Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Chuộc lỗi


Vương Nhất Bác xô cửa lao ra khỏi nha, trên tay mang theo Tiêu Chiến đã sớm đau tới mức nửa mê nửa tỉnh, đôi lông mày thanh mảnh không ngừng nhíu chặt cùng vầng trán tuôn đầy mồ hôi khiến lớp tóc mai bết dính.

- Này, đừng làm tôi sợ

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thiếu niên, thấy cậu đôi con ngươi lim dim nửa muốn nhắm hẳn nửa không, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Trong khi bàn tay đỡ dưới gối Tiêu Chiến vẫn từng hồi cảm nhận sự ấm nóng ướt dính, máu âm ỉ chảy ra quá mức nghiêm trọng. Vương Nhất Bác hiểu được xuất huyết nhiều sẽ nguy hiểm thế nào tới tính mạng.

- Có ai không, cứu mạng...

Nam nhân ấy gấp gáp kêu lên, đôi chân chạy trên hành lang nghe từng hồi lịch bịch nặng nhọc. Xung quan đã bắt đầu xuất hiện người hiếu kỳ mở cửa ra quan sát, nhiều người già lướn tuổi còn phản xạ nhanh hơn thanh niên. Họ tức thười bấm điện thoại gọi trung tâm chuyển đến một xe cấp cứu.

Vương Nhất Bác xuống đến sảnh tòa nhà chung cư, ngay lập tức một đội ngũ kéo xe băng ca lao đến đỡ lấy bệnh nhân. Tiêu Chiến mất đi ý thức nhắm nghiền mắt được đặt lên xe đẩy, tiếng dụng cụ y tế lách cách va vào nhau khiến người đàn ông không khỏi sợ hãi tới run rẩy đoi bàn tay. Hắn cũng lên xe đi theo cùng y tá, phải đảm bảo có người nhà ở bên cạnh.

Uông Trác Thành vừa vởi áo blouse trắng để chuẩn bị trở về nhà sau khi hết ca trực. Trước cổng bệnh viện đột nhiên náo loạn một đoàn, anh hiếu kỳ ngó đầu vào em có chuyện gì nghiêm trọng đến vậy.

-Xin lỗi tiên sinh, trường hợp đặc biệt như cậu ấy chúng tôi chưa gặp bao giờ. Anh vui lòng chuyển bệnh nhân qua phòng khám khác.

"Trưởng khoa sản đâu, có thể bà ấy xử lý được". Một y tá đề nghị, sau đó cô vội chạy một mạch ra khỏi đám đông mà đi tìm người. Gương mặt các bác sỹ ai cũng căng thẳng, nhưng không biết làm gì khác ngoài cố gắng nghĩ biện pháp.

" Ai đó làm gì đi, các người định để cậu ấy chết ở đây à!"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mặt tái xanh, lồng ngực thở nặng nhọc thì càng lúc càng bí bách, càng lúc càng hoảng loạn. 

Uông Trác Thành chỉ kịp nghe đến đó, anh vội vã chen lấn qua đám đông để đến gần nơi bệnh nhân đang nằm. Không nghi ngờ, người thiếu niên đang nằm trên xe đẩy trong tình trạng nguy kịch, ngoài được thởi khí oxi không ai động chạm gì đến cậu. Bởi vì họ không hiểu, cũng chưa từng gặp một nam nhân có thể thụ thai bao giờ cả.

"Mau đưa vào phòng cấp cứu, huyết áp thế nào?"

Vương Nhất Bác thấy Uông Trác Thành như thấy được đấng cứu thế. Người đàn ông phía trước vội vã sắn tay áo cúi người ra mi mắt Tiêu Chiến săm soi hai bên đồng tử, sau đó rất nhanh có các phụ tá theo bên cạnh hỗ trợ. Đèn phòng cấp cứu được bật lên, cánh cửa đóng chặt nhốt lại nỗi lo lắng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn một bên tay còn dính đầy máu của Tiêu Chiến.Từ đầu đến cuối, hắn thấy mình như tên ngốc vậy, không thể làm gì giúp mà chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia dần rơi vào nguy kịch. 

Một y tá đi ngang qua khuyên hắn đi rửa tay thả lỏng, mọi chuyện đã có bác sỹ lo. Nhưng Vương Nhất Bác có tâm trạng, ánh mắt từng giây từng phút hướng về nơi cánh cửa khép chặt kia, mong mỏi nó bật mở. 

