21. Thổ lộ (1)
Vài ngày sau, vết thương trên tay PP đã lành hẳn. Còn Billkin, sau một thời gian trở lại, cũng dần quen với nhịp sống tại quê nhà. Cậu bắt đầu sắp xếp lại công việc để có thêm thời gian rảnh rỗi, và không ngạc nhiên lắm khi nhận ra rằng thời gian đó, cậu chỉ muốn dành cho PP.
Sáng nào cũng vậy, khi vừa mở mắt, việc đầu tiên Billkin làm là nhắn tin cho PP. Những dòng tin nhắn quen thuộc: "Dậy chưa?", "Đừng quên ăn sáng nhé","Hôm nay mày có rảnh để gặp nhau không?" dần trở thành một phần trong thói quen buổi sáng của cậu. PP, dù có bận rộn đến đâu, cũng luôn hồi âm với tâm trạng háo hức. Đôi khi, cậu mỉm cười mà không hiểu từ khi nào mỗi sáng thức dậy, cậu đều trông chờ tin nhắn đầu ngày từ Billkin.
Một buổi sáng, khi PP vừa bước ra khỏi cửa nhà, cậu bất ngờ dừng bước khi nhìn thấy chiếc Porsche quen thuộc đỗ ngay trước sân. Billkin ngồi bên trong với dáng vẻ thư thái, tay mân mê vô-lăng, đôi mắt nhìn chăm chú về phía cửa nhà PP như thể đã đợi sẵn từ lâu. Thấy PP xuất hiện, Billkin mở cửa kính, mỉm cười rạng rỡ.
"Ơ, hôm nay mày làm gì mà sang đây thế?" PP ngạc nhiên tiến lại gần cửa xe, ánh mắt đầy thắc mắc.
Billkin mỉm cười tinh nghịch, mở cửa xe ra mời cậu lên: "Thì... tiện đường, tao nghĩ qua đây đón mày đi làm luôn cho vui."
PP bật cười, nhìn cái nụ cười đắc chí của Billkin, nhướng mày trêu lại: "Tiện đường? Mày nói như công ty tao với chỗ mày gần nhau lắm ý."
Billkin chỉ nhún vai, giữ nguyên vẻ mặt tỉnh bơ: "Thì tao cứ tiện thôi mà. Lên xe đi, không thì trễ giờ đấy."
PP thở dài nhưng không giấu được nụ cười, bước lên xe, ngồi cạnh Billkin. Cả hai bắt đầu trò chuyện rôm rả trên đường, từ chuyện nhạc đến chuyện công việc, những câu chuyện tưởng như vụn vặt nhưng lại khiến cả hai thoải mái và vui vẻ đến lạ. Đến khi xe dừng lại trước công ty, PP mở cửa bước xuống, vô tình bắt gặp ánh mắt tò mò của vài đồng nghiệp đi ngang qua. Một trong số họ không kìm được sự hiếu kỳ, bước tới hỏi:
"PP, ai mà đưa mày đi làm bằng Porsche thế kia?"
PP chỉ cười xòa, vỗ vai đồng nghiệp đáp tỉnh bơ:
"Bạn tao ấy mà, không có gì đâu. Làm như đây là lần đầu tao đi nhờ xe của bạn không bằng"
Nói rồi cậu chào đồng nghiệp và bước vào công ty, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng khóe môi vẫn nhếch lên vì niềm vui nhỏ bé mà Billkin mang đến.
Về phần Billkin, cậu đã quay lại với công việc quản lý nhưng trong lòng vẫn giữ tâm trạng lâng lâng mỗi khi nghĩ về buổi sáng hôm ấy. Mỗi khi có thời gian rảnh, cậu ngay lập tức nhắn tin cho PP, hỏi han về công việc của cậu, đôi khi chỉ để trêu chọc vài câu hài hước. Những tối mà không thể gặp nhau, họ nhắn tin đến tận khuya, không ngần ngại kể cho nhau nghe hết mọi điều trong ngày, từ những khó khăn trong công việc đến những chuyện lặt vặt chẳng đâu vào đâu. Dường như, dù bận rộn thế nào, cả hai cũng không thể thiếu nhau dù chỉ một ngày.
