13. Ấm ức (2)
PP bước vào căn hộ, khẽ dùng chân đóng cửa lại, rồi ngay lập tức ngồi thụp xuống sàn. Nước mắt cậu đã ngừng chảy từ lúc ngồi trên taxi, nhưng lòng ngực vẫn nặng trĩu. Cánh tay được băng bó đặt lủng lẳng bên cạnh, mỗi lần cử động nhẹ là một lần cơn đau nhói lên, như muốn nhắc nhở cậu rằng ngày hôm nay là một chuỗi sự kiện tồi tệ đến mức nào.
"Tên Billkin chết tiệt!" PP nghiến răng, hậm hực đấm tay còn lại xuống sàn, nhưng lại nhanh chóng rút tay lại vì... đau.
"Tôi ngã đến thế này mà còn bị anh mắng! Thử hỏi anh làm được gì ngoài việc gào lên?"
PP cảm thấy nghẹn ứ ở cổ họng. Cậu ngả đầu dựa vào tường, đôi mắt đỏ hoe nhắm lại, để mặc cho hình ảnh của Billkin ùa vào tâm trí. Vẻ mặt lo lắng của anh lúc bế cậu ra khỏi phòng lưu trữ, ánh mắt giận dữ khi trên xe, và giọng nói đầy lo âu ấy... Thật mâu thuẫn. "Tại sao anh ta có thể khiến mình vừa cảm thấy tủi thân, vừa thấy được an ủi như thế?"
Nhưng rồi, sự ấm ức lại trỗi dậy. PP đứng bật dậy, lôi mấy cái gối trên sofa ra để... tẩn chúng.
"Anh nghĩ mình là ai hả Billkin?! Là sếp thì ngon lắm chắc?!" Cậu hét lên, vừa chửi vừa đấm cái gối đáng thương. "Còn biết tôi đau không? Hay chỉ biết trách mắng thôi hả?! Cánh tay tôi sắp gãy rồi, mà anh còn làm tôi tức đến mức đau cả tim luôn đấy!"
PP nhìn cái gối đã bị cậu bóp méo, rồi lại thở dài, ngồi thụp xuống sofa.
"Thôi, nghỉ làm vài hôm cho hả dạ. Tay què thế này thì còn làm ăn được gì nữa?"
Cậu tiếp tục lẩm bẩm trong sự ấm ức:
"Lần tới gặp, tôi nhất định sẽ cho anh một bài học. Tôi sẽ—!"
Nhưng khi đến đây, PP đột nhiên im bặt. Trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh của Billkin lúc bế cậu từ phòng lưu trữ ra xe để tới bệnh viện. Ánh mắt lo lắng, bàn tay siết chặt của anh khi đỡ cậu lên xe, và giọng nói vô cùng gấp gáp khi gọi nhân viên y tế để băng bó cho cậu, thậm chí ra về anh ta còn nhanh chóng thanh toán tiền viện phí nữa.
PP cắn môi, rồi lắc đầu thật mạnh, như muốn xua tan mớ suy nghĩ khiến lòng mình rối bời.
"Không! Không có gì đáng cảm động cả! Đó là trách nhiệm của anh ta thôi. Đúng vậy, hoàn toàn là trách nhiệm thôi!"
Nhưng giọng cậu có chút yếu ớt, không đủ thuyết phục ngay cả chính bản thân mình.
Cậu đứng bật dậy, lấy điện thoại, soạn ngay một email xin nghỉ phép. Với tiêu đề là:
[ĐƠN XIN NGHỈ PHÉP DO TAI NẠN LAO ĐỘNG]
"Gửi sếp Billkin Putthipong, do chấn thương trong lúc làm việc tại công ty, tôi sẽ nghỉ phép 3 ngày để phục hồi sức khỏe. Rất mong nhận được sự thông cảm!"
Trước khi nhấn gửi, cậu còn châm biếm một câu trong đầu: "Tai nạn lao động do sếp gây ra đấy, biết chưa đồ đáng ghét?"
Sáng hôm sau, PP nằm dài trên giường, tay băng bó gác lên cái gối mềm, cẩn thận không đụng vào.
"Cuộc sống không có anh ta đúng là dễ chịu hơn. Ít nhất không ai hét vào mặt mình nữa."
Nhưng nghĩ là một chuyện, thực tế lại khác. Dù đã tự nhủ là không quan tâm, PP vẫn mở điện thoại ra nhìn xem có tin nhắn nào từ Billkin không.
Nhưng ngay khi màn hình sáng lên, thông báo cuộc gọi nhỡ từ Billkin gần như chiếm trọn màn hình.
"32 cuộc gọi nhỡ?!" PP mở to mắt, nhìn chằm chằm vào con số đáng kinh ngạc đó. Dòng chữ "Sếp" hiện lên thông báo cuộc gọi nhỡ khiến cậu vô cùng bất ngờ.
Tin nhắn đến ngay sau đó:
[Billkin]: "Chuyện hôm qua tôi rất xin lỗi, đáng nhẽ tôi không nên nói nhiều lời như vậy"
[Billkin]: "Cậu có cần gì không? Tôi sẽ gửi qua ngay."
[Billkin]: "PP, xin lỗi mà, cậu bắt máy đi."
PP nheo mắt. "Cái thái độ này là gì? Hối lỗi kiểu gì vậy?" Nhưng cậu nhất quyết không trả lời.
"Cho anh ta chết trong sự lo lắng đi."
...
Cửa nhà PP bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ. Cậu lờ mờ bước ra mở cửa và thấy chị đồng nghiệp cùng phòng đang đứng đó, ôm theo túi đồ của cậu với nụ cười dịu dàng.
