EM CHỜ.
[SHORTFIC]
Tích tắc… tích tắc… kim đồng hồ quay điểm một giờ sáng.
“Cắt”.
Tiếng hô của đạo diễn dứt khoát như hiệu lệnh giải phóng của mọi người trong đoàn phim. Ai nấy đều chân tay rụng rời sau một ngày lao lực vất vả.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch giúp nhau xuống khỏi mái nhà của cảnh trường vừa quay xong. Vẫn như thường ngày, Tiểu Bạch than thở với vị ca ca cũng là bạn diễn với mình:
"Ai..dô.. mệt chết mất.”
Tiểu Hắc vẫn rõ mòn một tên tiểu tử này liền cười đáp: "phải, mệt vậy muốn ăn khuya cái gì không?”
Tiểu Bạch hằn giọng nói: “không được ăn khuya, không được ăn đồ ngọt, nên nhớ phải giảm cân…”
Tiểu Hắc bật cười bịt miệng cậu lại: “ xuỵt!... mai dậy sớm chạy bộ, bù lại là được chứ gì? Anh có pizza này, có ăn hay không thì bảo?”
Cả hai nhìn nhau cười ám hiểm. Vốn làm diễn viên giảm cân cũng thường, đạo diễn lại hơi khắc khe với thể hình, nhắc đi nhắc lại hai con chuột vụn của đoàn phim. Riết cậu cũng thuộc nó hơn cả kịch bản, cũng là trò cho anh và cậu treo nhau mỗi khi chuẩn bị ăn vụng.
Tiểu Hắc kéo cậu đi đến phòng của mình đưa hộp thức ăn cho cậu, Tiểu Bạch thấy thức ăn là sáng mắt, hồi phục 10 phần tinh lực:
“ Anh không rời đoàn mà mua khi nào thế? Đặt sao? Em đặt nhưng không được.”
"Anh nhờ trợ lý mua đó, thế nào ngon không?” Anh hỏi với ánh mắt tò mò vừa mong đợi.
Cậu há miệng thật to nhét cái bánh vào miệng, gật đầu lia lịa để đáp. Miệng chẳng còn chỗ để chứa chữ phát ra. Thấy vậy anh bật cười, quay lấy khăn giấy lau miệng cho cậu vừa nói:
"Ăn từ từ thôi, anh không dành đâu”
Cậu đưa về phía anh: “ anh cũng ăn đi. Ngon lắm”
Anh lắc đầu đẩy về phía cậu: “em ăn đi, anh ăn rồi”
"Ăn lúc nào chứ? Đừng xạo, mau cắn một miếng đi”
Cậu kiêng quyết đút cho anh. Anh cứ lắc đầu không chịu ăn, Tiểu Bạch liền bỏ vào trong hộp đậy lại nói dỗi vừa đi ra :” anh không ăn vậy em cũng không ăn nữa, em về đây”
Cậu nhỏ hay dỗi vậy, nhưng anh biết cái bao tử cậu to lắm, một cái bánh bao sao lấp đấy chứ. Thôi thì đành níu tay cậu lại năn nỉ, vừa cầu thứ lỗi: “ A.. được rồi, anh ăn là được chứ gì. Xem anh ăn này.”
Nói rồi anh cầm hộp lên mở ra rồi cho vào miệng ăn rồi nuốt, xong thì đưa về phía cậu: “ em ăn được chưa?”
Tiểu Hắc mỉm cười gật đầu nhận lấy rồi ăn rất ngon lành. Anh đưa bình nước giữ nhiệt cho cậu nói: “ăn xong uống này, nước ấm đấy. trà này vừa giữ ấm vừa tiêu hoá để giảm cân đó.”
" Vâng, cảm ơn Hắc ca.”
