CHƯƠNG 39
Vương Nhất Bác chào trả lễ mấy vị quan đứng đầu các Bộ, quay người đi ra chỗ dựng kiệu. Y muốn về nhanh nhanh để ăn cơm cùng Tiêu Chiến.
Bỗng Vương Nhất Bác nhác thấy kiệu của Vương phi nhà mình đứng ở một phía xa thì nhíu mày ngạc nhiên.
Một vị cận vệ của Vương phi thấy Vương gia ngoắc mình thì cung tay tiến lại gần.
"Giờ này Vương phi còn chưa về sao?"
"Bẩm lúc trưa ở Trường thanh cung, Vương phi không gặp được Nghiêm hoàng phi nên báo bọn hạ nhân ra chuẩn bị kiệu, nhưng mãi đến giờ còn chưa thấy người trở ra".
"Các người không đi theo hộ giá Tiêu Vương phi sao? Ở hết ngoài này?" Vương Nhất Bác có chút sốt ruột, nhìn đám người đang đứng thơ thẩn quát lên.
"Chỉ có ... Uyển Uyển cô nương theo hầu" Tên cận vệ nhận ra sai lầm của mình, quỳ xuống sợ hãi.
"Vương phi từ Trường thanh cung đi về hướng nào?" Nghe tới Uyển Uyển, một cảm giác chẳng lành ập tới làm Vương Nhất Bác sợ hãi.
"Thưa, hình như về phía vườn thượng uyển" Tên cận vệ rạp mình xuống đất, giọng lạc đi.
Vương Nhất Bác quay trở lại, thét gọi ảnh vệ của mình, y rút thẻ bài trong ngực ra cầm tay, tháo một con ngựa nhảy lên, hướng về phía hậu cung mà thúc ngựa phi tới.
Rầm rập, rầm rập. Tiếng ngựa hí vang, mấy vị quan vừa ra tới cổng bị doạ sợ, nép hết vào một phía.
Bốn ảnh vệ tháo ngựa phóng theo Vương gia, chạy vòng theo tường thành. Đến sát cửa dịch quán, Vương Nhất Bác giơ thẻ bài, vẫn giữ nguyên tốc độ mà phóng qua cửa, mấy ảnh vệ xuống ngựa chạy theo không rời bước.
Vương Nhất Bác rạp mình, quất roi vun vút. Trong đầu y không hiểu sao cực kỳ lo lắng, chỉ biết phóng thật nhanh.
Đến sát Trường thanh cung, cuối cùng Vương Nhất Bác phải xuống ngựa. Y không chờ ám vệ chạy tới, vứt dây cương cho viên quan canh cửa, gấp rút tự mình đi vào. Vương Nhất Bác nhảy băng qua mấy lối đi ngoằn ngoèo mà chạy thẳng đến hậu viên.
Vường thượng uyển rộng bạt ngàn. Đám nô tài lười biếng chờ cho tối hẳn mới bắt đầu mang đèn đi thắp. Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, giọng y vang lên trong đêm tối, không nghe được âm thanh nào đáp lại.
Bốn ảnh vệ đã vào đến hậu viên, chặn mấy công công hỏi thăm, xem bọn họ có ai thấy Tiêu Vương phi ở đâu không?
Đều không thấy?
Một ảnh vệ vọt tới trước Vương Nhất Bác, nói bọn hắn sẽ tỏa nhau đi bốn hướng đông tây nam bắc, Vương Gia tìm tại khu vực trung tâm, lại hỏi có cần bẩm báo Công công tổng quản để hỗ trợ người không?
Ừ, báo cho cả Cảnh nhân cung nữa, nhưng đừng làm kinh động đến hoàng thượng.
Một lát sau, cả hậu cung náo loạn. Toàn bộ công công và cung nữ đều được huy động đi tìm người. Hoàng hậu dậm chân nói Tiêu Chiến từ biệt bổn cung từ lúc trưa, sao xẩm tối còn chưa trở về?
---
Trăng bắt đầu hiện ra ở cuối chân trời. Tiêu Chiến môi tím ngắt, mặt trắng bệch. Hắn ngâm nước đã hai canh giờ, người run lên từng đợt. Nước đã lên mấp mé ở cổ. May mà bùn lún một lúc thì dừng, nhưng nước sông chảy vào hồ lại quá lạnh, đánh cho thần trí của hắn có chút mơ hồ.
Tiêu Chiến cố gắng lấy lại ý chí, khát vọng sống giúp hắn thanh tỉnh lại. Mấy ngón tay của Tiêu Chiến cố túm lấy bờ cỏ, hắn nỗ lực xoay người rút được một chân ra, bước tới một bước. Lớp bùn lầy bên dưới lại ngay lập tức hút lấy hắn. Chỗ này gần hơn một chút nên nước chỉ dâng lên tới ngực, nhưng thủy triều vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Tiêu Chiến cố gắng kêu cứu, nhưng cổ hắn khản đặc lại vì đã kêu quá nhiều, lại lạnh nên tiếng kêu khào khào như tiếng mèo.
