Chương 2
Đến xem các mục báo cáo tổng hợp, chẩn đoán cơ bản chính xác là vì viêm ruột thừa.
Có điều tình hình vẫn tốt, không phải phẫu thuật, nghỉ thêm mấy ngày là được. Chỉ là khả năng tái phát hơi cao.
Tiêu Chiến đúng thật đã cùng phụ tá giải thích cho trợ lý của Vương Nhất Bác.
Trợ lý nghe nói bệnh tình vẫn tốt, nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi "Vậy, vậy cậu ấy đêm nay. . ."
Vương Nhất Bác cúi đầu, xem ra đối với đáp án của câu hỏi này căn bản không có hứng thú.
Tiêu Chiến nâng gọng kính kim loại trên sống mũi, thản nhiên nói "Chúng tôi đề nghị bệnh nhân hiện tại không nên ra ngoài. Không nói đến mấy cái bình này hôm nay đều cần truyền hết, quan trọng nhất chính là, cơ thể người bệnh hiện tại đang trong trạng thái mệt mỏi. Cậu ấy cần nghỉ ngơi."
"Thế nhưng buổi tiệc tối nay đối với cậu ấy rất quan trọng, không đi sẽ đánh mất rất nhiều tài nguyên. Anh có lẽ không hiểu rõ giới giải trí rồi, cơ hội thoáng qua liền vụt mất —— lần này nếu không bắt lấy, lần tiếp theo khả năng ngay cả đi cũng không lên. Anh châm chước. . ."
Tiêu Chiến khép lại văn kiện trong tay kẹp, nghiêm mặt nói "Tôi đúng thực không phải quá hiểu rõ ngành giải trí, nhưng mà tôi hiểu rõ tình trạng thân thể người bệnh. Với mức độ thân thể bệnh nhân hiện tại, căn bản không có cách nào chống đỡ xã giao một buổi tối. Còn nữa, tôi đã nói rồi, cậu ấy mấy ngày nay không thể ăn, càng không thể uống rượu. Cho dù đêm nay có đi, cậu ấy cái gì cũng cầm không được, xã giao kiểu gì."
Trợ lý á khẩu không trả lời được, hậm hực nửa ngày nói với Vương Nhất Bác "Tôi đi lấy nước ấm cho cậu" sau đó liền chạy ra ngoài.
Mặc dù bản thân Tiêu Chiến là một người dịu dàng, ngày thường đều treo ý cười ấm áp. Nhưng thời điểm anh nghiêm mặt cau mày cực kỳ có lực chấn nhiếp, còn có thể khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Vương Nhất Bác ngửa về sau dựa vào gối. Bộ dáng hắn hiện giờ nhìn qua tương đối thảm. Bởi vì hắn vô cùng đau đớn, sở dĩ trên tay hắn đang đâm kim, hai cánh tay đều không cử động được; hơn nữa thực sự bệnh nặng rồi, trang điểm dưới tình huống này sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Nhưng tốt xấu bờ môi cũng có chút huyết sắc, nhìn qua so với lúc vừa tới bệnh viện tốt hơn một chút.
Tiêu Chiến nhìn trong chốc lát, quay người dự định rời đi.
"Bác sĩ Tiêu."
Anh nghe thấy thiếu niên trầm giọng gọi anh, còn giống như mang theo một chút ủy khuất không dễ dàng phát giác. Tiêu Chiến hít vào một hơi, quay đầu nhìn hắn.
"Bác sĩ Tiêu. . . Em đói."
Phút chốc yên tĩnh, Tiêu Chiến giải thích: "Em đang truyền nước, một bình gluco một bình dung dịch Ka."
Ý tứ chính là thân thể em thành phần dinh dưỡng đầy đủ, loại tình huống này cơ thể người không có cảm giác đói bụng.
"Em muốn ăn đồ ăn" Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc.
"Muốn ăn cái gì" Tiêu Chiến dù bận vẫn ung dung đứng đấy, một bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Thiếu niên thần sắc đột nhiên tươi tắn phát sáng "Em muốn ăn thịt."
Tiêu Chiến mặt mày cong cong, ôn thanh nói: "Em mơ đi."
Vương Nhất Bác lập tức nhụt chí. Nhỏ giọng oán giận nói "Bác sĩ Tiêu sao anh lại như vậy chứ, em là bệnh nhân mà."
