19. Day dứt
Billkin lần đầu tiên đến nhà PP...
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Billkin kiên quyết đưa PP về nhà, dù PP đã từ chối vì không muốn phiền. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt quyết tâm của Billkin, PP đành gật đầu, cố giấu đi sự mệt mỏi hiện rõ qua từng bước chân.
Cánh cửa vừa mở ra, những chú cún nhỏ của PP đã lao nhanh ra, quấn lấy chân chủ. Billkin mỉm cười khi thấy chúng, một chú chó con đặc biệt nhảy lên quấn quýt lấy cậu, như thể cậu là một người quen cũ. PP khẽ cười nhìn Billkin bị lũ cún vây quanh, khoảnh khắc ấy khiến cậu thấy lòng nhẹ nhõm hơn, như quên đi những mệt mỏi và đau đớn vừa trải qua.
Billkin bước vào nhà, trong lòng có chút bất ngờ. Cậu có cảm giác như đang bước vào một thế giới thu nhỏ của PP vậy, nơi mà mọi thứ đều phản chiếu rõ ràng cá tính và đam mê mãnh liệt với nghệ thuật. Khắp nơi trên tường treo các bản vẽ phác thảo, từ những bức vẽ tỉ mỉ đến các nét nguệch ngoạc nhưng đầy cảm hứng. Các giá đỡ đầy màu sắc và bảng màu cũ kỹ nằm rải rác trên bàn làm việc, mỗi cây cọ, mỗi tuýp màu đều mang dấu ấn của thời gian, có lẽ đã cùng PP trải qua bao đêm thức trắng.
Bên cạnh bàn làm việc chính là một giá vải lụa, xếp thành từng cuộn với đủ sắc độ từ nhạt đến đậm. Chạm tay vào chúng, Billkin cảm nhận được sự mềm mại, như thể PP đã tự tay chọn lựa từng tấm, có lẽ đã mất không ít thời gian để tìm được loại vải ưng ý. Mùi hương thoang thoảng của vải, pha lẫn chút mùi giấy và mực, tạo nên một không gian như một tổ ấm nhỏ và cũng là nơi để PP tìm kiếm sự an yên trong thế giới của riêng mình. Phía đối diện, trên kệ tủ thấp, một số giải thưởng nhỏ và danh hiệu sáng giá được trưng bày ngay ngắn. Billkin không khỏi ngạc nhiên khi thấy số lượng những thành tựu này, điều mà cậu chỉ biết qua tin tức hoặc lời kể của bạn bè, nhưng khi chứng kiến tận mắt, cậu mới nhận ra PP đã nỗ lực thế nào.
Khi nhìn sang bàn nước, ánh mắt Billkin chợt dừng lại ở những lọ thuốc an thần đặt ngay trên mặt bàn. Tim cậu thắt lại, nét mặt đầy lo âu. PP hiểu ý liền cười gượng, vờ như không có gì:
"À... mấy hôm nay tao hơi mất ngủ, bác sĩ bảo dùng tạm một thời gian thôi" PP nói, đôi mắt nhìn về hướng khác để tránh ánh mắt quan tâm của Billkin.
Billkin cau mày, giọng nghiêm nghị nhưng không giấu nổi sự lo lắng:
"Đêm nào cũng không ngủ được à?"
PP chần chừ gật đầu, cố nở nụ cười trấn an:
"Không đến mức ấy đâu, chỉ là... có những hôm bận quá nên đầu óc hơi căng thẳng. Tao cũng đâu muốn phải dùng mấy thứ này mãi. Chắc sẽ ổn thôi."
Billkin thở dài, bước tới ngồi xuống cạnh PP. Cậu với tay nhẹ nhàng cầm tay, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của PP:
"Mày đã trải qua những gì vậy, PP? Nhìn mày như thế này tao không yên tâm nổi. Chỉ là công việc thôi sao?"
PP cúi đầu, hít sâu một hơi như cố gắng tìm từ ngữ để giải thích mọi thứ mà cậu đã giấu trong lòng. Sau một lúc, cậu thì thầm:
"Ừ, chắc là cả công việc lẫn cuộc sống nữa. Dù thế nào tao cũng muốn tự mình vượt qua mọi thứ... Mày biết mà, tao không muốn người khác lo lắng. Còn mày thì ở xa, bên đó mày cũng bận rộn, có những dự án quan trọng..."
