Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Những ngày tháng yêu đương cùng Vương Nhất Bác như một cuộn phim chạy qua đầu. Đặng Quân mơ hồ nhớ đến bảng điện tử ghi thực đơn mà Trương Nhất Lâm từng nói, và ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến khi anh bị dị ứng, thậm chí còn có ánh mắt vô cùng nhẫn nại của cậu khi họ cùng nhau ăn cơm...... Nhưng mấy năm bên nhau, sự săn sóc, trách nhiệm, quan tâm của đối phương, từ trước đến nay cũng không phải là giả vờ.

Rốt cuộc, là sai ở đâu rồi?

Khi Đặng Quân đang đứng bất động nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, thì tin nhắn của Trương Nhất Lâm đến.

"Đêm qua tôi ngủ ở nhà Vương Nhất Bác, không trả lời tin nhắn của cậu là vì thực sự không biết phải nói như thế nào, tôi đã suy nghĩ suốt một đêm, cảm thấy hay là nên nói với cậu vẫn hơn."

"Thật ra đêm qua người kia, Tiêu Chiến, anh ấy bị người ta nhét thuốc, sau đó rất không thoải mái, rồi Vương Nhất Bác đi vào phòng tắm, sau đó tôi có đi lên lầu xem, quần áo Tiêu Chiến đều bị vứt hết ở bên ngoài......"

"Còn, còn một chuyện vẫn chưa nói với cậu, còn nhớ có lần tôi với Diêu Kim đến Công Quán không? Hôm đó tôi nhận ra rồi, vào cái đêm kia, người bị nhốt trong cùng một phòng bầu bạn cùng Vương Nhất Bác chính là Nine."

Sét đánh ngang tai.

Tay Đặng Quân bỗng rơi xuống, nhẹ sượt qua bên mép quần, giống một con cá mắc cạn thoi thóp.

Lúc Vương Nhất Bác từ phòng họp quay lại, nhìn thấy Tiểu Doãn đang đứng trước cửa phòng làm việc của cậu, cũng không đi vào, hình như đang đợi cậu.

"Arui đến rồi!" Thần sắc có chút lúng túng, cậu ta mở cửa cho Vương Nhất Bác, đợi người đã đi vào liền nhanh chóng đóng cửa lại.

Đặng Quân đang ngồi trên chiếc ghế của ông chủ, khuỷu tay chống lên tập giấy cứng đang mở, cằm hạ rất thấp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu.

"Ngủ với người khác có phải sướng hơn tôi không?" Đặng Quân chìa ra một ngón tay chỉ lên tên Tiêu Chiến: "So với những người có vẻ mặt như cá chết của chúng tôi, có phải có người còn thượng thừa hơn không?"

Vương Nhất Bác đứng ở cửa không động, ánh mắt nhìn lên mặt bàn, lập tức hiểu được Đặng Quân đang nói gì.

"Bốn năm rồi nhỉ? Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay tôi không? Còn tôi thì đã nghĩ đến rất nhiều lần."

"Ví dụ như lần ở Ý, tôi ở trên lầu khóc, anh đứng ở dưới lầu, sau đó thì đi mất, cũng không quay lại, lúc ấy tôi nghĩ hay là náo một trận to rồi phá nát tất cả, rồi như hiện tại, mỗi ngày đều nói những chuyện nhảm nhí nhưng không dứt khoát chia tay, sau đó đều mệt nhừ cả rồi sẽ chia tay trong hoà bình...... hay là khi tôi đi Châu Âu rồi, anh sẽ từ từ quên tôi." Đặng Quân chống một tay lên bàn để đỡ mình đứng lên: "Nhưng tôi chưa từng nghĩ, vậy mà lại theo cách tàn nhẫn như thế này, nhìn thấy ngày tháng trên đó, đã một khoảng thời gian rồi, mặc kệ chân tướng là gì, anh thậm chí còn không muốn nói với tôi."

