CHƯƠNG 7
Thần kỳ hông? Thần kỳ hông nèeee
CHƯƠNG 7
Cuộc nói chuyện với P'Yam khiến PP cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Ít nhất thì cậu không còn thấy cô đơn và hoảng loạn nhiều như lúc đầu nữa. Cậu cũng chẳng biết P' Yam có tin cậu hoàn toàn hay không, nhưng vẫn chấp nhận giúp đỡ cậu, vậy là đủ rồi. Còn cái chuyện hoang đường này, ai mà tin cho nổi, đến cậu sáng nào cũng phải tự nhéo mình mấy cái xem đây có phải sự thật không, nữa là quần chúng xung quanh.
Giấy tờ tuỳ thân cùng đồ trang sức cậu đã giao hết cho P' Yam, chỉ giữ lại điện thoại và thẻ ngân hàng. Sau khi suy xét kỹ càng về việc nếu như PP bỗng dưng trở lại như cũ, thì riêng việc quay lại nhà Billkin cũng khó khăn, chứ đừng nói đến việc vào tận phòng ngủ của Billkin lấy giấy tờ tuỳ thân. Lẽ dĩ nhiên, nếu cậu tán đổ được người ta chỉ trong năm phút thì khác, nhưng xét đến việc người ta vốn chẳng để tâm đến cậu đã mấy năm nay, đồng thời với cái tính cách ông già cổ hủ kia, dù có quyến rũ được thì sao, chắc cũng chả dám chơi 419 đâu mà.
Oái! Nghĩ đi đâu rồi PP! Tập trung đi! Tập trung!
Khổ ghê! Cái người gì mà cứ chiếm hết tâm trí của cậu, gặp ít thì nghĩ nhiều, gặp nhiều nghĩ cũng nhiều, ở lì trong trái tim cậu không chịu đi!
Thôi, quay trở lại việc chính!
Ngoài để lại điện thoại và thẻ tín dụng cho cậu, P'Yam còn rất tâm lý mà đưa hết số tiền mặt cô đang có cho cậu, còn đòi dẫn cậu đi mua quần áo, dỗ cho cậu vui lên. Nhưng PP hôm nay không cần mua quần áo, cậu đang chờ quần áo của người nào đó mua cho cậu.
Cho dù không mua quần áo cho cậu, thì cậu vẫn thấy P'Yam tốt nhất quả đất. P' Yam còn tận tình đưa cậu đến tận cửa nhà, chụp hình cẩn thận từ ngoài toà nhà cho đến tấm biển số phòng trên cửa. Chị gái này, càu nhàu cậu nhiều nhất là thật, quan tâm lo lắng cho cậu nhiều nhất cũng là thật.
Khi nào cậu lớn trở lại như cũ, cậu nhất định sẽ tăng lương cho P'Yam.
Đó là trong trường hợp cậu không để các nhãn hàng chờ quá lâu đến mức huỷ hợp đồng.
PP đẩy cửa đi vào nhà, thở phào khi thấy Hannah vẫn đang ngồi lướt Tik Tok trên điện thoại. Nghe thấy tiếng của cậu, cô bé chỉ gọi với ra:
"Chị đã gọi gà rán rồi, chuẩn bị ăn trưa nha bé ơi!"
"Dạ vâng ạ!" PP đáp, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà cỡ 42, loẹt quẹt đi vào. Hơi rộng, nhưng cậu thích.
Dù cho hơi mải chơi một chút, nhưng Hannah có vẻ là một cô bé biết quan tâm và chăm sóc người khác. Nói chuyện với cô bé cũng rất thoải mái dễ chịu. Giờ ăn trưa, cô bé vừa gỡ thịt gà bỏ vào đĩa của PP, vừa hỏi chuyện cậu, cũng đồng thời tía lia với cậu đủ chuyện của Billkin, khiến cậu mải mê nghe đến quên cả ăn.
"Bé biết không, cái hồi mà bọn chị ở trại trẻ mồ côi á, gà rán là ước mơ đó. Cái loại ước mơ chẳng bao giờ là hiện thực ý. Mỗi lần được đi ngang qua tiệm gà rán KFC là chị thèm đến chảy nước miếng luôn. Mà không chỉ có chị, đứa nào cũng vậy. Nhưng chị hơn chúng nó ở chỗ, chị có một ông anh trai đó. Ổng mua gà rán cho chị.
Billkin ý, ổng bình thường hơi nghiêm túc với hay càu nhàu vậy thôi, chứ ổng tốt lắm. Hồi ổng học lớp 12 đã lén lút đi làm thêm, khai gian tuổi để đi làm thêm á. Ổng muốn dành tiền để thuê nhà.
Xong khi ổng lãnh lương, ổng lại không để dành. Em biết ổng làm gì không? Ổng mua cho chị một thỏi son. Ôi trời chị muốn ngất xỉu vì ngạc nhiên luôn. Cái ông già cổ hủ này biết mua son cho em gái.