"Có ai không?"
"Cứu ta với"
Cả một vùng tĩnh lặng, chỉ có màn đêm ập xuống rất nhanh ở xung quanh.
"Có ai không?"
"Cứu ta với"
Tiếng kêu của hắn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu ớt.
---
Vương Nhất Bác chạy tới trung tâm vườn thượng uyển, mấy đình đón gió đều vắng người, bốn bề bắt đầu có tiếng người gọi "Tiêu Vương phi, người ở đâu ... ở đâu ..."
Đèn cũng le lói từ bốn phía sáng lên.
"Tiêu Vương phi ...."
"Vương phi ....."
"Vương phi ....."
"Vương phi ....."
Vương Nhất Bác nhảy lên đỉnh một tòa lầu, đứng căng mắt nhìn ra bốn phía, khung cảnh nhập nhoạng trước mắt hắn vẫn chỉ là các bóng đèn lồng di động. Vương Nhất Bác hô lớn "Tiêu Chiến ... ngươi ở đâu"
Nhưng chỉ có tiếng ở đâu, ở đâu vang vào mấy ngọn giả sơn vọng lại. Nhân dạng quen thuộc hắn tìm kiếm vẫn bặt tăm.
Vương Nhất Bác điên cuồng lùng sục, hắn kêu to tên Tiêu Chiến, gào đến rát cổ, đi hết khu vực trung tâm thì gặp lại mấy ảnh vệ, mọi người đều lắc đầu, nói chưa tìm thấy Vương phi đâu cả.
"Đã tìm phía lãnh cung chưa?" Vương Nhất Bác tuyệt vọng hỏi.
"Vương gia ..." Mấy ảnh vệ hốt hoảng, Vương phi đi đâu mà lạc tới tận đó?
Vương Nhất Bác không trả lời, chạy tiếp về phía trước. Hồ Ảnh Nguyệt ở cuối vườn thượng uyển, sát với lãnh cung.
Trước mắt Vương Nhất Bác là một khung cảnh vắng lặng, cái hồ lớn có phần buồn bã, thê lương, xung quanh không một ánh đèn, tối mịt.
Trăng lên được một đoạn, lưng chừng trời, chỉ một khắc nữa thôi là thủy triều đạt đỉnh. Ánh trăng bàng bạc bắt đầu rọi lên khu vườn xanh ngăn ngắt ở phía dưới, những lùm cây chưa được thắp đèn như những bóng đen, bị gió thổi xào xạc, lay động.
Vương Nhất Bác gọi to "Tiêu Chiến, Chiến nhi, ngươi ở đâu?"
Có tiếng động khe khẽ. Vương Nhất Bác cúi xuống nước nhìn, chỉ thấy một vùng lăn tăn.
"Tiêu Chiến .... Chiến Chiến ...."
Vương Nhất Bác cực kỳ nóng giận, cũng cực kỳ sợ hãi. Y đã nhìn khắp một lượt, không thấy nương tử của y đâu. Vương Nhất Bác nghĩ có khi nào Tiêu Chiến chỉ quanh quẩn trong hậu viên của Trường thanh cung, hôm nay ngạch nương đi lễ phật, bên trong cũng vắng người, có khi nào tên cận vệ nhìn lầm không?
Vương Nhất Bác quyết định quay về, y đã nhớm chân đi nhưng cuối cùng lại chạy qua cầu đá, định bụng nhìn phía bên kia cầu một cái cho chắc chắn.
Bỗng chân Vương Nhất Bác đá phải cái gì đó, có tiếng rơi xuống nước, nghe một cái tũm.
Vương Nhất Bác đá phải cái gì rồi? Y cúi xuống, trước mắt là một chiếc giày. Là giày của Tiêu Chiến? Vừa rồi, y đá phải một chiếc giày của Tiêu Chiến, làm nó rơi xuống nước.
Vương Nhất Bác điên cuồng nhìn ra xung quanh. Y nằm rạp xuống cầu, tìm kiếm. Trong bóng đêm, gần sát bờ có một bàn tay vươn ra, nắm chặt lấy bờ cỏ, nước đã ngấp nghé lên tới mũi hắn nên hắn không thể la lên được tiếng nào nữa.
"Vương phi ..... Chiến nhi"
Vương Nhất Bác nghẹn ngào, nhảy ùm xuống, bằng tất cả sức lực bơi tới chỗ Tiêu Chiến. Y ôm nương tử của mình, nhấc lên.
