Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương12

Gian phòng đấu giá tráng lệ, khắp nơi đều là những người có quyền thế, cũng là những con người có đôi mắt thưởng nghệ vô cùng tinh tế. Billkin diện trên mình áo sơ mi đen, cúc áo mở hai nút, gương mặt toát lên vẻ phấn khích tột độ. Gã nhìn đến nhìn lui những tác phẩm ở dọc tường mà mắt sáng như sao cứ như nhìn thấy cả gia tài.

"Mày thích lắm à?" PP Krit lắc đồng hồ, nhìn theo hướng gã nhìn. Hắn ngáp ngắn ngáp dài, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun đỏ, giản dị hết mức. Vốn dĩ hắn không thích nghệ thuật, cũng không có năng khiếu, nhưng mẹ hắn lại suốt ngày lôi hắn đi xem triển lãm hoặc đấu giá, làm hắn chán đến mức muốn về đắp chăn ngủ.

Nhưng lần này đi cùng với Billkin, hắn lại thấy dường như những bức tranh này cũng khá thú vị đó chứ?

"Thích chứ, thích cực luôn! Mẹ nó, ở đây có quá trời tranh của họa sĩ nổi tiếng luôn. Vincent Van Gogh, Leonardo da Vinci, Pablo Picasso, còn có Edvard Munch nữa kìa!"

Gã kích động đến mức nắm lấy tay của hắn mà lay mạnh, mà người bên cạnh gã cứ nhìn gã rồi cười.

"Bình tĩnh chút đi, người ta lại đánh giá mày là nhà quê đó. Lúc đó nhiều khi còn đéo cho tham gia đấu giá nữa."

Billkin liền lấy lại sự thanh lịch, hắng giọng chỉnh lại cổ áo, tư thế đứng đầy sang chảnh. PP nhìn đến tức cười, lắc đầu ngán ngẩm.

Đôi mắt kia sáng như những vì sao trên trời, lấp lánh không thôi.


"Xin hỏi, tên người đăng kí và mã báo danh ạ."

"PP Krit, mã 2A1K."

Nhân viên nữ nhận lấy mã thẻ của hắn, tươi cười cúi đầu, "Krit thiếu gia, mời."

PP Krit phải kéo xồng xộc Billkin đi theo, vì từ nãy đến giờ gã cứ trơ mắt ra nhìn tứ phương tám hướng, mồm còn không thèm khép lại.

"Mày giữ thể diện cho tao một chút không được à?" 

"Mắc gì? Tao với mày đâu có quan hệ gì với nhau mà tao phải làm vậy chớ."

"Không cần mày nữa đâu, ra ngoài ngồi chơi đi." PP Krit dùng chân đạp gã mà hắng giọng nói.

"Giỡn thôi, tao với mày thân thiết như vậy mà. Nhà mày tao cũng ngủ rồi, cũng tính là có quan hệ với nhau chứ." 

PP không đáp, chỉ thu chân lại rồi thẳng lưng chỉnh lại tư thế. Billkin tạch lưỡi, cũng trở về vị trí của mình. Những người tham gia đấu giá đều lần lượt đến, gian phòng rộng lớn phút chốc đã bị lấp đầy, khắp nơi đầy tiếng nói cười.

Điện thoại Billkin sáng lên, gã lôi ra nhìn thì thấy có một tin nhắn gửi đến.

Na Janghee: [Mình nghe nói cậu đột ngột xuất viện, như vậy có ổn không? Vết thương của cậu đã ổn chưa?]

Billkin khựng lại đôi chút, cảm thấy có gì đó sai sai.

PP Krit ở bên cạnh đang chồm người qua nhìn vào màn hình điện thoại của gã.

"Thằng chó này..... Mày thích nhiều chuyện không? Nè! Trả lời giùm tao luôn đi!"

PP Krit không nói không rằng, ngay lập tức chộp lấy điện thoại của gã, mở ghi âm lên rồi chậm rãi nói.

[Người cậu thích đang đi với tôi, yên tâm đi tôi sẽ chăm sóc cậu ấy từ cọng tóc đến móng chân, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.]

"Clm?!"

"PP! Mày nói con mẹ gì vậy?! Mau..... trả..... đây...."

Billkin cứng họng nhìn dòng thông báo hiện lên trên màn hình.

Ghi âm đã được gửi. Hoàn tất.

PP Krit nở nụ cười gian manh, hắn khoái chí cầm điện thoại của gã lắc qua lắc lại như đang trêu ngươi.

"Mẹ nó mày bị điên hả?!" Gã bực dọc đạp một phát vào ghế của PP, hắn không mắng không chửi, chỉ đưa tay đặt lên môi của gã.

"Im lặng chút nào, mày không muốn bị đá đít ra khỏi đây đâu ha."

"Má.... Lát nữa mày chết mẹ với tao....." Gã há miệng cắn một phát thật mạnh lên ngón tay PP Krit, làm hắn đau đến mức muốn ngất luôn rồi.