"Bao lâu nay, anh nghĩ tôi không muốn liên lạc với anh sao? Tôi mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy lịch luyện tập và kỳ thi treo ở trên tường, giống như đang nhìn thấy ngày chúng ta chia tay vậy. Lúc luyện tập, ngày nào tôi cũng nhớ anh, nhớ đến phát khóc, ngày nào cũng khóc đến sáu giờ sáng thức dậy rồi trang điểm đi ra ngoài, Lộ tỷ ngày nào cũng mắng tôi sao mắt lại sưng quá như vậy. Sau đó có mấy ngày tôi bị trẹo chân, nhà thiết kế cũng mắng tôi, quản lý cũng muốn khai trừ tôi về lại công ty, hôm ấy tôi vô cùng tủi thân, tôi ngồi trong phòng tắm khóc, cũng không dám gọi điện thoại cho anh."

"Thực ra tôi biết mình không phải người may mắn, từ lúc còn rất nhỏ đã bị bố mẹ ruột vứt bỏ, rồi đến bố mẹ nuôi cũng vứt bỏ, sau đó vì nhà anh luôn trợ cấp cho viện trẻ mồ côi, đã giúp đỡ tôi được đi học, mới để tôi gặp được anh. Sau khi gặp được anh tôi lúc nào cũng cảm tạ trời xanh, may mắn gặp được người tốt như vậy, anh có trách nhiệm, biết phấn đấu, cho tôi được cảm giác an toàn và tình yêu, thậm chí tiền tiêu không hết. Lúc đó ai cũng ngưỡng mộ tôi rước được bạn trai là con trai của "nữ vương" FEELING, lúc đó tôi nghĩ không chỉ từ xuất thân hay đủ ưu tú mới có được tình yêu, nhưng, những gì ngày hôm nay đã ném tôi về lại vị trí ban đầu...... Tôi nên sớm nhận ra, loại người như tôi vốn dĩ không xứng có được tình yêu, đặc biệt là, tôi không nên bước vào cuộc đời của anh."

"Thật ra tôi...... tôi hiểu, có thể từ lần quay lại này về sau, chỉ có tôi là luyến tiếc mối quan hệ này, trong lòng anh sớm đã có đáp án rồi."

Mặt Đặng Quân đầy nước mắt, chảy xuống cằm nhỏ từng giọt dài lên mặt đất. Lúc này cậu ta đã đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, hốc mắt đỏ lên, cậu ta nhẹ nhàng sờ lên gương mặt cậu: "Tôi nghĩ, đến lúc kết thúc rồi, người trợ cấp và kẻ được trợ cấp, chúng ta vốn rất hoang đường."

Vương Nhất Bác để mặc Đặng Quân sờ mặt mình, sau đó im lặng cảm nhận đối phương đang thay mình chỉnh lại cà vạt.

Cuối cùng, Đặng Quân nghe Vương Nhất Bác nói: "Tôi chưa từng phản bội cậu, trước đây không, hiện tại không. Từ lúc quen cậu, tôi chưa từng chạm vào người khác."

"Nếu cậu muốn nghe tôi giải thích — giấy chứng nhận đã nhận kia, tôi lúc trước cũng không hay biết, nhưng vì dự án, tạm thời, tôi không thể trực tiếp hủy bỏ được, tôi đang tìm cách giải quyết."

Mặt Đặng Quân nhem nhuốc cả rồi, lông mi cũng ướt nhẹp, đôi mắt ngập trong nước của cậu ta lần nữa nhìn thẳng vào gương mặt của người bạn trai, dồn hết chút sức lực hỏi một câu cuối cùng: "Vậy, anh có từng nghĩ sẽ nói với tôi không?"

Vương Nhất Bác im lặng.

