Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Thổ lộ (2)

Nhưng ngay khi PP bước đi, Billkin không còn giữ được nữa, cậu lao tới, ôm chầm lấy PP từ phía sau, giọng nói vỡ vụn:

"PP, đừng đi... Tao sợ mất mày. Mấy ngày nay tao không thể ngủ, không thể ăn, chỉ vì nghĩ đến việc mày có thể... không còn thuộc về tao nữa. Mày có thể nghĩ tao bị điên nhưng mà...Tao.."

"Tao thích mày lâu lắm rồi, mày có biết không PP. Tao không muốn mối quan hệ này chỉ dừng ở mức tình bạn"

PP sững người khi nghe lời tỏ tình đầy xúc động của Billkin. Cậu không tin vào tai mình, tim đập loạn nhịp như sắp bật khỏi lồng ngực. Một cơn sóng mãnh liệt trào dâng lên trong lòng, cậu quay người lại, đôi mắt rưng rưng nhìn Billkin. Tất cả những gì cậu có thể thốt lên chỉ là một câu, khẽ như tiếng thở, nhưng đầy chân thật:

"Tao vui lắm, Billkin."

PP lao vào vòng tay của Billkin, vùi mặt vào ngực cậu, cảm nhận được nhịp đập nhanh và hơi thở dồn dập của cả hai. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp thân thể, như thể tất cả những đau đớn, căng thẳng đều bị xóa nhòa bởi cái ôm này.

Trái trái tim Billkin đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu siết chặt vòng tay, thì thầm vào tai PP: "Cuối cùng, tao cũng có thể nói ra điều mà tao giấu kín lâu nay... Từ khi tụi mình chia xa, tao không ngày nào ngừng nghĩ về mày."

PP mỉm cười, vẫn rúc trong lòng Billkin, cậu thì thầm đáp lại, giọng khẽ run vì xúc động: "Tao cũng vậy... lúc nào cũng tự hỏi mày đang làm gì, ở đâu, có còn nhớ đến tao không. Tao cứ nghĩ mày quên tao rồi, hoặc đã có ai đó khác ở bên..."

Chưa kịp để PP nói hết câu, Billkin kéo cậu lại gần, đôi mắt dịu dàng nhưng chất chứa một tình cảm mãnh liệt. Không cần thêm lời nào, Billkin cúi xuống, khẽ đặt môi mình lên môi PP. Ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, dịu dàng, như thể Billkin sợ rằng nếu mạnh bạo quá, cậu sẽ phá vỡ khoảnh khắc này. Đôi môi chạm vào nhau ngọt ngào, mềm mại, như một lời thổ lộ không thành tiếng, khiến tim PP đập rộn ràng.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảm xúc dồn nén suốt bao năm bỗng bùng lên, nụ hôn trở nên sâu lắng và mãnh liệt hơn. Billkin siết chặt vòng tay quanh eo PP, kéo cậu vào gần hơn nữa như sợ rằng nếu để cậu rời xa, tất cả sẽ chỉ tan biến như một giấc mơ. PP khẽ nhắm mắt lại, đôi tay cũng vòng qua cổ Billkin, hòa vào sự ấm áp và khao khát đang cháy bừng trong lồng ngực.

Tiếng thở của cả hai trở nên gấp gáp trong sự gần gũi, hơi thở ấm nóng của họ hòa quyện vào nhau. PP có thể cảm nhận nhịp tim của Billkin, mạnh mẽ và kiên định, cũng như những gì mà Billkin đã dành cho cậu. Bàn tay Billkin khẽ vuốt ve má PP, rồi luồn vào mái tóc mềm của cậu, nâng niu từng chút những xúc cảm vừa mới được gọi tên.

Khi cả hai chậm rãi tách khỏi nụ hôn, đôi mắt họ vẫn hướng vào nhau, ánh nhìn dịu dàng và đầy xúc động. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng đây là sự khởi đầu của một câu chuyện mà cả hai đã mong chờ từ lâu, một tình yêu sẽ không bao giờ bị lãng quên hay chôn giấu nữa.

Ánh mắt của họ vẫn còn đắm chìm trong ánh nhìn dịu dàng, Billkin mỉm cười, cúi đầu ghé sát vào PP. Trong khoảnh khắc đó, mọi khoảng cách, mọi lời chưa nói dường như tan biến. Nhẹ nhàng, cậu nắm chặt lấy tay PP, ngập ngừng nhưng chân thành, giọng thì thào, đầy ấm áp: "Anh yêu em, PP."

PP hơi khựng lại, cảm giác trái tim đập loạn trong lồng ngực khi nghe thấy những lời ấy. Cậu nhìn Billkin, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhẹ, và không chần chừ, cậu đáp lại: "Em cũng yêu anh, Billkin."

Chỉ ba từ đơn giản nhưng chứa đựng tất cả những gì họ muốn nói, cả hai như đồng điệu trong từng nhịp thở, từng ánh nhìn, và cả những xúc cảm mà họ đã chôn giấu bấy lâu. Billkin nhẹ nhàng kéo PP lại gần hơn, ôm chặt cậu vào lòng, còn PP nhắm mắt, tựa đầu lên vai người mình thương, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay ấy.