"Tiếp theo đây là một bức tranh của họa sĩ nổi tiếng. Bức "The Surprise" (Sự bất ngờ) được thực hiện năm 1718 bởi danh họa Watteau. Giá khởi điểm của vật phẩm là 20 triệu won, xin mời các vị ra giá."

Bức "The Surprise" (Sự bất ngờ - thực hiện năm 1718) - Danh họa Watteau


PP Krit đang ngồi thờ thẫn bỗng nhiên cảm giác bên tay có động tĩnh. Billkin thúc khuỷu tay vào người hắn, cằm hơi nâng lên một chút.

"Là nó."

PP nhìn theo, hỏi, "Tại sao lại là nó?"

Trong tác phẩm của vị danh họa người Pháp - Jean-Antoine Watteau, ánh mặt trời đã nhạt, bóng tối đang ập đến, một nhạc công ngồi chơi đàn ngay bên cạnh một cặp đôi trẻ tuổi đang say đắm ghì siết lấy nhau.

"Tình yêu là thứ khiến con người say đắm, khi đã chìm đắm trong tình yêu, con người không còn quan tâm vạn vật xung quanh nữa. Có lẽ tiếng nhạc kia đã làm gia vị thêm cho tình yêu mãnh liệt của họ, khiến họ không hề ngần ngại hay thiếu tự nhiên khi có người nhạc công ở đó. Trong khi đó, hình ảnh người nhạc công giống như muốn nói rằng chính người nhạc công, hay là người  xem tranh đang thiếu đi điều gì đó. Đó chính là tình yêu và sự tin tưởng, là khát khao được yêu và chìm đắm trong những xúc cảm mãnh liệt."

Billkin nói, đôi mắt vẫn như những vì sao lấp lánh, đôi ngươi như hồ nước dạt dào theo cơn gió xuân, đẹp đẽ vô cùng. Gã cứ nói, cứ nói, dường như muốn chìm đắm vào từng nét vẽ, cảm nhận được rõ rệt cảm xúc của danh họa ẩn sau bức tranh.

"Nếu mày thích vậy thì mua thôi." PP vừa dứt câu liền giơ mã số của mình lên, dõng dạc nói, "Tôi trả 100 triệu."

Cả gian phòng ồn ào ngay lập tức im bặt. Một phú nhị đại còn rất trẻ như PP Krit, vì sao liền không nghĩ đã ra một giá cao ngất như vậy chứ? Chẳng lẽ người trẻ hiện giờ chỉ cần có tiền là sẽ vung thoải mái sao?

"Ể? Krit..... Mày từ từ đã, sao lại ra giá cao vậy?" Gã giật mình muốn ngắn PP lại, nhưng hắn chỉ vỗ vỗ lên vai gã trấn an, "Không sao đâu, tao cũng thích bức này mà."

"Nếu không còn ai ra giá cao hơn nữa..... Thì bức The Surprise này sẽ thuộc về vị có mã số 2A1K đằng kia!"

Gian phòng rộ lên tiếng vỗ tay chúc mừng, PP Krit thoải mái dựa vào ghế, ánh mắt nhìn bức tranh kia đầy vẻ thích thú.

"Nè, nói tao nghe coi. Tao chỉ mới nói như vậy thôi mà mày đã mua rồi hả? Mẹ mày mà biết sẽ cạo đầu mày luôn đó."

PP Krit lúc này mới quay sang gã, cười đến híp cả mắt.

"Tao thấy ánh mắt mày lúc đó rồi."

"Hả??"

"Đôi mắt chìm đắm trong nghệ thuật của mày, tao cảm nhận được điều đó qua ánh mắt của mày. Vì vậy tao rất thích, cực kì thích ánh mắt đó."

Billkin chau mày tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng rồi cũng nở một nụ cười.

Gã chồm người sát qua ghế của PP Krit, đầu hơi nghiêng một chút, mỉm cười nói, "Vậy.... Có khi nào mày sẽ thích tao luôn không?"

.

.

.

"Nhìn cái gì? Tao giỡn thôi, thằng chó." Gã thấy PP đơ như bức tượng liền giáng một phát lên đầu hắn mà cười xòa.

PP Krit nhếch môi nhìn gã một lúc, không nói gì đứng dậy đi làm giấy tờ nhận tranh trước. Không biết vừa nãy hắn cảm thấy thế nào, cũng không biết nên diễn tả cảm xúc đó ra sao.

Chỉ là cảm thấy có chút nghẹn ở cổ họng, khó chịu khôn nguôi.

"Ể? Sao lại đứng tên của tao? Mày bị sảng rồi hả, có sốt không?" Từ nãy đến giờ gã cứ cảm thấy PP là lạ, liền lo lắng đưa tay lên kiểm tra thân nhiệt cho hắn. PP Krit gạt tay gã ra, chỉ im lặng cười rồi ký vào giấy tờ.