"Cũng không thấy em có dáng vẻ của bệnh nhân nên có" Bác sĩ Tiêu thu hồi ý cười "Cảm thấy chán có thể xem tivi, tác phẩm điện ảnh truyền hình bên trong đều là miễn phí. Hết dịch có thể gọi máy đầu giường, sẽ có y tá đến đổi cho em—— anh đi kiểm tra phòng" liền cất bước đi.
"Ai ai, chờ một chút, chờ một chút bác sĩ Tiêu."
Tiêu Chiến dừng lại bước chân, bất đắc dĩ nói "Lại làm sao nữa"
Vương Nhất Bác cắn răng: "Ngày mai vẫn là anh trực ban sao? Em. . ."
"Vương Nhất Bác" đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến gọi tên hắn đầy đủ, Vương Nhất Bác vô thức ai một tiếng, hai tay nhu thuận đặt trên đầu gối, còn chỉnh thân thể ngay ngắn. Tiêu Chiến suýt nữa không nhịn được cười, nghiêm mặt giải thích: "Anh là bác sĩ trưởng của em."
Thiếu niên chớp chớp mắt, minh bạch ý tứ của bác sĩ. Cười "Được rồi bác sĩ Tiêu, em biết rồi bác sĩ Tiêu, bác sĩ Tiêu anh có thể đi làm việc rồi" nói xong còn định phất phất tay, sau đó phát hiện tay mình hiện tại không tiện, nâng lên lại buông xuống. Hướng Tiêu Chiến cười ngây ngô.
Tiêu Chiến xoay người đi ra ngoài, thời điểm đóng cửa lại vẫn là bật cười.
Người bạn nhỏ sao có thể đáng yêu như thế chứ?
. . .
Trợ lý của Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho công ty nói tình hình. Công ty bên kia cảm thấy như là đã làm trễ nải, vậy liền dứt khoát làm phẫu thuật đem ruột thừa của hắn cắt bỏ là được. Giải phẫu hiện đại kỹ thuật lợi hại như vậy, chỉ lưu lại cái sẹo nhỏ không thấy được vẫn là không thành vấn đề.
Sau đó công ty phê cho một tuần dưỡng bệnh.
Trợ lý cùng Tiêu Chiến khai thông biểu đạt ý nguyện mong muốn làm giải phẫu. Tiêu Chiến gật đầu biểu thị đã biết. Bởi vì bác sĩ bên này cũng đề nghị trực tiếp phẫu thuật.
Cắt ruột thừa vẫn là rất đơn giản. Hơn nữa Tiêu Chiến đem kỹ thuật tay tận lực hướng phía trước nhấc nhấc.
Người bạn nhỏ muốn ăn đồ ăn. Trước phẫu thuật không thể ăn, ngược lại sau phẫu thuật có thể ăn chút đồ vặt. Làm xong sớm người bạn nhỏ còn có thể yên tâm bồi bổ hai ngày.
Nhưng mà hi vọng càng nhiều, hiện thực càng đau lòng.
Vương Nhất Bác trước đó quay một bộ phim truyền hình tụ hội nhóm kim chủ. Kỳ thật không có ý gì, trung tâm tư tưởng chính là: Hôm nay một mình tôi không có ý nghĩa, gọi các cậu tới đây chính là làm tôi cao hứng, tôi vừa cao hứng, liền cho các cậu thêm một chút phí tuyên truyền.
Tiệc bắt đầu trước, kim chủ đại nhân bóng loáng tìm một vòng không thấy được nam chính, liền phát cáu. Chỉ vào mũi đạo diễn mắng: Diễn viên của ông xảy ra chuyện gì? Hắn vì sao không đến? Có phải xem thường tôi không? ! Hắn chướng mắt tiền của lão tử? ?
Đám người đạo diễn dỗ hồi lâu không có hiệu quả, giải thích nửa ngày nam chính hiện tại sinh bệnh đang nằm viện tới không được.
Kim chủ đại nhân không quan tâm: Tôi hôm nay đem lời đặt xuống chỗ này, Vương Nhất Bác không đến, tôi mới không thu lại. Các người xem mà xử lý.
Vì vậy bây giờ tất cả mọi người không có biện pháp vẫn là liên lạc Vương Nhất Bác đang truyền dịch.
