Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Sát cánh bên nhau

Trong lòng Tiêu Chiến, ký ức về sự cố ấy như một dấu mốc. Nó khiến cậu hiểu rõ hơn sự nghiêm khắc của nghề y, đồng thời cũng khiến cậu nhận ra, bên cạnh mình, Vương Nhất Bác không chỉ là người bạn, mà còn là chỗ dựa vững chắc, không thể thiếu.

Kỳ thực tập ở bệnh viện kết thúc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trở lại trường đại học với một tâm thế mới. Thời gian mấy tháng trong bệnh viện đã tôi luyện cả hai, không chỉ về chuyên môn mà còn về sự trưởng thành. Khi đặt chân vào khuôn viên trường, những hàng cây xanh vẫn vậy, dãy giảng đường vẫn vậy, nhưng trong lòng mỗi người đã khác.

Buổi sáng đầu tiên quay lại lớp, Tiêu Chiến mang theo xấp báo cáo thực tập dày gần 200 trang. Từng số liệu, từng ca bệnh, từng dòng chữ đều được viết cẩn thận. Nhất Bác cũng có báo cáo của mình, tuy súc tích hơn nhưng sắc bén, giàu tính phân tích.

Khi cả hai nộp báo cáo, thầy hướng dẫn vừa nhận vừa gật gù:
– Hai em làm tốt lắm, rất có tiềm năng. Đặc biệt là cách phân tích biến chứng và xử lý khẩn cấp, đọc mà thấy rõ các em đã thực sự dấn thân.

Tiêu Chiến mỉm cười lễ phép:
– Dạ, nhờ thầy và các bác sĩ ở bệnh viện tận tình chỉ dạy.

Nhất Bác thì chỉ cúi nhẹ đầu, ánh mắt kiêu ngạo quen thuộc, nhưng thầy biết trong đó là niềm tự hào.
Sau khi nộp báo cáo, cả lớp bước vào giai đoạn ôn thi cuối năm

Áp lực chồng chất: vừa học lý thuyết, vừa ôn thực hành, vừa chuẩn bị luận văn nhỏ. Nhưng đối với Tiêu Chiến và Nhất Bác, áp lực ấy lại hóa thành động lực. Hai người thường xuyên cùng nhau ngồi trong thư viện đến khuya, một người đọc sách, một người làm đề, rồi lại đổi vai.

Những hôm trời mưa, sân trường loang loáng nước, cả hai ngồi trong quán cà phê gần cổng, bàn chất đầy tài liệu. Tiêu Chiến vừa ghi chép vừa ngáp, Nhất Bác đặt ly sữa nóng trước mặt cậu, giọng thản nhiên:

– Uống đi, đừng có gục giữa chừng.

Tiêu Chiến liếc nhìn, khẽ cười:
– Biết rồi, bác sĩ lạnh lùng.

Bầu không khí bình dị ấy lại khiến nhiều bạn trong lớp ghen tỵ. Ai cũng thấy rõ: dù có bao nhiêu cô gái theo đuổi, Vương Nhất Bác vẫn chỉ kề vai với Tiêu Chiến.

Cuối kỳ thi, chưa kịp nghỉ ngơi, Nhất Bác đã chuẩn bị cho giải đua mô tô cấp quốc gia. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức bước ra sân chơi lớn, dưới sự chú ý của truyền thông. Tin tức về "nam thần y khoa kiêm tay đua trẻ" lan truyền trên mạng xã hội, khiến cái tên Vương Nhất Bác nổi bật hơn bao giờ hết.

Đội đua của cậu có hẳn một nhóm PR chuyên nghiệp: dàn nữ xinh đẹp phụ trách hình ảnh, hậu cần, truyền thông. Họ ăn mặc đồng bộ, mỗi lần xuất hiện là gây xôn xao cả trường.

Nhưng điều bất ngờ nhất chính là: ghế sau mô tô của Nhất Bác, cậu không chọn một cô gái xinh đẹp nào, mà là Tiêu Chiến.

Ngày công bố đội hình, cả trường xôn xao. Những nữ sinh vốn ngưỡng mộ Nhất Bác nửa ghen nửa tò mò. Trên sân, khi máy ảnh lia qua, hình ảnh Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc xe phân khối lớn, phía sau là Tiêu Chiến mặc đồ bảo hộ ôm chặt lấy cậu, đã trở thành tâm điểm.