Ổng bảo là thấy con gái trong lớp hay dùng cái này nên mua cho chị. Bảo là lên cấp 3 rồi thì chăm sóc bản thân một chút, ghê hông ghê hông?"
"Em cũng thấy anh Billkin tốt lắm." PP nói.
"Nên là chị cũng muốn phấn đấu một chút. Cố gắng nổi tiếng càng sớm càng tốt, sau đó nhận nhiều việc một chút, thu nhập ổn ổn rồi lo lại cho ổng. Sau đó dựng vợ gả chồng cho ổng, chứ ông già khó tính này chị không chăm được."
"Chị Hannah..." PP ngẫm nghĩ một lúc, rồi rụt rè hỏi. "Anh Billkin ấy, ảnh có bạn gái chưa ạ?"
"Bé hỏi làm gì? Có chị gái nào muốn giới thiệu cho ổng hả?" Hannah cười. "Đáng tiếc, ổng không thích con gái đâu. Ổng mà thích con gái thì thoát thế nào khỏi tay đám bạn chị được."
"Ủa... vậy... vậy..." PP ngạc nhiên đến mức cà lăm. Bấy lâu nay cậu nghĩ Billkin là trai thẳng là sai sao? Bao nhiêu năm nay... là nhầm lẫn sao?
"Ổng còn cong hơn cả cái bánh donut nữa." Hannah nói.
"Vậy ảnh có..." PP hồi hộp hỏi. Cậu còn không dám cả thở, chỉ sợ sẽ nghe nhầm một từ nào đó.
"Cũng chưa có bạn trai luôn. Chị nói bé nghe, tiêu chuẩn của ổng cao lắm. Biết ổng thích ai không? PP Krit á! Diễn viên, ca sĩ nổi tiếng trên TV đó. Cái người mà bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, lại không có scandal nào hết. Thế thì ai làm lại được?"
"Chị... chị nói là ai cơ? Em á? À nhầm, PP Krit á?" Hôm nay chắc chắn là có thế lực tâm linh bí ẩn nào can thiệp vào cuộc sống của cậu rồi, chứ sao bỗng nhiên cậu thấy chóng mặt nhức đầu thế nhỉ.
"Đúng rồi! Bé có biết anh ấy không? Để chị cho bé xem ảnh." Hannah lấy giấy ướt lau sạch tay, rồi mở điện thoại cho PP xem ảnh. Một chồng tạp chí cậu chụp ảnh bìa. Rồi album, poster, lightstick, không thiếu một món nào luôn, cứ như một fan thứ thiệt vậy.
"Cái đống đồ này á, ở trong cái phòng kia kìa. Từ lúc mà chị chuyển vào KTX trường ở, ổng liền chiếm dụng phòng chị làm phòng của PP Krit luôn, còn đúng cái giường là ổng để trống cho chị ngủ thôi. Chị đoán chừng nếu mấy tháng nữa chị không về, đến cái giường cũng không còn luôn."
PP nhìn thấy mặt mình trên đống đồ trong ảnh mà choáng váng cả đầu óc, ngồi cũng không vững, trong đầu quay cuồng cả ngàn câu hỏi. Crush của cậu lại là fan của cậu? Từ bao giờ? Tại sao?...
"Đấy, bé thấy ổng mơ mộng hão huyền không? Ổng thích người nào bình thường chút thì còn có cơ hội. Chứ ổng thích PP Krit thì chị phải làm thế nào? Có làm cả đời cũng không đủ tiền cưới người ta về cho ông anh già ấy chứ." Hannah thở dài.
PP lúc này làm gì còn tâm trạng mà nghe Hannah nói này nói kia. Mấy lời của Hannah cứ trôi tuột từ tai này qua tai kia, không đọng lại chút gì. Cậu mơ màng ăn hết gà rán, mơ màng dọn bàn, mơ màng được Hannah bế đi ngủ trưa, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong sự hoang mang không giải thích được.
PP ngủ một giấc rất dài, rất sâu. Những hình ảnh loang loáng vụt qua vụt lại trong giấc mơ của cậu. Lần đầu cậu thấy Billkin đẹp trai và ngoan ngoãn vào khai giảng năm học lớp 10, rồi những lúc anh lạnh lùng quay đi khi tình cờ bắt gặp ánh mắt của cậu, lúc anh ngồi trên bãi biển chơi đàn guitar câu mất hồn cậu, rồi lúc cậu đứng ở cầu thang trong trường, nghe lén anh khẳng định với người ta: "Tarn là bạn gái của tôi. Cậu đừng làm phiền bạn ấy nữa."
Rốt cuộc, đâu là giả, đâu mới là thật?
Chẳng ai có thể giải đáp chính xác điều này cho PP ngoại trừ Billkin. Thế nên từ lúc Billkin về nhà, PP cứ như một cái đuôi nhỏ lẵng nhẵng sau lưng anh, muốn hỏi lại không biết hỏi thế nào, trong lòng vừa gấp gáp vừa luẩn quẩn, đến việc Billkin hôm nay mặc tạp dề đẹp trai như thế nào cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức.