Vương Nhất Bác phân phó trợ lý giúp hắn mang theo bình thuốc, một bên truyền dịch, một bên khoác áo lén lén lút lút đi ra ngoài.
Bác sĩ Tiêu buổi tối hôm nay đột nhiên có một ca giải phẫu gấp, tuân thủ đến ba giờ. Vương Nhất Bác đếm đầu ngón tay nghĩ: Ừ, mình ra ngoài một chuyến, làm xong liền tranh thủ thời gian trở về. Trong lòng cầu nguyện bác sĩ Tiêu tuyệt đối đừng có phát hiện.
Cậu cho rằng cuộc sống sẽ như ý cậu sao?
Ngây thơ quá, đã nghe qua định luật Murphy chưa?
Vương Nhất Bác treo lên một nụ cười bảy phần lấy lòng ba phần đáng thương vô cùng, nhìn bác sĩ Tiêu vừa cởi y phục giải phẫu mặt đen như đáy nồi cười làm lành "Bác. . . Bác sĩ Tiêu, anh phẫu thuật xong rồi."
Tiêu Chiến ánh mắt sắc bén bức lui trợ lý đang định giải thích, trầm giọng hỏi "Đi đâu"
"Không có không đi đâu cả nha, aigoo, không phải anh dặn em không được đi ra ngoài sao, em liền ở bên ngoài bệnh viện đi vài vòng."
"Sau đó tản bộ liền tự mình rút kim tiêm, còn thay một thân quần áo." Tiêu Chiến cười lạnh "Thế nào, cảm thấy mình cơ thể đặc biệt khoẻ mạnh không cần đến bác sĩ nữa?"
Vương Nhất Bác cũng biết hành vi không nghe lời dặn của bác sĩ đáng ăn đòn cỡ nào, nhất là bác sĩ Tiêu hiện tại sắc mặt khó coi khỏi nói. Thế là tranh thủ thời gian bào chữa cho mình: "Em, em thật sự chưa làm gì hết. Bác sĩ Tiêu anh nghe em giải thích, em thật sự chỉ đi ra ngoài một chuyến. Không ăn cái gì, cũng không uống rượu. Thật đó, anh tin em đi."
Đúng vậy, rượu mình đều ở toilet nôn ra rồi.
Nôn ra khác gì không uống. Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc lừa gạt thiên sứ áo trắng, lương tâm không hề hối cải.
"Em ra ngoài làm gì" Bác sĩ Tiêu sắc mặt bớt giận, nhưng ngữ khí vẫn còn có chút cứng nhắc.
"Em có một công việc đứng bàn hoãn không được. . ." Mắt thấy bác sĩ Tiêu sắc mặt lần nữa biến thành đen, Vương Nhất Bác vội vàng lại bổ sung "Thật sự là không hoãn được, em đứng ở đấy cái gì cũng không làm, lấp đầy số lượng."
"Công việc này của em thiếu người như thế, muốn lấp đủ số lượng mà gọi một bệnh nhân đến?" Bác sĩ Tiêu mỗi lần đặt câu hỏi đều có thể hoàn mỹ đánh trúng điểm yếu, kim tiêm thấy máu. Vương Nhất Bác nghẹn họng, ngày thường huỷ diệt cuộc trò chuyện lúc này lý do gì cũng nghĩ không ra. Ấp úng nói không ra nguyên nhân.
Cho nên nói bác sĩ Tiêu là một thiên tài logic, không lừa dối tuỳ tiện được.
Cuối cùng vẫn là bị bác sĩ Tiêu mặt đen kéo hắn một lần lại một lần kiểm tra toàn thân. Khi bác sĩ Tiêu trông thấy chỉ số nồng độ cồn bên trên báo cáo, Vương Nhất Bác cảm thấy khoảng cách cái chết gần trong gang tấc.
Thời gian phẫu thuật vốn là ngày mai. Nhưng mà bởi vì đồng chí Vương. . . Sự tích nổi bật, tình trạng thân thể của hắn không đủ điều kiện phẫu thuật.
Thế là, giải phẫu kéo dài thời hạn.
Chuyện này chưa phải là nhức đầu nhất. Khiến Vương Nhất Bác đau đầu là, làm sao dỗ dành bác sĩ Tiêu cực kỳ tức giận đây.
tbc—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com