Có lẽ ăn chực của ca ca hoài nên đã quen, tự nhiên hết mức có thể. Hai người cũng chỉ là cảm giác mà thân nhau đến vậy. bình thường cậu nhỏ ít nói, anh lại nói và tốt với tất cả mọi người. Lần đầu có người khiến cậu nhỏ gặp đã muốn làm bạn, lần đầu anh biết nên có một thứ ngoại lệ. Trong xã hội rối ren, con người như những phần tử chuyển động trong một nguyên tử khổng lồ, va chạm chưa chắc đã có thể liên kết với nhau. Họ biết cái cảm xúc giữa nam nam là không đáng có, là thứ mọi người khinh bỉ và không thể chấp nhận. Chính vì thế, hai anh em chỉ ngầm nhận mà không hề bộc lộ ra ngoài. Chỉ là đôi lúc quá phô trương, lộ liễu mà thôi, có thể hai người họ là anh em tốt, đặc biệt tốt.
Hai anh em đang nói chuyện bla..bla… rất vui vẻ. Dù hơi mệt nhưng hai người ở gần nhau chẳng khác nào đang sạc pin nên không thể sập nguồn. Đạo diễn bỗng nhiên gõ cửa khiến cả hai giật mình. Anh vội đem hộp cất đi kẻo bị bắt quả tang, cậu lúng túng chẳng biết nắp đâu liền đứng giữa gian phòng chạy bộ tại chỗ. Anh ngạc nhiên nhưng không hỏi vội mở cửa vì sợ đạo diễn chờ lâu. Vừa mở ra anh đã đón đạo diễn bằng nụ cười không thấy mặt trời
"Hì đạo diễn, khuya rồi có việc gì sao ạ?”
"À, cũng có chút chuyện, sao Tiểu Bạch còn ở đây? Không về nghĩ sớm sao?” vừa bước vào đạo diễn vừa hỏi..
Tiểu Bạch vẫn cực lực chạy bộ đáp: “ em đang tập thể dục, vận động một tí”
"Lại ăn vụng sao?”
"Không có” cả hai đồng thanh đáp.
Đạo diễn mỉm cười, lần đầu đạo diễn chịu nhường họ như thế. Đạo diễn nói: “ tôi sắp không quản hai cậu nữa rồi. béo lên một chút cũng được, không thôi tôi lại mạng tiếng ác”
Tiểu Hắc: “ làm gì có, em biết anh muốn tốt cho bọn em. Là lỗi của em, lần sau nhất định không tái phạm”
Tiểu Bạch chen ngang: “ là lỗi của em, em đòi đồ ăn của anh ấy đó”
"Ây dô.. tôi đã nói gì đâu? Sao tự nhận hết rồi?”
Biết mình bị lừa vẫn chỉ biết cười thôi. Tiểu Bạch lại có chút tinh ý hỏi ngay: “Mà lúc nãy anh nói là sao vậy? Sắp đổi đạo diễn sao? Phim gặp vấn đề gì sao?”
Đạo diễn bỗng nhiên trầm mặt nặng nề: “ thật xin lỗi vì đã giấu hai người, đúng là phim sắp biến lớn rồi”
Cả hai nét mặt lo lắng, vừa nghiêm túc: “ Chuyện là sao vậy?”, “ gặp chuyện gì vậy?”
Đạo diễn bật cười: “ hai người làm sao thế? Cầm kịch bản ngày ngày mà không thấy sắp hết rồi sao? Hai ngày nữa hoàn thành rồi, không đóng máy thì nuôi hai người bao lâu nữa chứ?”
Hai mặt ngộ ra nhìn nhau, nên mừng hay không chứ? Cả hai nhìn nhau bỗng khó nói. Đạo diễn vẫn tiếp tục tâm tình: “ tranh thủ thăm mọi người thôi, làm việc mà đôi lúc cũng có chút không tốt. thôi thì có gì mong hai cậu bỏ qua. Cũng chúc hai cậu tương lai thành công hơn nữa.”
"Vậy chí ít cũng còn hai ngày mà, biết đâu lại ba ngày, bốn ngày nữa thì sao? Đạo diễn muốn đuổi em sớm vậy?” Tiểu Hắc cười nói, đôi mắt vẫn không giấu được ý buồn.
Khi đã quen thuộc thì khó ai nỡ có thể chia tay, chỉ là không nói thôi, chứ con người làm sao không có cảm tình chứ? Cậu thì đứng ngay ra như mất hồn, lòng lo toan phần của suy nghĩ của mình thôi.