Billkin lặng im, cảm nhận rõ sự khó khăn mà PP phải chịu đựng. Cậu đặt tay lên vai PP, giọng trầm ấm, an ủi:
"Đúng, tao có bận, nhưng không có nghĩa là tao không thể dành thời gian cho mày. Lẽ ra mày nên gọi tao khi cần giúp đỡ, không nhất thiết phải chịu đựng một mình như vậy. Mày có biết, sau khi nghe về những gì mày vừa trải qua, tao thấy mình tệ đến thế nào không?"
Đôi mắt trầm lắng hơn, giọng PP nhỏ dần:
"Tao biết. Nhưng tao sợ mày thấy tao yếu đuối. Chúng ta lớn rồi, mỗi người đều có công việc riêng, tao cũng không muốn... làm phiền mày. Với lại, tao tưởng rằng... tao có thể tự lo được tất cả."
Cảm giác trống rỗng, mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt PP khi cậu nói, giọng trầm đục và đượm buồn:
"Thật ra... những năm qua tao đã cố gắng nhiều hơn những gì bản thân tưởng tượng. Đôi khi mệt đến mức chỉ muốn bỏ hết mọi thứ, nhưng tao không thể. Công việc dồn dập, những áp lực từ mọi phía khiến tao chẳng còn thời gian cho chính mình, và rồi tao dần quên cách mà mình từng tìm được niềm vui. Tao cứ tự ép bản thân phải làm, phải cố. Rồi một ngày... tao phát hiện ra mình chẳng thể ngủ được."
PP cúi đầu, cố giữ bình tĩnh. Đôi mắt cậu chứa đầy sự hối tiếc và đau đớn, như đang gợi lại những đêm dài cô độc mà cậu phải vượt qua.
"Ban đầu là những đêm mất ngủ, rồi dần dần... tao bị bóng đè mỗi lần cố gắng đi ngủ, có những đêm tao không thể cử động, không thể thở nổi. Tao biết đó là do căng thẳng tích tụ, nhưng tao không có ai để nói, không muốn làm phiền ai, không muốn để ai thấy mình yếu đuối..."
Billkin nghe đến đây, lòng cậu như có lửa đốt:
"Vậy còn tao thì sao? Mày không tin tưởng tao đến mức này sao?"
PP thở dài, nụ cười nhạt nở trên môi nhưng không che giấu được nỗi buồn sâu thẳm:
"Không phải tao không tin mày, chỉ là tao không muốn mày phải lo lắng... Tao nghĩ mày đang ở một nơi khác, có cuộc sống mới, có những điều quan trọng hơn ở đó. Tao đâu có quyền kéo mày quay về..."
Câu nói của PP khiến Billkin nghẹn lời. Cậu không ngờ rằng những suy nghĩ đơn độc đó lại đã chiếm lấy tâm trí PP nhiều đến như vậy. Cậu cầm tay PP một cách chắc chắn hơn, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định:
"PP... từ lúc nào mà mày lại nghĩ mình không quan trọng với tao nữa? Có lẽ chúng ta đã xa cách một thời gian, nhưng tao chưa bao giờ quên mày, chưa bao giờ ngừng nhớ về những ngày tháng ấy. Tao biết tao sai vì không quan tâm đến mày đủ nhiều, nhưng từ giờ tao sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa."
PP nhìn vào mắt Billkin, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng, xoa dịu những vết thương mà cậu đã phải chịu đựng. Cậu mỉm cười:
"Tao biết, tao luôn tin là mày sẽ không bao giờ bỏ rơi tao. Nhưng trong suốt khoảng thời gian đó... tao cũng hiểu rằng, chúng ta đã lớn lên, có những mục tiêu riêng, cuộc sống riêng. Tao đã học cách tự đứng lên, tự đi trên con đường này, dù nhiều lúc tao muốn có mày ở bên..."
Giọng nói Billkin ấm áp và dịu dàng vang lên như một lời hứa:
"PP, mày không cần phải gồng mình đến thế. Đúng là chúng ta đã lớn, nhưng tao không bao giờ muốn mày phải chịu đựng một mình. Bất kể có đi xa đến đâu, có bận rộn thế nào, chỉ cần mày cần tao, tao sẽ luôn ở đây."
