Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Tiêu Chiến kích động đến nỗi hai mắt trợn trừng, thân mình không tự chủ bắt đầu run rẩy, Vương Nhất Âm sợ hãi vội gọi người hầu đến, cho người đi tìm đại phu.

Chỉ trong chốc lát, đại phu đã vội vội vàng vàng tới, vừa trát châm vừa xoa bóp, mới khiến thân thể Tiêu Chiến ổn định lại. Vừa định bắt mạch cho Vương Nhất Bác ở bên cạnh, hắn đã mở mắt ra, thấy Tiêu Chiến toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nhất thời kinh hãi: "Chiến ca ca, huynh sao vậy?" Nói xong trong mắt đã ngấn lệ, si ngốc ngóng nhìn người trên giường, đứng trơ ra mà lệ không ngừng tuôn rơi.

Vương Nhất Âm thấp giọng hỏi đại phu: "Y sao rồi?"

"Thứ lỗi cho tiểu nhân vô năng, nhất thời chỉ có thể ngừng cơn co giật của vị công tử này, tiểu nhân thực sự không phát hiện ra căn bệnh của người này, theo lý thì mạch tượng của người này bình thường, không giống như có bệnh, nhưng thân lại không thể động, miệng lại không thể nói." Đại phu bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Hay ngài đi tìm cao minh khác đi!"

Vương Nhất Âm tiễn đại phu ra khỏi cửa, lúc quay lại, thấy tiểu đệ đang không ngừng khóc lóc bên cạnh Tiêu Chiến, bất đắc dĩ lắc đầu: "Bác nhi, đã nhớ lại toàn bộ rồi sao?"

"Ô ~~~~ Đệ đáng chết, đệ làm Chiến ca ca bị thương." Nói xong liền đưa tay lên liên tục tự tát vào mặt mình. Tiêu Chiến thấy thế lại trợn trừng hai mắt, Vương Nhất Âm vội giữ lấy hai cánh tay Vương Nhất Bác đang tự đánh mình, khuyên giải: "Bác nhi, đệ muốn cho Chiến ca ca của đệ chết ngay hay sao vậy?"

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến đang nóng đến nỗi mặt đỏ bừng, sợ hãi vội vàng chạy lại ôm lấy y, vuốt ve an ủi: "Chiến ca ca, huynh đừng nóng, huynh đừng giận mà."

Nói xong, đưa tay bắt mạch cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Âm tò mò hỏi: "Bác nhi, đệ biết y thuật sao?"

"Vâng, ở trong cốc có xem qua không ít y thư, có biết sơ sơ!"

Kỳ thực những y thư Vương Nhất Bác xem, đều là kỳ thư đã tuyệt tích, y thuật của hắn dù không phải đệ nhất thiên hạ, cũng có thể xưng đệ nhị đệ tam rồi.

"Tiêu cốc chủ bị sao vậy?"

"Huyệt khí hải của Chiến ca ca bị một thứ âm hàn chắn lại, kinh mạch toàn thân cũng bị khống chế, chỉ cần bức thứ âm hàn kia ra, sau đó dùng nội lực đả thông kinh mạch toàn thân thì sẽ ổn thôi, nhị ca, đệ muốn vận công cho Chiến ca ca, huynh ra ngoài đi, các bảo bảo đã nhiều ngày không gặp huynh rồi, huynh ra xem tụi nó đi."

Vương Nhất Âm gật gật đầu, thong thả ra ngoài đóng cửa lại, đi gặp các bảo bảo đáng yêu của hắn!

Vương Nhất Bác nâng Tiêu Chiến dậy, ôn nhu nói: "Chiến ca ca, đệ sẽ dùng nội lực bức ra thứ âm hàn trong huyệt khí hải của huynh, huynh phải giữ tâm bình ổn, không được phân tâm." Tiêu Chiến dùng ánh mắt ra hiệu, Vương Nhất Bác liền đưa hai tay đặt sau lưng y. Chỉ chốc lát sau, trên mình trên đầu của hai người đều bốc lên khói trắng, Vương Nhất Bác đem nội lực toàn thân dồn về phía khí hải của Tiêu Chiến, gầm nhẹ một tiếng, một thanh hàn thiết châm chui ra khỏi huyệt khí hải của Tiêu Chiến. Nhất thời Tiêu Chiến cảm thấy chân khí tràn trề ở khắp các kinh mạch huyệt vị toàn thân, vận chuyển một vòng, kinh mạch huyệt vị toàn thân bị khống chế đều được giải, kích động quay đầu lại, thấy Vương Nhất Bác vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi ở một bên, vội đỡ lấy hắn: "Tiểu hỏa Bác nhi, thân thể có chịu được không?"