"Mẹ tao muốn mày là người đứng tên, cả tao cũng muốn làm vậy."

"Tại sao? Đây đều là tiền của mẹ mày bỏ ra, tao chỉ là người cho ý kiến thôi mà? Đừng có làm vậy được không, mày nói với dì ấy lại xem?"

"Thôi nào, tao và mẹ đã quyết định rồi. Coi như đây là món quà tao tặng mày đi, mỗi lần mày đến YL đều có thể tùy ý ngắm nó. Tên của mày sẽ được ghi ở bảng tranh, sẽ rất tuyệt luôn đó."

"Nhưng mà..... Làm vậy không có ổn đâu mày."

"Bố mày nói ổn là ổn, đừng có ồn nữa."


"Mua nhiêu đây đủ chưa?" PP Krit hai tay khệ nệ đồ đạc, bước chân đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn ngoái cổ nhìn Billkin vẫn đang lựa đồ. Hắn thấy gã không trả lời cũng không hỏi nữa, chỉ im lặng đứng nhìn gã. Billkin đang chăm chú nhìn một quả cầu tuyết, điều kì lạ là mỗi khi gã nhìn thấy thứ mà gã thích, đôi mắt ấy sẽ lại sáng như sao trời, như hàng vạn tinh tú hội tụ.

"Mua cái đó đi, tao trả cho." 

Gã giật mình nhìn hắn, nhanh chân chạy đến giúp hắn cầm đồ. PP Krit nhìn tên ngốc này vẫn cứ ngoái đầu lại nhìn món đồ kia, hắn liền đặt túi đồ xuống rồi chạy vào trong.

"Nè! Tao không cần, đừng có mua!"

Gã không kịp cản thì hắn đã cầm quả cầu tuyết đó mà chạy ra rồi. Billkin lắc đầu nhìn tên trước mặt thở như chó lè lưỡi, sao người giàu cứ thích làm theo ý mình vậy nhỉ?

"Hộc.... Hộc.... Của mày nè!"

"Má! Đã nói không cần rồi mà, mày lì vãi chó!" Gã giáng một phát vào đầu PP Krit rồi nhận lấy quả cầu tuyết.

"Mà.... Mà sao mày lại thích nó dữ vậy? Nhìn đéo chớp mắt luôn."

Billkin im lặng một lúc lâu, gã ôm quả cầu trong tay, khẽ nói, "Đây là món quà cuối cùng mẹ tặng cho tao. Sau đó..... tao không bao giờ được gặp bà ấy nữa."

Gã nhớ mẹ, nhớ hơi ấm của bà luôn bao lấy gã mỗi khi đông đến. Bà luôn kể cho gã nghe về những câu chuyện huyền huyễn, về những điều đẹp đẽ nhất của thế gian. Bà nói, thứ lưu giữ những kí ức và cảnh đẹp chính là đôi mắt của chúng ta. 

PP Krit hạ mí mắt, hắn nhìn Billkin hồi lâu. 

"Về thôi! Mọi người đang đợi đó!" Cánh tay hắn choàng qua vai của Park Sungwon mà kéo về phía mình, lững thững đi từng bước.

"Sh*t! Mày đừng có kéo, bà mẹ."


Hai người họ về đến nhà, cũng coi là người cuối cùng rồi. Billkin đứng ở cửa lục lọi chìa khóa, còn người bên cạnh đang múa may quay cuồng, hết liếc ngang lại liếc dọc, nhìn như thằng khùng.

"Đ*t mẹ..... Bộ mày là idol nổi tiếng hả? Mắc cái chó gì mà cứ dựng dựng lên vậy?"

"Không có. Tao chỉ đang nhớ đường đến nhà mày thôi, để mốt qua thường xuyên."

"Wtf?! Ai cho mày ở lại hả thằng chó?! Mày mà dám tới thì xác định với tao."

"Không cho thì thôi, tại sao lại hung dữ với tao vậy chứ..... Tặng quà xong còn bị chửi, đúng là đồ ăn cháo đá bát, ăn cơm đá tô." PP Krit bĩu môi, bàn chân đạp qua đạp lại gấu quần của gã, khiến quần gã dính đầy đất, lấm lem dơ hết cả lên.

"Clm..... Chắc tao phải đánh mày phù mỏ mày mới sợ có đúng không hả?! Thằng khốn này!!"

Nắm đấm vừa giơ lên, Billkin liền bị một tiếng động lớn làm cho dừng lại. PP Krit cũng ngạc nhiên khi nghe thấy âm thanh pháo nhỏ nổ một tiếng.

Mọi người trong nhà ùa ra, đông đúc ồn ào như cái chợ.

Billkin cảm giác mặt mình hình như mới bị ai đó trét bánh kem vào, còn bôi thêm cả tuyết xịt nữa mới chịu.

"Chúc mừng sinh nhật nha Billkin!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com