"Được." Đặng Quân nhắm mắt, từ khoé mắt ép ra hai giọt nước mắt, run rẩy nói: "Trước giờ anh luôn như vậy, anh cứ nghĩ bản thân giải quyết là xong, nhưng anh có bao giờ hỏi ý kiến tôi không...... thậm chí viết Ghi Nhớ cho Văn Văn, anh luôn làm việc mà mình cho là đúng, vậy anh, anh có từng tin tưởng tôi chưa, có từng hỏi đến cảm giác của tôi chưa?"

"Tôi có lẽ tin anh chân thành, có trách nhiệm, lương thiện, có thể thật sự không phản bội tôi, nhưng anh, sớm đã không yêu tôi nữa rồi."

"Hoặc là nói, vốn chẳng có bao nhiêu yêu, mấy năm qua, anh đáp lại tình cảm nồng nhiệt của tôi, chỉ là vì không muốn tôi giống như Văn Văn cảm thấy anh đã phụ lòng tôi. Anh có từng vì tôi mà đột ngột phát điên chưa? Không có, người phát điên chỉ có tôi." Đặng Quân vừa khóc vừa cười: "Tôi lẽ ra nên hiểu sớm hơn, hiểu sớm hơn, tình yêu và lý trí chưa từng cũng tồn tại."

Đặng Quân đi rồi.

Tiểu Doãn với Từ Văn Khiêm bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Từ Văn Khiêm nói mình cần gọi điện thoại rồi rời đi, Tiểu Doãn nhìn cửa phòng làm việc của Boss vẫn còn đang mở, do dự một hồi cũng đi đến gõ cửa, sau đó thò đầu vào.

Trong phòng mù sương trắng, Vương Nhất Bác đang đứng hút thuốc ở cửa sổ đưa lưng về phía này.

"Ca! Arui đi rồi......"

"Đi xuống tiễn một chút đi, chìa khoá ở quầy lễ tân."

Mấy ngày nay tuyết đã ngừng rơi, thời tiết cũng dễ chịu hơn rồi. Tiêu Chiến hôm nay không nhận được tin tức gì từ Công Quán, không biết Bát Gia đã làm thế nào để giải quyết "đêm hoàn kim", Thập Tứ chỉ nói với anh tất cả đều giống như trước, cũng không nói gì thêm.

Không có công việc, thời gian ở nhà trở nên nhàm chán, lúc đang nằm trên giường chơi game, đột nhiên thanh thông báo hiện lên một tin nhắn, Tiêu Chiến đang đánh địch không cẩn thận ấn vào xem, đang định mắng người thì bỗng nhìn thấy trên màn hình hiện lên thông báo chuyển tiền, câu mắng người đã ra đến cửa miệng liền biến điệu:

"Đụ má!"

Tiêu Chiến phấn khích đến mức suýt nữa bật ra khỏi giường, đây là đơn hàng cao tiền nhất anh nhận được trong ngần ấy năm. Việc dễ làm, tiền cũng dễ xơi, ông chủ giàu có phóng khoáng này trả tiền cũng rất mát tay, hơn nữa anh còn chưa kịp nỗ lực làm gì, thì vấn đề của vị khách đã rất tự nhiên nhanh chóng được giải quyết.

Lúc Tiêu Chiến đang vui vẻ đếm số tiền, Trương Nhất Lâm gọi đến muốn mời anh uống trà, lúc Tiêu Chiến nghe máy tâm trạng vẫn đang rất vui: "Tôi mời, hôm nay có lương."

"Đặng Quân bảo tôi tối nay đến nhà cậu ấy. Tôi kiểu...... tôi rất căng thẳng. Đến xin ít kinh nghiệm." Trương Nhất Lâm rót trà cho Tiêu Chiến, sau đó kẹp hai ngón tay lại lắc lắc trước mặt anh: "Này! Nghe tôi nói không vậy?"

"Đang nghe đây! Nhưng mà bọn họ sao lại chia tay rồi?" Tiêu Chiến cười thần bí nhìn Trương Nhất Lâm.

Trương Nhất Lâm nhìn anh nổi da gà: "Sao anh biết?"