Tiêu Chiến sao lại có thể mang bầu được cơ chứ, có phải là quá sức tưởng tượng rồi hay không? Vậy... vậy bị ngã như vậy không biết có ảnh hưởng tới thai nhi? Tuy rnawfg hắn không biết sao chuyện này lại có thể xảy ra được, nhưng mọi thứ đã rành rành trước mắt như vậy rồi, không muốn tin cũng không được. Nếu vậy, thị đứa nhỏ là của ai, Tiêu Chiến đã lấy chồng rồi hay sao, hắn đến tìm lúc này có phải đã quá muộn.

Vương Nhất Bác từ lúc còn ở trong trại cải tạo, chính là đã rất thích vị quản lý nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng nghiêm túc ấy. Tựa hồ ngày nào cũng ngắm nghía cậu ta vẫn không thấy đủ. Hắn thậm chí còn gửi thư đe dọa tới các phòng giam khác, nếu ai khác ngoài hắn có ý trêu ghẹo cậu, sẽ bị Vương Nhất Bác thừa lúc không có ai mà dạy dỗ một trận.

Vương Nhất Bác từ nhỏ đã hung hăng xấu tính như vậy rồi, món đồ hắn muốn sẽ không để người khác lấy mất. Vương Nhất Bác lớn lên trong gia đình đổ vỡ, một người cha vũ phu và một người mẹ ddien. Sau khi hắn lừa đảo bị bắt thì mẹ cũng được đưa vào nhà thương điên. Ba hắn thì không biết đã lang bạt nơi nào.

Môi trường sống như vậy khó trách hắn lại có những suy nghĩ lệch lạc không giống những người bình thường. Hắn dùng bạo lực giải quyết vấn đề là chính. Nhưng sau sự việc này, hắn tự trách mình không ít. Sẽ thế nào nếu hắn tự dưng xuất hiện đã hại cả hai cha con cậu chứ.Vương Nhất Bác dù có xấu xa, nhưng liên quan đến mạng người, hắn không thể ác liệt được nữa.

Vương Nhất Bác hồi đó cưỡng bức Tiêu Chiến, cũng chỉ vì bực bội và vô vọng khí nghe tin Tiêu Chiến đã có vợ con. Tính chiếm hữu khi ấy che mờ con mắt. Về sau khi biết được sự thật thì đã muộn, Tiêu Chiến vì sợ hãi quá độ mà xin nghỉ việc, từ đó hắn không gặp được cậu. Chỉ tới lúc được tại ngoại, Vương Nhất Bác mới có thể đi tìm cậu. Gặp lại cậu, hình dáng hắn mơ tưởng nhớ mong đó, vẫn không khác gì lúc trước, còn vui vẻ và khỏe mạnh hơn. Ngày ngày đi làm và có cuộc sống tốt đẹp, mãi mãi không thể nào có hình bóng Vương Nhất Bác hắn có thể xuất hiện can thiệp vào.

Và sau đó Vương Nhất Bác khiến cậu phải nhập viện, lại nghe được tin cậu có bầu ba tháng. Hắn bây giờ vô cùng hâm mộ cùng ghen tị với người đàn ông có được tình yêu của cậu, cha đứa nhỏ ấy.

"Xin hỏi anh là gì của bệnh nhân, chúng tôi cần lập thủ tục nhập viện"

Vương Nhất Bác không biết nên nói sao, chính hắn cũng đang thắc mắc cha đứa nhỏ giờ ở đâu? Khi nãy trong nhà cậu lẫn bây giờ, không có bóng dáng nào ngoài Tiêu Chiến cả. Vương Nhất Bác còn đang phải nghĩ cách làm sao liên lạc với người đàn ông đó, nhưng Tiêu Chiến vẫn trong phòng cấp cứu, làm sao đây?

" Tôi...tôi có thể ký thay được không?"

"Anh là chồng của bệnh nhân sao?"

Vương Nhất Bác không thẳng thắn gật đầu. Sau đó cầm bút điền thông tin. Hắn mới ra tù chưa bao lâu, tiền kiếm cũng không được nhiều, phòng trọ cũng đã khất mấy ngày. Vương Nhất Bác ngai ngùng lôi trong túi ra mấy đồng tiền, chất giấy có hơi nhàu nát, đếm đi đếm lại cẩn thận rồi mới gửi cho nhân viên.

