tình hình sức khỏe ngày càng tệ, để cầu phúc cho Vương phi, Vương gia ban thưởng cho các a hoàn, cận vệ trong phủ, lại cho hạ nhân của các thất, viện, từng tốp phân chia theo danh sách được luân phiên về thăm nhà.
Tin ban xuống ai nấy cũng đều háo hức mừng vui, lũ lượt chuẩn bị, trước khi rời phủ còn đến trước ban thờ phật cầu phúc cho Vương phi sớm ngày bình phục.
Thạch tổng quản ngồi ở phòng riêng, hắn táo bón kinh niên, lúc nào cũng phải uống trà nhuận trường, lúc này đang ngồi thổi phù phù ly trà nóng trong tay. "Uyển Uyển, ngươi không đi sửa soạn, còn ở đây khóc lóc cái gì?"
"Thạch lão gia, ta vốn là cô nhi, theo Vương phi từ năm năm tuổi, coi người như ruột thịt. Vương phi đang ốm, ta nỡ lòng nào mà rời xa người".
"Hầy, ngươi trong danh sách được nghỉ ngơi đợt đầu, hảo hảo tranh thủ đi du sơn ngoạn thủy đi, đừng chết dẫm ở một nơi như thế này. Hết thời hạn sáu tháng nhớ trở lại đổi ca cho người khác".
"Thạch lão gia, hay là để ta đi đợt sau có được không? Vương phi khỏe lại rồi, ta cũng yên tâm nghỉ phép?"
"Ta nói ngươi biết" Thạch tổng quản ghé tai Uyển Uyển, bịa chuyện "Hôm qua mấy lão thái y nói Vương phi trong giai đoạn hồi quang phản chiếu, không còn được mấy nữa. Người hình như cũng thấy bản thân không khỏe, sợ có chuyện gì thì ảnh hưởng đến ngươi nên nhất định để ngươi tránh xa trong giai đoạn này một chút. Ngươi biết điều thì đừng phụ tâm ý ấy".
"Hu hu, tổng quản, người nói như thế, ta còn không nỡ đi hơn ..." Uyển Uyển nước mắt giàn dụa, nắm chặt tay Tổng quản lắc lắc.
"Vương phi phước lớn mạng lớn, nói vậy chứ ta tin người sẽ hồi phục, hiện Vương gia đang túc trực, ngươi tranh thủ đi nghỉ phép, chừng quay lại lúc đó Vương gia đã mệt thì còn có ngươi bồi cho Vương phi. Hiểu chưa?" Thạch tổng quản cương quyết, một hai không thay đổi ý định, lại ngầm cho Uyển Uyển biết đây là tâm ý của Vương phi nên cô nương ta xin xỏ một hồi không được, phải lủi thủi đi chuẩn bị hành trang.
Uyển Uyển giao lại gỗ thơm đã chuẩn bị sẵn cho người tiếp nhận, dặn dò rất kỹ lưỡng liều lượng và cách dùng, lại nói trà xanh Vương phi rất thích uống, ngươi nhất định một ngày ba cữ dâng lên. A hoàn nhận bàn giao thấy cô nương ta bịn rịn với Vương phi thì cảm động, hứa sẽ không phụ sự phân phó này.
Đêm ấy, ngay khi Uyển Uyển rời Vương phủ, a hoàn mới bị thuốc say ngủ, toàn bộ gỗ thơm đều được thay thế bằng một loại hoàn toàn khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com