PP khẽ ngước lên nhìn Billkin, thâm tâm cậu chứa đầy cảm xúc lẫn lộn. Những gì Billkin nói như một dòng nước ấm áp, cuốn trôi đi mọi mệt mỏi, lo âu đã tích tụ trong cậu bấy lâu nay. PP nhẹ nhàng thốt lên, giọng cậu khàn đi vì xúc động:
"Tao đã luôn mong mày sẽ nói với tao những lời như vậy. Tao nhớ mày rất nhiều, Billkin..."
Khi PP nói xong, nụ cười nhẹ nhõm hiện trên khuôn mặt cậu ấy khiến Billkin không khỏi thấy lòng mình quặn thắt. Nhìn vào đôi mắt mệt mỏi, những vết hằn lo âu trên khuôn mặt, Billkin không thể kiềm được sự tự trách. Cậu thầm trách bản thân, vì đã mải mê với cuộc sống bên Anh mà bỏ qua quá nhiều điều quan trọng ở đây, bỏ quên PP, người bạn từng là điểm tựa quan trọng nhất của cậu.
Những ký ức cũ ùa về, Billkin nhớ lại những lần cậu và PP cùng chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Dù thời gian trôi qua, dù cậu có cố gắng xây dựng cuộc sống mới nơi đất khách, hình ảnh PP vẫn luôn ở đó, là một phần không thể thiếu. Vậy mà, chỉ vì cuộc sống bận rộn, cậu đã để những lời hứa phai nhạt dần, đã không kịp nhận ra sự thay đổi ở PP, không thấy được nỗi đau cậu ấy đang phải gánh chịu.
Từng đêm muộn bên London hiện ra rõ ràng, những đêm cậu kiệt sức sau công việc, nhưng vẫn nghĩ về PP mà rồi lại bỏ qua ý định nhắn tin, gọi điện. Có lẽ vì nghĩ rằng thời gian sẽ không làm thay đổi mối quan hệ của họ, rằng PP sẽ hiểu, sẽ thông cảm. Nhưng sự thật là Billkin đã sai, cậu đã không thực sự hiểu những gì PP trải qua, đã không lắng nghe đủ để nhận ra cậu ấy đang kiệt sức như thế nào.
Billkin cúi đầu, cảm giác ân hận tràn ngập trong lòng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu thấy bản thân mình thật vô tâm và ích kỷ. "Mình đã sai... mình đã quá vô tư rồi"
Giọng cậu khàn đi, sự ân hận dồn nén trong từng lời nói:
"PP, tao xin lỗi. Xin lỗi vì đã không ở đây khi mày cần nhất, vì đã để mày phải một mình. Tao đã hứa sẽ luôn ở bên mày, nhưng lại không thực hiện được lời hứa ấy."
PP nhẹ nhàng lắc đầu, vỗ nhẹ vào tay Billkin, như muốn trấn an cậu. Nhưng điều đó càng khiến Billkin cảm thấy đau lòng hơn. Cậu tự hỏi rằng, đã bao nhiêu lần PP phải tự trấn an bản thân như thế, phải tự mình đứng lên khi cậu không có ở đó.
"Lẽ ra tao nên gọi điện, lẽ ra tao nên về sớm hơn, lẽ ra tao phải nhận ra..." những suy nghĩ ấy như một vòng xoáy không dứt trong đầu cậu. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của PP, lòng Billkin lại như bị ai đó cắt xé. Sự xa cách ấy không phải là thứ mà cậu muốn giữa cả hai, và bây giờ Billkin biết, dù có thành công thế nào, nếu không có PP ở bên, cậu vẫn sẽ mãi thấy thiếu thốn.
Cậu thì thầm, như một lời tự nhủ:
"Từ giờ tao sẽ không để mày phải một mình nữa. Tao sẽ luôn ở bên mày, sẽ bù đắp cho tất cả những gì tao đã bỏ lỡ."
PP mỉm cười, cái nhìn dịu dàng của cậu ấy dường như chứa đựng sự tha thứ, xóa đi những lo lắng và ân hận trong lòng Billkin. Nhưng cậu vẫn tự nhắc mình rằng, sẽ không bao giờ để PP phải cảm thấy cô đơn như thế nữa. Từ bây giờ, Billkin sẽ luôn ở bên PP, sẽ chăm sóc và bảo vệ cậu ấy, không để cho khoảng cách hay bất kỳ điều gì chia cắt họ lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com