– Trời ơi, Tiêu Chiến ngồi sau kìa!

– Hai người này rốt cuộc quan hệ thế nào vậy?

– Nhất Bác nổi tiếng lạnh lùng, sao lại chịu để người khác ngồi sau xe chứ?

Nhưng Nhất Bác chẳng bận tâm. Với cậu, việc Tiêu Chiến ở phía sau mới khiến cậu vững tay lái.

Cuộc đua kéo dài ba ngày, mỗi ngày hàng chục vòng trường đua. Tiếng động cơ gầm rú, khán đài chật kín khán giả reo hò.
Tiêu Chiến ban đầu hơi choáng ngợp, đặc biệt khi chứng kiến những tay đua khác ngã xuống đường trượt dài vài mét. Nhưng mỗi khi Nhất Bác nắm chắc tay ga, cậu lại thấy an tâm kỳ lạ.

Đêm trước ngày đua cuối cùng, cả đội ở khách sạn gần sân. Nhất Bác ngồi một mình trong gara, lau chiếc xe như chăm chút cho bảo vật.

Tiêu Chiến mang theo nước bước đến, ngồi xuống cạnh cậu.
– Cậu có áp lực không? – Tiêu Chiến hỏi.

– Có. – Nhất Bác trả lời thẳng thắn. – Nhưng tớ muốn thắng. Không chỉ vì danh hiệu, mà vì... có cậu ở đây.

Tiêu Chiến ngẩn người, trái tim đập nhanh. Trong ánh đèn vàng mờ, cậu chỉ khẽ nói:
– Vậy thì, ngày mai tớ sẽ cổ vũ hết mình.

Ngày đua cuối cùng, trời nắng gắt. Khi tiếng còi xuất phát vang lên, Nhất Bác bứt tốc, chiếc xe lao vút như mũi tên. Tiêu Chiến phía sau ôm chặt, mắt dõi theo đường đua, tim đập dồn dập.
Vòng cuối cùng, Nhất Bác vượt lên đối thủ bằng một cú ôm cua ngoạn mục. Khi cán đích, cả khán đài bùng nổ.
– Vương Nhất Bác, vô địch quốc gia!

Ánh đèn flash loé sáng liên tục. Nhất Bác tháo mũ bảo hiểm, mồ hôi đầm đìa nhưng nụ cười rạng rỡ. Cậu giơ cao lá cờ chiến thắng, phía sau là Tiêu Chiến cũng nở nụ cười không kém phần tự hào.

Khoảnh khắc ấy, không chỉ là chiến thắng thể thao, mà còn là lời khẳng định: Vương Nhất Bác luôn có Tiêu Chiến đồng hành.

Khi mang giải thưởng trở về, cả trường như vỡ òa. Băng rôn chúc mừng treo đầy cổng, sinh viên vỗ tay reo hò.

Nhiều người gọi Nhất Bác là "huyền thoại kép" – vừa học giỏi y khoa, vừa là tay đua vô địch.

Buổi lễ vinh danh diễn ra ngay tại hội trường lớn. Trên sân khấu, Nhất Bác nhận cúp, ánh đèn rọi xuống khiến cậu càng nổi bật. Bên dưới, Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh khó tả.

Ngay sau lễ vinh danh, trường công bố kết quả thi cuối năm 3. Bảng xếp hạng vẫn không đổi: Tiêu Chiến đứng đầu, Nhất Bác thứ hai.

– Cậu lúc nào cũng nhất. – Nhất Bác nhếch môi khi nhìn bảng.

– Còn cậu thì luôn ngay sau tớ. – Tiêu Chiến đáp, ánh mắt ấm áp.

Hai người nhìn nhau, cùng cười.
Đối với họ, vị trí trên bảng xếp hạng không quan trọng bằng việc luôn song hành, cùng nhau đi qua từng chặng đường.

Tiếng trống khai giảng vang lên trong khuôn viên trường y như một lời nhắc nhở: bốn năm trôi qua quá nhanh, giờ đây tất cả sinh viên đã bước vào giai đoạn cuối cùng – năm cuối cùng, cũng là năm quan trọng nhất.

Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn trong hội trường, ánh mắt tập trung vào bài diễn văn của hiệu trưởng.