"Phải, nếu chiếu thành công thì vẫn có mấy buổi phải gặp nhau nữa ha”
“Chắc chắn rồi, mọi người đều xem nhau là nhà cả, chắn chắn sẽ gặp lại nhau” anh đáp
"Không phải địa ngục trần gian sao?” đạo diễn treo chọc.
Tiểu Hắc cũng cười đùa lại: “phải phải, những chỉ những lúc anh bực thôi. Chứ thật ra cũng đáng yêu lắm”
"Haha…. Ăn nói cũng mạnh miệng hơn rồi. Thôi, được rồi…. nghĩ ngơi sớm đi, ngày mai quay buổi chiều nên cứ thoải mái nhá. Còn trong quá trình làm phim nên vẫn do tôi quản, mai phải dậy sớm chạy bộ đấy!”
"Được..được.. 8 giờ ngày mai sẽ chạy bộ." Anh mỉm cười vừa tiễn đạo diễn ra khỏi phòng.
Tin vui với nhiều người cũng buồn với nhiều người. Gương mặt vừa cười thoáng chốc yểu xìu quay lại chợt thấy cậu đã lên giường mình ngủ. Anh vẫn là người trưởng thành, chu đáo liền lại cạnh xem xét. Sợ cậu giả vờ liền gọi: “ Tiểu Bạch, đừng vờ nữa mau dậy về phòng ngủ đi”
-Im lặng
"Con trai với con trai ngủ chung phòng ra thể thống gì chứ? Mau về đi? Em còn vờ nữa đừng trách anh không khách sáo đó”
Vẫn là sự im lặng, anh đoán chắc cậu ngủ rồi liền chỉnh chăn lại cho cậu rồi trải chiếu dưới đất, tắt đèn nằm ngủ. Nước mắt cậu nhỏ bỗng chảy dài trong đêm tối mịt mù. Lúc trước là vì sợ tối, nhưng lúc này lại khác. Anh không ngủ cùng cậu cũng không phải, chỉ là giờ này cậu cảm thấy mất mác thứ gì đó. Sắp kết thúc những ngày tháng vui vẻ cùng anh rồi, cậu thực sự thích anh, nhưng anh có thật sự thích cậu không? Hay cậu chỉ là đứa em, hay chỉ là tình đồng nghiệp hay tệ hại hơn là đùa giỡn với cậu?
"Khịt” một tiếng, cậu lỡ nấc giọng rồi, khóc nghẹt mũi làm sao thở chứ?
Tiểu Hắc vẫn nghe được vội mò lên giường vừa hỏi: “ Tiểu Bạch! Em sao vậy? cảm thấy chỗ nào không ổn sao?”
Quẹt đi nước mắt cả nước mũi đáp: “ không có, chắc tại viêm xoang nằm xuống lại khó thở thôi”
Anh bò lên giường nằm cạnh cậu, tay lau đi nước mắt của cậu nói: “ đừng lừa anh, em không nỡ xa mọi người đúng không? Còn hai ngày nữa, vẫn có cơ hội để em nói chuyện với mọi người đó”
"Chỉ hai ngày thôi sao?” cậu hỏi.
Thật ra chính là hỏi mỗi anh thôi, vì những người nghệ sĩ trong giới hầu như có hợp tác mới thân, hết hợp tác lại xa lạ. Cậu chính là sợ như vậy.
Anh nói: “ chắc được hai ba hôm họp báo gì đó, mà cái đó hên xui, phim chiếu được hay không đã hẳn nói”
"Sau đó thì sao?” Vì chưa nhận được câu trả lời nên cậu lặp câu hỏi có ý tương tự.
Giọng anh cũng nặng xuống:
"Chúng ta không còn cơ hội đứng cùng nhau nữa rồi”
Cậu dẫy lên: ‘’không. Em không muốn. anh phải tin em, em làm được.”
“Tin em kiểu gì đây? Em và anh bây giờ chẳng có quyền gì cả”
“Anh chờ em có được không?”