"Chiến ca ca!" Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy thật mát gan mát ruột: Chiến ca ca gọi ta là Tiểu hỏa Bác nhi, trước kia huynh ấy chưa từng gọi tên ta, toàn gọi ta là ngu ngốc, đần độn thôi! (Hãn, thật đáng thương a!) Nhất thời hưng phấn không thôi, nắm lấy tay Tiêu Chiến nói: "Chiến ca ca, huynh gọi lại đệ hai tiếng đi!"

"Ngu ngốc!" Tiêu Chiến thấy vẻ ngu ngốc của hắn, bắt đầu nổi nóng.

Vương Nhất Bác nhất thời như quả bóng xì hơi, cúi đầu không nói, đột nhiên nhớ đến cái người đã cùng Chiến ca ca hoan ái, càng thêm thê lương, thầm nghĩ: Ta thật là dốt nát, Chiến ca ca nhất định không yêu ta! Nhất thời bi thương không thôi, nước mắt lại tí tách rơi xuống.

Tiêu Chiến đảo mắt, cái tên ngốc này, lại khóc nữa! Hai tay liền ôm lấy hắn, yêu thương xoa lên mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên con mắt đang vương lệ: "Đừng khóc, Tiểu hỏa Bác nhi!"

Vương Nhất Bác ngượng ngùng, vẻ mặt mong đợi nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Chiến ca ca, huynh có yêu đệ một chút nào không?"

"Không phải!"

Vương Nhất Bác sửng sốt, cảm giác trời đất đều tối sầm: Quả nhiên, Chiến ca ca không hề yêu ta, đều là ta tự mình đa tình!

"Không phải một chút, mà là rất yêu!" (Hãn, nói chuyện còn phải nghỉ giữa chừng lâu vậy, sẽ giết người đó.)

"Chiến ca ca!" Vương Nhất Bác ngây dại, hắn có nghe lầm không? Chiến ca ca huynh ấy nói huynh ấy yêu ta? Hơn nữa còn rất yêu ta?

Biết hắn lại si ngốc, Tiêu Chiến ôm lấy mặt hắn, nói rành rọt từng câu từng chữ: "Tiểu hỏa Bác nhi, ta yêu đệ, phi thường yêu, yêu đến nỗi không có đệ sẽ không sống được, hiểu chưa?" Lần đầu tiên nói lời tỏ tình vừa dài vừa buồn nôn như vậy, làm cho mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, da gà nổi đầy.

Lần này Vương Nhất Bác đã nghe thật rõ ràng, kích động bổ nhào vào lòng Tiêu Chiến: "Chiến ca ca, đệ cũng yêu huynh, không có huynh đệ cũng không sống được, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn đều ở bên nhau!"

Tiêu Chiến cau mày, nghĩ thầm: Tha cho ta đi, kiếp này gặp cái tên ngốc nghếch ngươi đã đủ khổ rồi, còn kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn! Nghĩ đến đã thấy không rét mà run.

"Chiến ca ca, cơ thể huynh ổn chứ?"

"Ừm, đã không còn đáng ngại!"

"Chiến ca ca!" Vương Nhất Bác khẽ gọi một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo đang mở rộng của Tiêu Chiến, vẻ mặt lúng túng như muốn cầu hoan lại không dám cầu hoan.

Nhìn vẻ mặt động tình của Vương Nhất Bác, ngọn lửa trên trán cũng giống như đang nhảy múa, rực rỡ phát ra mị hoặc, trái tim Tiêu Chiến cũng xao xuyến không thôi, kéo Vương Nhất Bác lại gần, nhẹ nhàng hôn lên ngọn lửa nhỏ kia, miệng khẽ mắng: "Đồ ngốc..."

Vương Nhất Bác liền ôm lấy Tiêu Chiến, tìm đến cặp môi anh đào đã mong mỏi từ lâu mà kịch liệt hôn lên, đầu lưỡi linh hoạt khuấy động, hút vào thứ chất lỏng ngọt ngào, một tay thâm nhập vào ngực y, nắm lấy một khỏa anh quả, không ngừng xoa nắn, khẽ nhón, khiến chủ nhân của anh quả không ngừng thở dốc. Nụ hôn cuồng nhiệt từ cặp môi anh đào một đường trượt xuống cái cổ gợi cảm, cắn lên phần xương quai xanh mê người, hôn liếm lên hai khỏa quả, tới tới lui lui trăn trở, hút vào. Đến lúc lướt xuống hai chân, ngọc hành giữa hai chân đã ngạo nghễ đứng thẳng, kích động rơi xuống một giọt lệ, khẽ liếm lên cái miệng nhỏ đang rơi lệ, nhẹ nhàng dùng lưỡi đâm vào, "Ưm..." Một tiếng rên khẽ tràn ra từ miệng Tiêu Chiến.

Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm lên cái rãnh mẫn cảm kia, cái miệng nhỏ dường như không chịu nổi, không ngừng tràn ra những giọt lệ khoái hoạt. "Ư... Ưm...!" Tiêu Chiến phát ra một tràng rên rỉ không thể kiềm chế được. Dục vọng đang bừng bừng phấn chấn bị Vương Nhất Bác ngậm vào miệng không ngừng đưa vào đưa ra, mút vào, một dòng trắng đục theo một trận thở dốc dồn dập tiến xuống cổ họng. Một hơi nuốt xuống.

"Đừng, bẩn lắm!" Tiêu Chiến xấu hổ khẽ nói.

"Ngọt lắm! Chiến ca ca thật là ngọt!" Đầu lưỡi non hồng của Vương Nhất Bác liếm lên vài tia trắng đục ở khóe miệng, thỏa mãn nói. Nói xong lại cúi đầu, nâng chân Tiêu Chiến lên cao, dùng chăn gấm lót ở dưới hông hắn, nhẹ nhàng vươn lưỡi đến gần đóa phấn hồng đang mở rộng, tinh tế liếm lên những nếp gấp xung quanh đó.

"Đừng...!" Tiêu Chiến vặn vẹo cơ thể, không muốn hắn liếm lên chỗ đáng xấu hổ đó. Lưỡi của Vương Nhất Bác lại giống như bị dán vào, không ngừng tiến sâu vào trong mật động mà khuấy động, khẽ đâm vào...

Thân thể Tiêu Chiến không ngừng run rẩy, ngọc hành cao thẳng cũng vô ý thức rung động, thân thể bị dục vọng hành hạ mà chuyển thành một mảng phấn hồng.

Ngón tay nhẹ nhàng thâm nhập mật động đang khao khát được lấp đầy, khai thác, đến khi người ở dưới thân bất mãn vặn vẹo, Vương Nhất Bác mới đưa dục vọng sớm đã trào dâng tiến vào huyệt động đang khát khao...

Một trận rên rỉ đầy thỏa mãn tràn ra từ miệng. Hai người sau khi đã phát tiết dục vọng nhìn nhau thâm tình, không ngừng khẽ hôn lên môi của nhau.

"Chiến ca ca, người kia... là ai?" Vương Nhất Bác cúi đầu không dám nhìn Tiêu Chiến, ấp a ấp úng nói.

Biết hắn đang hỏi tới Lạc Anh, Tiêu Chiến có chút cảm thấy áy náy, ôm hắn, vuốt lên mái tóc hơi hỗn độn của hắn: "Hắn chỉ là một người không quan trọng, về sau sẽ không gặp lại nữa!"

"A!" Vương Nhất Bác mặc dù ngạc nhiên, cũng không dám hỏi nhiều. Cơ thể ôm lấy Tiêu Chiến lại có chút rục rịch. Tiêu Chiến liếc hắn một cái, nói muốn xem các bảo bảo, Vương Nhất Bác đành từ bỏ, hai người tẩy sạch cơ thể, rồi tới phòng các bảo bảo.

Thấy Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến tiến vào, Vương Nhất Âm cười gian tà, làm mặt Tiêu Chiến đỏ đến kỳ cục, cũng không đáp lời hắn, liền đến trước mặt ba bảo bảo, các bảo bảo vừa thấy y, liến không ngừng ngây ngô cười, nước miếng cũng không ngừng chảy xuống.

"Các bảo bảo đang mọc răng, lúc nào cũng chảy nước miếng." Vương Nhất Bác cười, lấy khăn lau sạch cho tụi nhỏ. Tiêu Chiến ôm đứa này một cái, hôn đứa kia một cái, vô cùng đáng yêu.

"Bác nhi, hay các đệ nên tạm rời Kinh thành đi, đại ca..." Vương Nhất Âm hơi lo lắng nói.

"Chúng ta dĩ nhiên sẽ phải đi, bất quá...!" Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, đại ca Vương Nhất Trần dám đối xử với hắn và Chiến ca ca như vậy, còn muốn Chiến ca ca bị giết, không thể đơn giản buông tha hắn như vậy được!