Billkin nào biết được PP đang suy nghĩ gì. Anh chỉ đơn giản nghĩ PP đang ngóng trông mấy bộ đồ mới của nhóc. Bởi vậy, anh đành phải tạm gác việc nấu nướng lại, bế nhóc con lên giường, trải quần áo mới của nhóc ra.
"Anh đã mua quần áo mới cho nhóc rồi đây." Billkin lật từng món ra để PP có thể xem. " Quần yếm này, áo phông này, quần short này, cả áo khoác và giày nữa. Không có màu xanh lá nhé, nhóc xem có thích không nào?"
Billkin quả thực đã mua cho PP rất nhiều quần áo mới. Anh thậm chí còn phải nhờ em gái y tá cùng công ty đi chọn đồ cùng, vì sợ khiếu thẩm mỹ của mình không hợp với cậu nhóc con bảnh choẹ này. Vậy nên, khi thấy PP cứ ngồi ngẩn ra, anh vừa cuống quýt vừa lo lắng.
"Anh không biết có giống với những món nhóc hay mặc ở nhà không, nhưng nhóc cứ thử xem sao nhé. Nếu không vừa hay không thích thì anh sẽ mang đi đổi cho nhóc nhé."
"Không cần đâu ạ. Bé thích lắm." PP đáp. Buổi sáng nay, cậu mong chờ có quần áo mới thật, nhưng bây giờ, quần áo không quan trọng với PP nữa, mà là người đang ngồi trước mặt cơ.
"Thế sao nhóc không mặc thử? Nhỡ không vừa thì sao?"
"Một chút nữa em sẽ thử mà." PP nói qua loa. "Em... em có thể hỏi anh mấy câu được không ạ?"
PP ngẩng đầu lên nhìn Billkin, ánh mắt đầy chờ mong.
"Nếu mà anh không muốn trả lời cũng được, nhưng mà... nhưng mà..."
Nhưng mà em vẫn muốn biết. PP nghĩ thầm trong đầu.
"Được chứ! Nhóc muốn hỏi gì nào?"
"Nhưng mà anh phải trả lời nghiêm túc. Không được coi em là trẻ con."
"Thế phải coi em như thế nào?"
"Uhm... coi em như một người lớn. Như hai người đàn ông." PP mím môi, quyết tâm nói.
Billkin ngạc nhiên nhìn PP, vừa buồn cười vừa thấy thú vị. Có chuyện gì mà khiến cậu nhóc này căng thẳng thế nhỉ? Một đứa trẻ 5 tuổi thì có thể nói được chuyện người lớn gì?
"Được rồi! Đây là câu chuyện giữa hai người đàn ông. Anh hứa sẽ trả lời nghiêm túc." Billkin nói.
"Anh á... Anh có bạn gái không?" PP mở đầu thật cẩn thận.
"Không có!"
"Bạn trai thì sao?"
"Cũng không có."
"Trước đây đã từng có chưa?"
"Chưa có. Sao hả, muốn giới thiệu cho anh? Hay là muốn gả cho anh?"
PP phớt lờ mấy câu cợt nhả của Billkin, tiếp tục hỏi.
"Chưa từng có sao?"
"Chưa từng."
"Vậy... vậy... anh thấy PP Krit thế nào á?" Khi hỏi đến câu này, PP thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
"Thế nào là thế nào? Nhóc nghe con em anh nói nhăng cuội gì đấy hả? Để anh mắng cho nó một trận. Toàn tuyên truyền linh tinh."
"Thì anh cứ trả lời đi. Anh đã hứa là sẽ trả lời nghiêm túc cơ mà." PP đạp đạp chân, không bằng lòng.
"PP Krit á... Cậu ấy tốt."
"Tốt như thế nào?"
"Đẹp trai. Dễ thương. Tốt tính. Vậy đã được chưa?"
"Anh... có thích PP không á?"
"Đủ rồi nha!" Billkin đột ngột đứng dậy, xách cả PP lên. "Nếu hai đứa còn tiếp tục bày trò nhăng cuội gì đó, anh sẽ đánh mông cả hai đứa đấy, biết không hả?"
"Anh chưa trả lời câu hỏi của em." PP phồng má, bĩu môi, giãy khỏi tay Billkin. Tại sao đến cái câu quan trọng nhất lại không nói. Cậu không phục! Không chịu! Không đồng ý!
Billkin mặc kệ tiếng gào thét của PP, mặc kệ cậu giãy giụa. "Ngày mai anh sẽ mắng con bé Hannah. Còn bây giờ thì em đi tắm đi còn ăn cơm. Không trả treo nữa."
Hừ! Rồi tôi sẽ bắt cậu thừa nhận cho bằng được! PP dằn dỗi nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com