Không nổi. Bùn ghim chặt hai chân của Tiêu Chiến xuống rồi.
Vương Nhất Bác hít một hơi dài, hôn Tiêu Chiến tiếp khí, lại hít một hơi nữa rồi lặn xuống. Hai tay Vương Nhất Bác điên cuồng đào bới, cố rút được một chân Tiêu Chiến ra. Y quẫy người trở lên, lại dùng hết sức lực mà kéo người, miệng ngáp ngáp lấy hơi.
Vương Nhất Bác lặn xuống lần nữa.
Bong bóng nước ở xung quanh hai người sủi lên ùng ục. Nước đã dâng qua mũi Tiêu Chiến, bong bóng từ mũi hắn lăn tăn nổi lên, một lúc tản mạn dần.
Tiêu Chiến bắt đầu chìm xuống.
Vương Nhất Bác hối hả tìm mọi cách đưa người thoát khỏi hồ.
Oạp một cái, mớ bùn cuối cùng cũng bị dứt ra. Tiêu Chiến mềm oặt, lả trên lưng Vương Nhất Bác, hai ảnh vệ vừa chạy tới kịp lúc, người nọ nắm tay người kia làm dây, kéo cả Vương gia và Vương phi lên bờ.
Vương Nhất Bác xốc người trên lưng, nước trong cổ họng Tiêu Chiến ọc ra, xốc một lúc thì hắn ho lên sặc sụa.
Sống rồi.
Tiêu Chiến - ngươi sống rồi.
Tam Vương gia cao lãnh có tiếng, lần đầu tiên trước mặt hạ nhân bật khóc.
---
Tiêu Chiến mê man ba ngày mới tỉnh.
Vương Nhất Bác túc trực ở một bên không rời.
Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, thấy Vương gia ngồi ngủ gục ở bên cạnh. Đêm đã khuya lắm, hạ nhân đã lui hết ra bên ngoài. Vương Nhất Bác ngồi xếp bằng ở trên giường. Một tay y nắm tay Tiêu Chiến, một tay dựa vào gối chống cằm. Lúc y say ngủ quá đầu sẽ trượt xuống, gục một cái, lại choàng dậy, mơ màng vỗ vỗ tay Tiêu Chiến dỗ dành, rồi lại chống cằm.
Cái tư thế ngủ ngồi này của Vương gia vừa buồn cười, vừa tội nghiệp. Tiêu Chiến cười rồi lại chảy nước mắt. Hắn cố nhỏm dậy nhưng nhận ra mình vô lực, chỉ đành kêu khẽ mấy tiếng "Nhất Bác, Nhất Bác"
Vương Nhất Bác nghe có tiếng gọi, lại choàng dậy nhìn xung quanh. Buồng ngủ vắng vẻ, nào có ai? Y chống cằm định nhắm mắt ngủ tiếp thì tình cờ liếc qua người nằm trên giường một cái.
Phản xạ đầu tiên là giật mình, cả người nảy ra phía sau. Tích tắc vỡ oà vui sướng, ngay sau sự ngạc nhiên tột độ.
"Chiến nhi, Tiêu Chiến, ngươi tỉnh rồi?"
"Ừm. Chiến Chiến của ngài ... tỉnh rồi" Tiêu Chiến mỉm cười, hai mắt dịu dàng nhìn Vương Nhất Bác.
Vương gia nhào tới ôm chặt người trong ngực, như muốn khảm hắn vào lòng, mang hắn dính vào người y để không bao giờ rời xa nữa.
"Ngươi làm sao thế hả, ngươi có biết ngươi ác lắm không? Đồ ngu ngốc này? Có biết ta sợ hãi thế nào không? Ngươi có để cho ta sống nữa không hả? ..."
Vương Nhất Bác lần đầu tiên mắng Vương phi của y. Mắng thậm tệ, mắng xối xả không cho người kia kịp chen vào một câu nào.
Y vừa mắng, vừa rơi lệ.
Tiêu Chiến bị ăn mắng mà lại cười. Dụi đầu vào ngực phu quân của mình, hai tay hắn xiết lấy vòng eo của Vương gia, ở trong ngực người yêu mà hối lỗi.
Vương Nhất Bác mắng một trận thì lại hối hận. Chưa kịp nói gì an ủi, thỏ nhỏ bỗng ngước mặt lên, dán môi mình vào môi Vương gia.
"Chiến Chiến biết lỗi rồi. Vương phu quân, tướng công, Vương đại chuỳ, tiểu tâm can, người tha lỗi cho ... em nha"
Hơn người ta sáu tuổi, cũng không phải trong lúc ý loạn tình mê lại ở trong lòng người ta cư nhiên xưng em. Vương gia được người rót mật vào tim, quên hết phiền muộn, ngồi chết lặng vì sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com