Nhìn ánh mắt khủng bố của tiểu đệ, Vương Nhất Âm không khỏi toát mồ hôi vì đại ca, khẽ nói: "Bác nhi, huynh ấy dù sao cũng là đại ca của đệ đó."

"Nhị ca, huynh đang nghĩ gì vậy?" Vương Nhất Bác liếc nhìn Vương Nhất Âm nói: "Đệ làm sao lại hại đại ca được?"

"Vậy thì tốt rồi!" Vương Nhất Âm nhẹ nhõm đi nhiều, cáo biệt với một nhà năm người, trước khi đi còn không quên ôm lấy các bảo bảo khẽ cắn một chút, thấy ánh mắt muốn giết người của Tiêu Chiến, mới buông các bảo bảo ra, thỏa mãn chạy đi.

"Chiến ca ca, ngày mai huynh đem các bảo bảo đi trước đi, đệ còn muốn từ biệt đại ca nữa!" Vương Nhất Bác dỗ Hạo Nguyệt đã sắp ngủ, nói với Tiêu Chiến.

"Ừm, cũng được, chúng ta sẽ đến Phong thành chờ đệ, sau đó cùng nhau về U Minh cốc!" Tiêu Chiến nghĩ thầm, vì tình cảm đối với Vương Nhất Bác, Hoàng đế hẳn là sẽ không làm gì hắn, cho dù có muốn làm gì, Vương Nhất Bác hiện tại đã hồi phục trí nhớ, võ công cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, phỏng chừng cũng sẽ không gặp phiền phức gì được. Y đem các bảo bảo đi trước, cũng đỡ phải trở thành gánh nặng cho Vương Nhất Bác.

Như thỏa thuận của hai người, hôm sau, Tiêu Chiến lặng lẽ rời đi từ lúc tờ mờ sáng, buộc Diệu Nhật ở sau lưng, hai tay ôm Hạo Nguyệt và Thần Tinh, thi triển khinh công bỏ đi. Sáng sớm, các phó phụ nhũ mẫu chăm sóc cho các bảo bảo hoảng hốt báo lại, các Tiểu quận vương đã không thấy đâu. Vương Nhất Bác chỉ bâng quơ nói các Tiểu quận vương đã được đưa đến phủ của Lục vương gia. Rồi coi như không có việc gì đi dạo lòng vòng, đến chạng vạng thì tiến cung cầu kiến Hoàng thượng, Hoàng đế nghe tin Vương Nhất Bác cầu kiến, vô cùng vui mừng, tự mình ra khỏi Bàn Long điện nghênh đón.

"Bác nhi!" Hoàng đế nắm lấy hai tay Vương Nhất Bác, "Đã dùng cơm chưa?"

"Chưa!" Vương Nhất Bác cong môi, nũng nịu nói: "Đại ca, đệ muốn ăn chung với huynh!"

"Người đâu, mau tới đây!" Hoàng đế thấy vẻ mặt đáng yêu của hắn, trái tim đã như muốn tan ra.

"Đại ca, huynh cũng ăn đi!" Vương Nhất Bác cười gắp một miếng thịt để vào chén của vị Hoàng đế đang nhìn mình ngây dại, Hoàng đế vội ăn vào, chỉ cảm thấy các thứ sơn trân hải vị trước đây từng ăn cũng không có hương vị ngọt ngào bằng miếng thịt này.

"Đại ca, uống chút rượu đi!" Vương Nhất Bác giơ chén đưa cho Hoàng đế. Hoàng đế nhất thời mừng đến sững sờ, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Bác nhi đã biết tâm tư của ta? Chẳng lẽ trong lòng Bác nhi cũng có ta? Nhất thời vui sướng không thôi, tiếp nhận chén rượu Vương Nhất Bác đưa, từng ly từng ly một, uống đến lúc ngà ngà say, đánh liều nói với hắn: "Bác nhi, đệ cũng biết ta..."

Vương Nhất Bác đưa tay chặn lên miệng hắn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: "Đại ca, chúng ta vào nội điện rồi nói, huynh phân phó nội thị đêm nay không được vào đi." Nói xong còn làm như thẹn thùng cúi đầu.

Hoàng đế kích động đến không thể tin vào tai mình, nhất thời dâm niệm bùng lên, hạ thân đứng thẳng, hét lớn một tiếng: "Đêm nay trẫm muốn chơi cờ ngâm thơ với Hoàng đệ, các ngươi không ai được phép vào quấy rầy, nếu dám làm trẫm mất hứng, hừ!"