"Buổi tối mà rủ cậu đến uống rượu là trăm phần trăm chia tay rồi." Tiêu Chiến bây giờ mới phản ứng lại, mình đã quá đắc ý mà quên mất, suýt chút nữa thì tiết lộ ra chuyện đã nhận được yêu cầu từ khách, lập tức chuyển chủ đề: "Không cần căng thẳng, nên làm gì thì làm nấy, cậu cũng rất hấp dẫn mà."

"Phải không?" Trương Nhất Lâm được Tiêu Chiến khen như muốn tỏa hào quang luôn rồi, nhưng đại khái là được một người rất xinh đẹp khen thực sự mang đến một loại cảm giác ưu việt nào đó, sau đó cậu ta nghiêm túc, hỏi: "Thật không?"

"Giả đó!" Tiêu Chiến bĩu môi, ngón tay nhè nhẹ chỉ chỉ vào không trung: "Chỗ này, đầu tóc bết quá, nhớ ngày nào cũng phải gội. Chỗ này, đừng có suốt ngày mặc áo sơ mi kẻ sọc với giày da. Nhìn phát chán, gu của người mẫu nhà người ta đâu phải thế này."

"Ừ! Đổi đổi đổi! Anh nói sao thì là thế ấy." Trương Nhất Lâm từ khi càng ngày càng thân với Tiêu Chiến, sự phòng bị đối với anh cũng dần giảm đi, thêm vào đó là sự thân thiện vốn có và thói quen hay cười của Tiêu Chiến khiến cậu ta càng thích: "Nhiều năm quá rồi, nói thật tôi cũng không dám tin sẽ có ngày hôm nay."

"Thay thế mà, chỉ là chuyện sớm muộn." Tiêu Chiến lời nói rất phóng khoáng, cúi đầu thổi lá trà đang nổi trên mặt tách trà qua một bên: "Nhưng mà sao lại chia tay, cậu ta nói với cậu rồi à? Đừng có mà đến lúc đó tro tàn bùng cháy, tên ngốc nhà cậu lại mất cả chì lẫn chài hai hàng nước mắt chạy đến tìm tôi nha!"

"Không biết có phải vì hôm qua đưa anh về, sau đó giúp anh lấy thuốc ra mà ghen hay không nữa? Tôi hôm nay suy đi nghĩ lại cuối cùng đã nói với cậu ấy rồi. Vì tôi nghĩ giấu mãi không tốt......" Trương Nhất Lâm lúc này thấy bất an, cậu ta muốn lợi dụng Tiêu Chiến để tăng thêm tự tin cho mình, bây giờ mới nhận ra mình đã lắm lời rồi.

"Chuyện lớn hơn nữa." Tiêu Chiến vẫy vẫy tay: "Đêm qua tôi với cậu ấy còn ngủ chung đó."

Trà vừa mới ngậm với trong miệng, Trương Nhất Lâm bất thình lình phụt ra một chút, miệng đầy nước nói không được rõ ràng: "Cái gì? Này.......!"

"Không phải kiểu như cậu nghĩ, nhưng mà cũng không khác gì mấy." Lúc Tiêu Chiến nói có hơi lắc lắc đầu: "Nhìn thì có vẻ tôi rất quyến rũ, cơ thể người ta thì muốn, nhưng não họ lại không quá muốn, có thể là cảm thấy thiếu thiếu đạo đức, dù sao tôi cũng không là gì."