Họ vẫn đứng đó trong vòng tay nhau, yên lặng và ấm áp, để từng nhịp đập của trái tim thay cho lời nói. Cảm giác an toàn và bình yên tràn ngập cả hai, như thể mọi vết thương từ quá khứ đều được xoa dịu trong khoảnh khắc này.

Billkin chậm rãi buông tay, khẽ mỉm cười và nói, "Khuya rồi, anh phải về thôi" PP cũng khẽ gật đầu, đôi má vẫn còn đỏ hồng. PP lúng túng tra chìa vào ổ khóa, vẫn chưa dứt khỏi niềm hạnh phúc vừa trải qua. Billkin chờ sau lưng, ánh mắt dịu dàng như thể chỉ muốn lưu giữ từng khoảnh khắc nhỏ bé này. Cửa vừa mở, PP ngập ngừng, "Hay là... ở lại đây tối nay, Billkin?"

Billkin mỉm cười đáp lại, bước vào trong và nhẹ nhàng khép cửa lại phía sau. Cả hai đi vào không gian quen thuộc nhưng bây giờ lại mang một ý nghĩa hoàn toàn mới. PP vẫn còn hơi ngượng, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự vui sướng.

"Cảm ơn em đã giữ anh lại" Billkin nói khẽ, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn. Không cần thêm lời nào, cả hai trao nhau cái ôm thật chặt, rồi cùng lên phòng ngủ PP. Cái nắm tay nhẹ nhàng, cái nhìn sâu lắng, và lời hứa không thành tiếng của họ dường như tạo nên một ngôn ngữ riêng, chạm đến trái tim của cả hai một cách trọn vẹn.

Họ cùng ngả người xuống, cuộn mình dưới lớp chăn ấm áp, lắng nghe nhịp đập của trái tim người kia hòa vào nhau. Và rồi trong sự yên lặng của đêm, PP nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Billkin, còn Billkin, cẩn thận đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm của người mình thương. Billkin cũng không kìm được mà lại tiếp tục hôn vào môi người yêu. Hai người lật qua lật lại trên giường một hồi, Billkin lúc này đã nằm đè cả lên người PP, tay PP cũng không rảnh rỗi mà luồn vào sau lưng Billkin một cách uyển chuyển, cậu cởi cả chiếc áo mà Billkin đang mặc.

"Anh có lạnh không?"

"Nhìn em như này sao anh lạnh nổi đây hả P". Vừa nói cậu vừa hôn vào phần cổ của PP, khiến PP khẽ run lên.

Nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, cậu với tay ra hộc tủ đầu giường để lấy một số thứ cần thiết.

"Em có sự chuẩn bị thế này từ bao giờ vậy PP?"

"Em lớn rồi không còn là trẻ con nữa đâu Kin ngốc ạ". PP cười khúc khích

Nói là vào phòng ngủ, ngủ qua đêm, nhưng có lẽ tối nay cả 2 người sẽ phải thức trắng mất rồi...

.

.

.

Sáng Chủ Nhật, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng rực rỡ trên sàn nhà. PP không phải đi làm, nên cậu được thả lỏng trong không gian bình yên của buổi sáng. Sau một đêm dài, toàn thân cậu đau ê ẩm.

Bước vào nhà vệ sinh, PP lấy bàn chải đánh răng và không quên soi gương, thói quen không thể thiếu mỗi sáng. Trên cổ cậu vẫn còn dấu vết của đêm qua, những vết đỏ hồng khiến cậu cảm thấy ngại ngùng. Nghĩ lại, PP lại thấy mặt mình nóng bừng, giống như một quả cà chua chín. Cậu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Billkin nhưng không thấy đâu cả.

Xuống cầu thang, mùi thơm của bánh mì nướng và trứng rán len lỏi vào mũi, làm cho bụng cậu réo ầm ĩ. PP không thể không cảm thấy như đang sống trong mơ, nơi mà mọi thứ đều hoàn hảo. Giọng nói của Billkin vang lên từ phía bếp, nhẹ nhàng nhưng đầy năng lượng:

"Ngồi đợi anh một tí, đồ ăn sáng của em sắp xong rồi đây"

PP ngồi xuống bàn ăn, cảm nhận sự ấm áp từ căn bếp. Cậu chống cằm, chăm chú theo dõi từng động tác của Billkin khi anh chuẩn bị bữa sáng. Mỗi cử chỉ của Billkin đều toát lên sự chăm sóc và yêu thương, khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. Cậu vẫn chưa thể tin rằng từ hôm nay, Billkin đã chính thức trở thành người yêu của mình.

Một lát sau, Billkin bước ra, tay bê đĩa bánh mì trứng vàng ươm, tay còn lại cầm một cốc cà phê nóng hổi. Anh đặt tất cả trước mặt PP, ánh mắt sáng rực, không giấu nổi niềm vui:

"Nè, em ăn thử xem có vừa miệng không, ăn nhanh đi kẻo nguội bây giờ."

Cái giọng nói phấn khởi của Billkin khiến PP không thể kìm lòng. Cậu mỉm cười, cảm nhận được hạnh phúc đang ngập tràn trong lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com