Nhất Bác thì khoanh tay ngồi cạnh, đôi mắt sắc lạnh nhưng trong lòng lại phơi phới. Bởi cậu biết, năm nay không chỉ là thời khắc khẳng định bản thân, mà còn là năm hai người phải cùng nhau đưa ra lựa chọn cho tương lai.

Khi buổi lễ kết thúc, cả hai ra sân trường. Nắng thu trải dài trên mái ngói đỏ, gió thổi nhẹ làm lá vàng xào xạc. Tiêu Chiến quay sang nói nhỏ:

– Năm nay, cậu định chọn đề tài gì cho luận văn tốt nghiệp?

Nhất Bác nhướng mày:
– Còn cậu thì sao?

– Tớ muốn nghiên cứu về "Phẫu thuật ghép tạng và khả năng hồi phục ở bệnh nhân trẻ". – Tiêu Chiến trả lời.

Nhất Bác im lặng vài giây rồi cười khẽ:
– Vậy tớ sẽ chọn đề tài liên quan đến phục hồi chức năng sau phẫu thuật. Như thế chúng ta sẽ song hành.

Tiêu Chiến nhìn sang, ánh mắt như có tia sáng lóe lên. Cậu biết, Nhất Bác chẳng hề chọn đề tài ngẫu nhiên, mà luôn muốn sát cánh bên mình.

Tối hôm ấy, trong căn biệt thự nhà họ Tiêu, bữa cơm gia đình diễn ra trong không khí trầm mặc. Ông Tiêu Hướng An đặt chén xuống bàn, giọng điềm đạm nhưng uy nghiêm:

– Chiến, sau khi tốt nghiệp, con sẽ chính thức vào bệnh viện Tuế Hoa. Ta đã chuẩn bị vị trí cho con, con chỉ cần tập trung làm việc.

Tiêu Chiến khựng lại. Cậu đã đoán trước, nhưng khi nghe trực tiếp từ cha, trong lòng vẫn nặng trĩu.
– Ba, con muốn thử sức ở bệnh viện khác trước. – Cậu nói chậm rãi.

– Không được. – Ông Tiêu cắt ngang, ánh mắt sắc bén. – Bệnh viện này rồi sẽ là của con. Đừng lãng phí thời gian.

Không khí trở nên căng thẳng. Bà Tiêu ngồi bên vội vàng can thiệp:
– Hai cha con cứ từ từ bàn bạc, đừng gay gắt.
Tiêu Chiến cúi đầu, im lặng. Trong lòng cậu, khát vọng tự lập và con đường riêng ngày càng cháy bỏng.

Cùng lúc đó, bên nhà Vương, Vương Lão Đầu cũng ngồi với con trai.
– Nhất Bác, con định sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì? – giọng ông đầy quan tâm.

– Con muốn tiếp tục nghiên cứu và làm việc cùng Tiêu Chiến. – Nhất Bác trả lời thẳng thắn.
Ông Vương cười khà khà, vỗ vai con:

– Con trai ta thích gì thì cứ làm, cha luôn ủng hộ. Nhưng nhớ, dù ở đâu, cũng phải sống đàng hoàng, chính trực.

So với áp lực nhà họ Tiêu, gia đình họ Vương nhẹ nhàng hơn hẳn. Nhưng Nhất Bác hiểu, tình thế của Tiêu Chiến không dễ dàng.

Thời gian trôi nhanh. Những ngày tháng năm cuối tràn ngập sách vở, phòng thí nghiệm, bệnh viện thực tập. Tiêu Chiến say mê nghiên cứu, ngày nào cũng ở phòng lab đến khuya. Nhất Bác thì rong ruổi cùng cậu, hỗ trợ hết mức.

Một buổi tối, trong thư viện vắng, Tiêu Chiến gục xuống bàn, mái tóc đen phủ ngang trán. Nhất Bác nhẹ nhàng đặt áo khoác lên vai cậu, rồi lặng lẽ ngồi đối diện.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy, thấy Nhất Bác vẫn ngồi đó, đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm vào những trang tài liệu.
– Cậu cũng mệt mà, sao không ngủ đi? – Tiêu Chiến khẽ hỏi.

– Vì tớ muốn đi cùng cậu đến cuối cùng. – Nhất Bác đáp, giọng trầm ấm.