"Vâng, Hoàng thượng!" Một đám nội thị sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội ra khỏi điện.

Hoàng đế liền ôm lấy Vương Nhất Bác, đưa hắn đến long sàng. Đột nhiên, Hoàng đế ngã người lên long sàng, kinh ngạc nói: "Bác nhi, đệ...?"

"Đại ca, sao vậy?" Vương Nhất Bác vẻ mặt vô tội nhìn Hoàng đế.

"Đệ, mau giải huyệt đạo cho ta!" Hoàng đế có chút giận dữ.

"Ha ha, đệ không muốn thì sao?" Nói xong liền lấy ra một bình sứ tinh xảo từ trên người lúc lắc trước mặt Hoàng đế: "Đại ca, đây là thứ dược tốt nhất của Thanh Phong lâu, gọi là Chỉ Cúc Hoan, chuyên môn dùng để khai bao cho thanh quan, huynh muốn dùng thử không?"

"Bác nhi!" Hoàng đế vẻ mặt kinh sợ nhìn Vương Nhất Bác, quả thật là hắn muốn hoan hảo với Bác nhi, nhưng lại không ngờ mình phải là người ở dưới a! Nhưng, hắn thực sự yêu Bác nhi, thôi thì, để cho Bác nhi toại nguyện vậy.

Vương Nhất Bác cúi người cởi hết y phục của hắn, nghĩ thầm: Sao còn chưa gọi người nọ xuất hiện? Vừa cúi đầu nhìn, đã thấy Hoàng đế xấu hổ đỏ mặt nói: "Bác nhi, ta nguyện ý..."

Vương Nhất Bác nhất thời ngây người, cười lạnh nói: "Huynh nguyện ý nhưng đệ lại không nguyện ý!" Nói xong từ trong ngực lấy ra một cái ngọc thế (*) cực lớn.

(*) Ngọc thế: Ừm thì là... cái ngọc hành giả đó...

"Bác nhi, đệ?" Hoàng đế sợ hãi nhìn Vương Nhất Bác.

"Đệ chỉ yêu Chiến ca ca!" Vương Nhất Bác nói từng câu từng chữ.

Sắc mặt Hoàng đế liền trở nên tái nhợt, Vương Nhất Bác mở rộng hai chân hắn, xoa Chỉ Cúc Hoan lên ngọc thế, làm bộ như muốn đưa vào trong mật động của Hoàng đế.

"Ly!" Hoàng đế vội vàng la lớn. Một nhân ảnh từ phía trên trần nhà phi thẳng xuống. Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!

Người nọ giống như tia chớp tấn công Vương Nhất Bác, thân ảnh hai người giống như hai làn khói quấn vào nhau, sau một lát, người kia đã nằm trên mặt đất không thể động đậy.

Vương Nhất Bác cười khẽ, đưa người nọ nằm lên long sàng rộng lớn, cởi bỏ y phục của hắn. Vỗ nhẹ lên vai hắn nói: "Ly, ngươi thấy ta có tốt không, ta biết ngươi đã yêu đại ca ta từ lâu rồi, giờ ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!"

Nói xong xoay người khẽ cọ ngọc thế vào giữa hai chân Hoàng đế, để Chỉ Cúc Hoan xoa lên cúc nhị của hắn, Hoàng đế vừa thẹn vừa nóng vừa giận, nhưng nội thị đã bị hắn sai đi hết rồi, mà hắn đang như vậy, cũng không dám gọi người vào.

Ly thấy Hoàng đế vẻ mặt xấu hổ, không có vẻ âm trầm tàn nhẫn như bình thường, một vẻ thẹn thùng đầy quyến rũ, khiến hắn ngây ngốc, hạ thân đứng thẳng.

Vương Nhất Bác thấy thế cười khanh khách nói: "Ta biết ngươi yêu đại ca của ta, khó trách lúc ta ở Bàn Long điện, mỗi đêm đều thấy ngươi trộm nhìn hắn!"

Vẻ mặt Ly kinh hoảng, tình cảm mình đã ẩn sâu như vậy, không ngờ lại bị hắn phát hiện.

Vương Nhất Bác đổ hết Chỉ Cúc Hoan còn lại trong bình sứ lên dương vật của Ly, ôm lấy Hoàng đế, để mật động của hắn nhắm ngay ngọc hành của Ly, nhẹ nhàng đặt hắn ngồi xuống.