" Cảm ơn anh,  có gì quan trọng anh cứ tới bàn tiếp tân gọi người. Chúng tôi sẵn sàng phục vụ"

***

Tiêu Chiến cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch, được chuyển sang phòng hồi sức. Uông Trác Thành dây thần kinh đều đau nhức nắm dài trên băng ghế dành cho người nhà bệnh nhân mag thở phào, ánh mắt như có như không mà liếc nhìn người đàn ông đang ở băng ghế đối diện.

" Tôi thấy anh làm thủ tục nhập viện choTiêu Chiến, anh là cha đứa nhỏ sao?"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Uông  Trác Thành.

"Anh quen Tiêu Chiến sao?"

" Câu đó tôi hỏi mới đúng. Từ khi mang thai tới giờ, sao lúc này anh mới xuất hiện?"

Vương Nhất Bác không rõ vị bác sỹ kia nói gì,  chẳng phải Tiêu Chiến đã lấy người nào đó, đó mới là cha đứa nhỏ sao? Nhưng  dựa vào tình hình này, Uông Trác Thành chắc chắn có quen biết Tiêu Chiến, còn hiểu rõ tình trạng cơ thể cậu. Đến Uông Trác Thành còn không thấy cha đứa trẻ bao giờ, chứng tỏ trong thời gian cậu mang thai, không hề xuất hiện người đàn ông nào trên cương vị cha đứa nhỏ cả.

- Tiêu Chiến không phải lấy chồng rồi sao? Nên mới có thai đó?

- Không, cậu ấy sống độc thân đó giờ. Một ngày em ấy nói với tôi mình có thai, tới bây giờ tôi vẫn thắc mắc người đàn ông kia là ai. Vậy...hóa ra anh cũng không phải rồi.

Vương Nhất Bác vội đứng dậy." Anh nói là, Tiêu Chiến chưa lấy ai cả, cậu ấy sống một mình rồi có bầu sao?"

Uông Trác Thành ấn mi tâm , ừ một cái đầy vô vị. Vương Nhất Bác trong đầu không ngừng căng thẳng. Vậy chẳng lẽ là của hắn, cho đến lúc này chỉ có hắn tiến vào thân thể cậu mà thôi. Cái bụng được ba tháng rồi, sao có thể trùng hợp vậy được?

Nhưng với những gì Vương Nhất Bác đã gây ra, Tiêu Chiến chẳng lẽ còn giữ đứa nhỏ tới giờ sao. Hắn nửa hân hoan nửa sợ hãi. Nếu như thực sự là con hắn, vậy Vương Nhất Bác nên tự đập đầu vào tường hay nhảy sông để trừng phạt chính mình bây giờ, hắn suýt hại cả hai luôn rồi, thật ngu ngốc đáng giận.

***

Tiêu Chiến nằm tới hai ngày sau, Uông Trác Thành vẫn đều đặn theo dõi diễn biến cơ thể cậu.  Nhưng ngày qua anh không dám lơ là, ngủ cũng chập chờn canh chừng Tiêu Chiến tỉnh dậy. Sách y khoa cũng đọc tới mòn con mắt, nghiên cứu tới mất ăn mất ngủ.

Thân thể tuy rằng bị tổn thương, nhưng đứa nhỏ khỏe mạnh không vấn đề gì. Nhưng nếu còn lặp lại, lúc ấy ngay cả sản phụ cũng không thể giữ.

Vương Nhất Bác tuy rằng không chắc chắn mình là cha đứa nhỏ nhưng tự mặc định trong lòng như vậy. Ngày ngày sáng đi bán hàng ở siêu thị, tối có chút thời gian thì tới thăm Tiêu Chiến. Đợi cậu tỉnh dậy, nói xin lỗi đầu tiên, nói thích cậu sau đố, cuối cùng xem đứa nhỏ rốt cuộc con ai. 

Hắn không hy vọng Tiêu Chiến sẽ vui vẻ chấp nhận, chỉ mong cậu đừng hắt hủi. Vương Nhất Bác sẽ từ từ bù đắp cho cậu. Hắn làm rất nhiều việc có lỗi, bản thân hắn cũng hiểu rõ điều đó.

Uông Trác Thành nói với tiếp tân báo chi phí cho anh gửi, nhưng mỗi  lần định đi thanh toán tiếp tân đều báo chồng bệnh nhân trả rồi. Là người đàn ông đó?







--------------------------------------------------------------------------------------------------

Lỡ hứa rồi nên cố chứ tôi không còn tý sức nào nữa rồi. Cuối tuần mới ra đc nhé mn, nhiều khi cũng quên mất nên nhớ nhắc tui với nha 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com