Đến cuối tuần, PP nhắn cho Billkin rủ đi mua sắm. Vừa gặp nhau ở cửa trung tâm thương mại, PP đã nắm lấy cổ tay Billkin, kéo cậu đi vào trong với vẻ mặt nghiêm túc. Billkin ngạc nhiên:
"Mày có vẻ gấp nhỉ. Sao tự dưng lại bắt tao đi mua sắm vậy?"
PP lườm cậu, giọng nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại đầy vẻ quan tâm:
"Mày mà không mua quần áo mới, tao không cho mày về nhà tao nữa đâu. Đừng có mà mặc đồ từ hồi cấp ba rồi vác mặt qua nhà tao như thế."
Billkin bật cười lớn, để mặc cho PP kéo mình đi. Cậu nhún vai đùa lại:
"Tao cũng đâu có cần mua nhiều làm gì. Mày mua là chính còn gì."
PP chép miệng, lườm Billkin đầy trách móc:
"Mày cứ nói thế. Lần trước tao còn thấy mày mặc cái áo từ hồi cấp ba đấy. Mà tao mua đồ cho mày, mày cũng có ý kiến gì đâu, cứ nhận thôi mà."
Billkin mỉm cười, im lặng nhìn PP say sưa chọn từng chiếc áo sơ mi, quần tây. PP kỹ tính, tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết của từng món đồ như thể sợ rằng Billkin sẽ từ chối, hay mặc không vừa, tất cả những món đồ PP chọn đều là hàng hiệu vô cùng đắt đỏ. Đôi lúc, PP ngước lên ngắm nhìn Billkin với ánh mắt hài lòng khi nghĩ đến hình ảnh Billkin trong những bộ đồ mới.
Cuối cùng, khi PP chọn xong một chiếc áo sơ mi xanh nhạt và một chiếc quần tây màu xám, cậu quay lại nhìn Billkin, nụ cười rạng rỡ:
"Lần tới mày thử mặc áo vest đi, tao bảo đảm hợp với mày."
Billkin gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn PP:
"Vậy lần tới tao sẽ mặc thử. Miễn là mày thích."
PP ngẩn người một lúc, rồi khẽ cúi đầu giấu đi nụ cười ngượng ngùng. Những khoảnh khắc nhỏ nhặt và tưởng như rất bình thường như thế lại khiến cậu cảm thấy ấm áp và hạnh phúc lạ thường. Đến khi rời khỏi trung tâm thương mại, PP vẫn còn hào hứng. Cậu đưa cho Billkin chiếc túi đồ, giọng phấn khích:
"Lần này mặc thử xem sao, tao dám cá là mày sẽ thích."
Billkin chỉ mỉm cười, gật đầu:
"Được rồi, nghe lời mày."
Cả hai bước ra ngoài, ánh nắng chiều nhạt dần nhưng nụ cười của họ vẫn không phai. Họ cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ, bình yên, và ngọt ngào, như thể mỗi phút giây đều mang ý nghĩa đặc biệt, vì người ở bên cạnh chính là người mà cả hai đều trân trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Một lần, sau buổi họp về một dự án lớn, PP quyết định đăng bức ảnh chụp chung cùng Billkin lên Instagram, kèm theo một dòng caption:
"Mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn khi có ai đó ở bên."
Hình ảnh cả hai nở nụ cười rạng rỡ trước hoàng hôn, dòng caption đầy ẩn ý như vậy khiến Earn và nhóm bạn cấp ba không khỏi thắc mắc. Ngay sau đó, Earn nhắn tin cho PP, không quên kèm một emoji nghi ngờ:
"PP, tao thấy mày cứ đăng ảnh úp úp mở mở thế nào ấy nhỉ? Chuyện gì đang xảy ra với mày và Billkin vậy?"
PP nhìn dòng tin nhắn, bật cười và trả lời một cách lấp lửng:
"Thì... chỉ là bạn thôi mà, mày nghĩ nhiều rồi!"
Nhưng thật lòng mà nói, PP biết cảm xúc của mình dành cho Billkin đã vượt qua giới hạn bạn bè. Từ ngày anh xuất hiện trở lại trong cuộc sống của cậu, PP cảm thấy một điều gì đó như dòng suối ấm áp chảy qua trái tim mình, xua tan đi sự cô đơn và mang lại cảm giác yên bình mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây.