"Có điều vẫn phải khen một câu, bao năm qua tôi đã gặp rất nhiều người, bọn họ đều mắc bẫy, nhưng Vương Nhất Bác thực sự là người có năng lực kiềm chế nhất tôi từng gặp, là đỉnh nhất." Tiêu Chiến đá lông mày với Trương Nhất Lâm: "Thật ra cậu ấy rất trung thành, tôi cũng không hiểu Đặng Quân còn chỗ nào không vừa lòng cậu ấy. Dựa vào một mạch của hôm qua, nếu tôi là người bất chấp để đạt được mục đích, thì nhất định sẽ bị cậu ấy trực tiếp bị đá ra khỏi nhà"

"Anh....." Trương Nhất Lâm vốn tưởng hai người không có gì, đêm qua chắc là cậu ta nghĩ nhiều rồi. Nhưng tự tai mình nghe thấy chính miệng Tiêu Chiến nói ra những lời này, cậu ta mới nhận ra, bắt đầu từ lúc ở suối nước nóng, trực giác của cậu ta thật sự không sai.

"Thật ra...... haizzz, bất kể là nói gì, con người mà, đàn ông mà, bản năng mà. Nhưng quản được mình là tốt nhất." Trương Nhất Lâm quyết định không được vội vàng đánh giá, dù sao chuyện giữa bọn họ, cậu ta không quá hiểu rõ. Nhưng xuất phát từ lòng tốt, cậu ta cũng muốn nhắc nhở một chút: "Anh cũng đứng quá đáng quá, dù sao cũng là anh em, sau này ngày nào cũng gặp mặt, hơn nữa, anh đừng nhìn cậu ấy thế này đã liền nghĩ cậu ấy tốt đẹp gì gì đó, cậu ấy trước đây thật sự là một tên vô lại."

"Hả?" Tiêu Chiến nhướng mày.

Rất rõ ràng, chủ đề này cuối cùng cũng khơi gợi sự hứng thú trong anh.

"Anh có biết Liên Minh Hàng Hải Châu Âu không?"

"Biết, là cái mà hay xuất hiện trên tin tức phải không? Ở đó rất nhiều thương vụ là của bọn họ." Tiêu Chiến bỏ một quả nho vào miệng, liếc nhìn cậu ta: "Sao vậy?"

"Mẹ Vương Nhất Bác là thiên kim của Liên Minh Hàng Hải Châu Âu."

"Khụ khụ khụ —— " Tiêu Chiến bị nước nho cắn ra từ răng bắn vào cổ họng làm cho sặc: "Đó cũng là nhà Vương Nhất Bác a!"

"Phải, Văn Văn rất cao quý, thế nên cậu ấy chính là đời thứ ba của một gia tộc chân chính." Trương Nhất Lâm mở bài lâu như vậy, cuối cùng cũng đi vào thân bài: "Ông bà ngoại rất cưng chiều cậu ấy, thế nên trước đây cậu ấy chính là một ma quỷ vô lại, mấy năm cậu ấy thích mô tô đã tiêu tiền như nước, còn độ lại xe đua, bị nhãn hàng đưa vào danh sách đen, một tay chơi thực thụ, huynh đệ tốt của cậu ấy đều cho rằng cậu rất ngầu."

"Huynh đệ tốt có phải cậu không?" Tiêu Chiến cười: "Thế nên?"

"Tôi là một trong số đó, dù sao trước đây cậu ấy cũng không phải là ngoan, cũng không quá quan tâm người khác, bản thân thì điên cuồng giống một con sói hoang, còn có người vì cậu ấy đòi sống đòi chết." Trương Nhất Lâm lại nói: "Nhưng sau này khi Văn Văn bắt đầu quản cậu ấy, gia giáo rất nghiêm, rất nhiều nơi đều bị cấm đi, còn phải về nhà đúng giờ để báo cáo, đưa cậu ấy đến nơi vô cùng nghiêm khắc để học tập, đó chính là trọng điểm, giống như một người bình thường, tiếp xúc với rất nhiều đứa trẻ có gia cảnh bình thường, có thể là vì sau này cậu ấy yêu đương nữa, đã thu liễm đi rất nhiều. Rất nhiều thói xấu trên người cậu ấy đều đã thay đổi, chính là dáng vẻ hiện tại mà anh nhìn thấy."

"Thế nên ý tôi là, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tôi hy vọng anh sẽ không trở thành Đặng Quân thứ hai."

___tbc___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com