"Bác nhi, đệ dám?" Hoàng đế gấp rút kêu to, Vương Nhất Bác không kiên nhẫn điểm á huyệt của hắn, tiếp tục động tác vừa rồi.

Chỉ thấy mật động kia từng chút từng chút một nuốt lấy ngọc hành đang đứng thẳng kia, mật động bị dược vật làm cho ngứa ngáy dị thường đã cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhất thời vừa thẹn vừa giận, không dám nhìn người ở dưới. Ánh mắt của Ly nhìn chằm chằm vào Hoàng đế ở trên người mình, ánh mắt u ám như muốn chiếm hết lấy hắn.

Thấy mật động thuận lợi nuốt hết toàn bộ ngọc hành vào, Vương Nhất Bác ôm lấy Hoàng đế trượt từ trên xuống dưới, nhất thời thấy Hoàng đế và Ly đều thoải mái muốn chết, nhưng hai người đều bị chế trụ huyệt đạo, nói không lên tiếng, chỉ nghẹn ngào, mặt hai người đều nóng bừng đến đỏ lên. Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, cười hì hì nói với Hoàng đế: "Đại ca, đệ phải đi rồi, không chơi với các người được nữa, huynh ngàn vạn lần đừng giận đệ a, nếu huynh giận đệ, không chừng đệ sẽ sợ hãi, đệ mà sợ hãi thì sẽ nói lung tung, lỡ như chuyện này hôm nay sẽ bị đệ không cẩn thận nói ra a!"

Hoàng đế lúc này bị dục hỏa tra tấn đến muốn chết đi, lại nghe lời của Vương Nhất Bác, tức giận muốn chết, nhưng vẫn không thể làm gì được. Đành phải nhắm mắt không quan tâm đến hắn.

"Đại ca, huynh vĩnh viễn là đại ca của đệ!" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng đế, có chút thương cảm nói: "Từ biệt lần này, không biết khi nào mới có thể gặp lại đại ca, đại ca phải biết quý trọng người ở trước mắt a!" Nói xong lại quay đầu nói với Ly: "Ta phải đi đây, Ly, hảo hảo chiếu cố đại ca của ta!" Đưa tay điểm Ly mấy cái, thi triển khinh công vội vã bỏ đi.

Huyệt đạo giải xong, Ly vừa cử động thân thể, Hoàng đế thoải mái rên lên, ánh mắt Ly u thâm, ôm lấy Hoàng đế ở trên người, đem hạ thân của mình không ngừng tiến lên, Hoàng đế bị ánh mắt điên đảo của hắn mê loạn, trên mặt đỏ ửng, giống như cảm thấy không đủ, Ly ngồi dậy, trở thân thể của Hoàng đế lại, tiến công từ phía sau, đem dục vọng nhập sâu vào như điên cuồng, khiến Hoàng đế cả người mềm nhũn, muốn mở miệng kêu to, nhưng á huyệt bị điểm, chỉ có thể phát ra từng đợt hít thở nặng nề.

Đột nhiên Ly nhẹ nhàng điểm vào Hoàng đế, chỉ thấy một trận rên rỉ khẽ tràn ra từ miệng Hoàng đế. Ra là Ly đã giải á huyệt cho hắn. Ly không ngừng trừu sáp, xông lên, Hoàng đế sảng khoái muốn chết, nhưng trong miệng lại phát ra lời mắng đứt quãng: "Cẩu... nô tài... Ngày mai... nhất định... lấy... mạng chó của ngươi..."

Trái tim Ly thắt lại: Hóa ra trong mắt hắn, ta vẫn chỉ là cẩu nô tài của hắn, thôi đi, cuộc đời này vốn nghĩ sẽ không có ngày này, hắn vốn chỉ là ước mơ xa vời mình muốn cũng không có được, hôm nay lại đạt được tâm nguyện nhiều năm, có chết cũng cam tâm! Đánh liều ôm lấy Hoàng đế trừu tống, Hoàng đế sảng khoái hét lên, long tinh kích tình cũng phun ra. Ly ở phía sau cũng phun ra dục vọng mãnh liệt của mình.

Hoàng đế vừa có chút tỉnh táo muốn quay lại mắng chửi hắn, không ngờ cự vật trong cơ thể lại đứng thẳng lên, Ly ôm lấy eo hắn, bắt đầu đợt công kích thứ hai, đêm còn rất dài, màn kích tình bị cấm kỵ vẫn tiếp tục trình diễn...

[Hết chương 19]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com