"Bảo anh chờ em bao lâu hả? anh già rồi!”
"Anh chưa bao giờ già cả, trong mắt em anh mãi là anh, rất đẹp”
"Anh có người khác thì sao?”
"Em chờ! Là em tình nguyện chờ anh hết kiếp này. Đến kiếp sau nếu anh còn không yêu em thì em sẽ cướp anh. Bắt anh về cho riêng em thôi”
Anh gõ đầu cậu nói: “ Đồ ngốc nhà em. Anh với em là con trai sao mà được chứ? Sau này em đám cưới anh đến dự thì được, làm gì thề kiếp này kiếp khác nghe sến quá. Để dành cho cô gái nào may mắn có được em đi?”
Cậu nắm tay anh nghiêm túc nói: "Em nghiêm túc đấy, anh không phải không hiểu.”
Anh tháo tay cậu ra quay về hướng khác nói: “Đừng nói nhảm nữa, ngủ đi. Mai phải dậy chạy bộ kìa”
Nước mắt cậu càng chảy ra nhiều hơn, chiếc gối cũng ướt một khoảng. Đôi tay hơi lạnh ngắt, cậu như nín thở bốc hơi, không cục kịch chỉ nghe hơi thở của anh dần lắng sâu vào giấc ngủ.
"Tiểu Hắc” cậu khẽ khảy vào chiếc áo của anh gọi. anh không đáp vì đã ngủ rồi.
Tiểu Bạch nhích người sát lại, luồng tay ngang qua eo anh khẽ thủ thỉ:
"Anh không muốn là người may mắn đó sao? Hay không dám đón nhận? vậy em sẽ chờ. Em chờ đến khi anh đồng ý cưới em, dù anh đã cưới một trăm cô vợ trẻ, xinh đẹp cũng được. Em chờ đến khi anh ba lăm tuổi, em chờ đến khi mọi người đều chấp nhận chúng ta. Bao lâu cũng được, em vẫn chờ, sẽ chờ” Cậu khẽ rướn người lên hôn mái tóc anh, nước mắt vẫn lung tung ướt tóc và gối anh.
Có ai biết rằng sau đêm đó cả hai đã âm thầm cố gắng như thế nào? Cậu vẫn luôn cố giữ liên lạc với anh, cậu sợ anh chạy mất, cậu sợ phải một lần nữa mất đi ánh sáng của mình. Cậu chờ anh nhưng sợ ngay cơ hội để chờ anh cũng không cho mình, cậu chấp nhận làm một cái bóng đuổi theo hình, chờ anh ngảnh lại sẽ nhìn thấy. Cũng vì chờ anh, cậu đã cố gắn để anh có thể toàn tâm toàn ý dựa vào cậu, chờ anh tin rằng cậu có thể.
Anh cũng biết cậu chờ mình, nên toàn tâm toàn lực phấn đấu, chỉ có thể thành công mới có thể bảo vệ cậu. Dù vấp ngã, bị xã hội xô đẩy như thế nào, nhưng vì có một người đang chờ anh, anh lấy hết sức gồng để đứng lên. Ở một tương lai tươi đẹp đó có người đang chờ anh, anh phải bảo vệ tương lai của mình. Anh sẽ không để cậu chờ lâu mà đến điểm hẹn.
Từ một câu nói như hứa hẹn, “wo deng ni” không phải dành cho một bên mà dành cho cả hai phía. Chờ nhau là cùng nhau vẽ lên con đường tương lai cả hai cùng đi.
Đôi khi chỉ vì một câu nói sẽ thay đổi rất nhiều thứ, có thể trắng thay đen, cũng có thể là nguồn sức mạnh để con người ta tiến đến mục đích.
Chỉ một cậu nói ngắn cọn có thể chứa cả thế giới, cả nguồn sống của một con người. chúng ta hãy luôn lắng nghe, cảm nhận và tôn trọng những lời nói thốt ra và trao cho nhau. Hãy để câu nói có nguồn sống được bay bổng, đừng dùng lời nói làm mất đi ánh sáng của bất kì ai.
#bút_danh_Hồn_Ma_Fa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com