Trong khoảnh khắc ấy, tim Tiêu Chiến run lên. Ánh đèn vàng, không gian yên tĩnh, đôi mắt hai người chạm nhau – tất cả như một lời thổ lộ không cần nói ra.

Danh tiếng của Tiêu Chiến và Nhất Bác trong trường đã lan xa. Không chỉ nữ sinh, mà cả thầy cô cũng khen ngợi. Nhưng càng nổi bật, họ càng bị soi mói.

Lục Nhu Y – người từng bị đuổi khỏi bệnh viện – không hề từ bỏ. Sau một thời gian im lặng, cô bất ngờ trở lại trường với tư cách là nghiên cứu sinh liên kết. Tin đồn cô có quan hệ với một giáo sư trong khoa lan truyền nhanh chóng.

Một hôm, trong buổi thảo luận, Nhu Y cố tình chĩa mũi dùi về phía Tiêu Chiến:
– Đề tài của cậu ấy chẳng có gì mới mẻ. Nếu không phải con trai giám đốc bệnh viện Tuế Hoa, chắc gì được hỗ trợ nhiều như vậy.

Không khí lặng đi. Mọi ánh mắt đổ dồn về Tiêu Chiến. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh:
– Luận văn này là công sức nghiên cứu của cả nhóm, có sự giám sát từ thầy hướng dẫn. Nếu ai nghi ngờ, có thể xem số liệu và báo cáo gốc.

Nhất Bác ngồi cạnh, ánh mắt lạnh tanh quét qua Nhu Y:
– Cậu đừng quên, người đứng đầu bảng xếp hạng ba năm liền chính là Tiêu Chiến. Thành tích không cần lời bào chữa.

Nhu Y cứng họng, đỏ mặt. Nhưng cô vẫn nuôi âm mưu, tìm cách gây khó dễ.

Trước ngày bảo vệ, cả hai gần như không ngủ. Phòng trọ chất đầy tài liệu, mô hình, slide thuyết trình. Tiêu Chiến chỉnh từng chữ trong bản thuyết trình, Nhất Bác kiểm tra lại máy chiếu và dữ liệu.
Đêm muộn, gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ. Tiêu Chiến ngả lưng xuống ghế, thở dài:

– Cậu nghĩ sau này chúng ta sẽ ra sao không?

Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh, đưa tay nắm lấy tay cậu, siết nhẹ:
– Tớ không biết thế giới sẽ thay đổi thế nào. Nhưng tớ chắc chắn một điều – ở đâu có cậu, ở đó có tớ.

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Nhất Bác, đôi mắt kiên định như ngọn lửa. Cậu khẽ gật đầu, môi cong lên một nụ cười nhẹ.

Ngày bảo vệ luận văn, hội trường đông nghẹt. Giáo sư, giảng viên, sinh viên đều có mặt. Lục Nhu Y cũng ngồi phía dưới, ánh mắt soi mói.

Tiêu Chiến bước lên thuyết trình, giọng nói rõ ràng, ánh mắt tự tin. Cậu trình bày số liệu, hình ảnh ca mổ, kết quả hồi phục. Nhất Bác tiếp nối bằng phần phân tích phục hồi chức năng, những biểu đồ minh họa chính xác.

Khi buổi bảo vệ kết thúc, cả hội trường vỗ tay vang dội. Giáo sư đứng lên nhận xét:
– Đây là một trong những công trình nghiên cứu sinh viên xuất sắc nhất mà tôi từng thấy. Cả hai em đã chứng minh được năng lực vượt trội và tinh thần hợp tác tuyệt vời.

Tiêu Chiến và Nhất Bác nhìn nhau, nụ cười rạng rỡ. Bao tháng ngày mệt nhọc, giờ đây đều xứng đáng.

Tối hôm ấy, hai người đứng trên mái trường, gió đêm mát rượi. Thành phố rực sáng ánh đèn.

– Cuối cùng cũng xong rồi. – Tiêu Chiến thở phào.

– Ừ. – Nhất Bác gật đầu, rồi quay sang, đôi mắt sáng lấp lánh. – Bước tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau vào bệnh viện, đúng không?

Tiêu Chiến cười, gật đầu chắc nịch.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai hiểu rằng, dù phía trước còn nhiều sóng gió, nhưng con đường đã rõ ràng: song hành cùng nhau, mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com