Ngày hôm nay, khi PP đang chuẩn bị đi làm, Billkin như thường lệ lái xe đến đón cậu. Tuy nhiên, hôm nay, một đồng nghiệp mới của PP, người vừa được tuyển vào nhóm marketing, cũng đến trước cửa công ty đúng lúc PP bước ra, và họ trò chuyện khá thân mật. Người đồng nghiệp này là một anh chàng cao ráo, có vẻ ngoài rất thu hút, lại còn vui tính, thường xuyên trêu đùa khiến PP cười không ngớt. Khi Billkin nhìn thấy PP cười đùa vui vẻ với người khác, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu. Bình thường, Billkin không phải người dễ ghen, nhưng lần này, khi chứng kiến cảnh đó, cậu không thể lơ đi được. Billkin đứng xa, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh khi PP bước lên xe.
Suốt quãng đường về nhà, không khí trong xe trở nên lạ lẫm, im ắng một cách khác thường. PP nhận thấy điều đó, quay sang hỏi:
"Mày sao thế, hôm nay trông mày có vẻ hơi lạ?"
Billkin thở dài, nhìn thẳng phía trước, đáp lại:
"Chỉ là hôm nay hơi mệt chút thôi."
PP cảm thấy có điều gì đó khác thường trong câu nói của Billkin, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì đã về đến nhà. Cả hai chào nhau qua loa rồi Billkin rời đi, trong lòng vẫn còn chút ấm ức không rõ nguyên do.
Mấy hôm sau, PP lại có buổi đi ăn với đồng nghiệp mới và một vài người bạn khác. Khi đang chụp ảnh cùng nhóm để đăng lên Instagram, PP vui vẻ viết chú thích "Lại được đồng nghiệp dẫn đi ăn uống, vui quá!" kèm theo một bức ảnh chụp cùng đồng nghiệp mới. Đúng lúc ấy, Billkin đang lướt mạng xã hội thì thấy bài đăng của PP. Dòng caption, kèm theo nụ cười tươi rói của PP trong ảnh, khiến Billkin không khỏi suy nghĩ lung tung.
Billkin cứ bồn chồn không yên mỗi lần nghĩ đến PP. Từng câu từng chữ PP nói về buổi ăn tối với đồng nghiệp và những hình ảnh cậu đăng lên mạng xã hội khiến Billkin càng thêm bức bối. Ban đầu, cậu cố giữ cho mình bình tĩnh, tự nhủ rằng giữa hai người chẳng có gì đáng để suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, cơn ghen âm ỉ không chịu được nữa. Đêm đó, sau khi đọc được một bài đăng mới của PP, Billkin liền lái xe tới nhà cậu ngay trong đêm, chẳng màng đến giờ giấc.
Đứng trước cửa căn hộ của PP, tay Billkin run lên vì sự giận dữ xen lẫn bối rối. Cậu gõ cửa dồn dập, và chỉ vài giây sau, PP ra mở cửa, vẻ mặt ngỡ ngàng:
"Billkin? Giờ này mày đến đây làm gì?"
Không đợi PP nói hết câu, Billkin đi vào trong, giọng nói lạnh lùng và căng thẳng:
"PP, tao không hiểu nổi mày nữa. Mấy ngày nay, mày đi chơi với ai, làm gì tao đều thấy. Mày lúc nào cũng thân thiết với người khác, trong khi tao..."
PP nhíu mày, giọng cậu trở nên cáu kỉnh:
"Tao làm gì cũng là chuyện của tao. Billkin, mày đang ghen đấy à?"
Câu hỏi của PP như chạm đúng vào nỗi đau ẩn giấu bấy lâu nay của Billkin, khiến cậu không thể kìm chế thêm nữa:
"Đúng! Tao ghen đấy. Tao không thể chịu nổi khi thấy mày thân thiết với ai ngoài tao. Mày có biết cảm giác đó như thế nào không, PP?"
PP nhìn Billkin, ánh mắt pha lẫn sự bối rối và giận dữ. Cậu hít một hơi sâu, rồi quay lưng bỏ đi, không muốn tiếp tục cuộc cãi vã vô lí này thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com