"PP, chị thấy em nghỉ đột xuất, nên mang đồ từ công ty về cho em nè. Cũng tiện ghé thăm xem em ổn không," chị nói, ánh mắt chăm chú.
PP cảm động, nhận lấy túi đồ từ tay chị, cố gắng nở một nụ cười.
"Cảm ơn chị nhiều lắm! Em ổn mà, chỉ là... cánh tay này chưa hoàn toàn hồi phục thôi."
Chị đồng nghiệp mỉm cười, ngồi xuống sofa, mắt ánh lên vẻ tò mò.
"Mà này, hôm qua lúc bị ngã, rồi sếp bế em ra xe đưa đi bệnh viện á. Trời ơi, cái đoạn đó trông giống y như phim luôn, mà em có biết không, cả phòng đang đồn ầm lên đấy!"
PP bật cười, đặt túi đồ lên bàn, rồi ngồi xuống sofa.
"Ôi dồi ôi, đồn cái gì chứ? Anh ta hét vào mặt em suốt cả đoạn đường từ công ty đến bệnh viện, cứ bảo em làm phiền mọi người, rồi trách em không biết tự lo cho bản thân"
"Chị thấy sếp chắc chắn đã hối hận lắm rồi. Sáng nay vừa vào công ty là anh ấy bắt đầu gọi cho ai đó liên tục, nói là không thể liên lạc được với em, nhìn kiểu mặt anh ấy lo lắng hẳn. Chị nghĩ sếp chưa bao giờ lo cho ai như vậy đâu."
PP nhìn chị một lúc, rồi nhún vai, cười nhạt.
"Thôi chị ạ, em nói thật chứ anh ta có biết lo lắng kiểu người bình thường như chúng ta đâu. Thực ra chỉ là sợ không xử lý được công việc khi thiếu em thôi."
"Chị nghĩ sếp không phải kiểu người như thế đâu. Anh ấy có thể không thể hiện ra ngoài, nhưng chắc chắn là quan tâm em rồi."
PP bĩu môi, thầm cảm thấy một chút gì đó không nỡ. Nghĩ lại thì cũng có nhắn gọi rồi nhưng chẳng qua là chính cậu không nghe điện thoại, nhưng cậu vẫn còn cay cú lắm, sao có thể dễ dàng mềm lòng được.
Đêm đó, PP nằm trằn trọc không ngủ được, tay phải vẫn đau nhức, nhưng tâm trí lại không thể ngừng nghĩ về Billkin.
"Mình làm vậy có quá đáng lắm không nhỉ"
PP thở dài, cảm giác như không biết phải làm gì để dứt ra khỏi cái vòng xoáy cảm xúc này. Dù có muốn giận, cậu vẫn không thể hoàn toàn phủ nhận sự quan tâm mà Billkin đã dành cho mình.
Đột nhiên, điện thoại lại sáng lên với một tin nhắn từ Billkin.
[Billkin]: "PP, tôi đã suy nghĩ lại rất nhiều. Cậu đừng giận tôi nữa. Tôi thật sự không có ý gì. Chỉ là tôi không biết xử lý thế nào khi thấy cậu như vậy."
Tim PP bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cậu nheo mắt, cảm thấy mình thật sự đã mệt mỏi với những suy nghĩ trái chiều này.
"Tại sao anh ta cứ làm mình rối bời vậy?" Cậu nghĩ, nhưng rồi nhanh chóng đặt điện thoại xuống, không trả lời.
Vào buổi sáng, khi PP đang dọn dẹp bàn ăn sau bữa sáng, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Cậu ngạc nhiên nhìn ra, không nghĩ rằng mình sẽ có khách vào giờ này.
PP ra mở cửa, và trước mắt cậu là Billkin. Anh đứng đó, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày. Thay vào đó, trên tay anh cầm một giỏ dâu tây tươi, ánh mắt mang theo chút lo lắng xen lẫn do dự.
"Cậu đã ổn hơn chưa?" Billkin mở lời, giọng nhẹ nhàng đến mức khiến PP bất ngờ.
"Tôi nhận được email xin nghỉ phép của cậu. Cứ nghỉ bao lâu cũng được, miễn là cậu cảm thấy khỏe hơn. Công việc không cần lo, tôi sẽ sắp xếp."
PP nhìn anh, một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trong đôi mắt. Cậu khẽ nhíu mày, cố che đi cảm xúc đang dâng trào.
"Anh tới đây chỉ để nói những lời này thôi sao?"
Billkin cứng người, như thể không biết phải trả lời thế nào. PP, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, định khép cửa lại, nhưng bàn tay anh bất ngờ nắm lấy cổ tay phải của cậu, giữ chặt.
"Đợi đã!" Billkin lên tiếng, giọng khẩn thiết hơn. PP quay lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Thật lòng xin lỗi cậu" Billkin nói, ánh mắt chân thành đến mức khiến PP chững lại.
"Tôi xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra hôm qua. Tất cả là lỗi của tôi, đáng nhẽ tôi không nên nhờ cậu đi lấy tài liệu, vì tôi mà cậu mới bị ngã,..."
PP im lặng, không rút tay về nhưng cũng không đáp lời. Billkin cúi đầu, giọng nói run rẩy.
"PP, tôi đã nghĩ rất nhiều từ tối hôm đó. Tôi biết mình đã sai. Tôi đã nói những điều không nên nói, và đã làm cậu tổn thương. Chỉ là... tôi đã quá hoảng sợ khi thấy cậu bị như vậy..."
"Cậu cứ ghét tôi cũng được, đánh chửi tôi cũng được, nhưng cậu...đừng phớt lờ tôi có được không..."
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định nhưng có chút van nài.
"Tôi đến đây không chỉ để nói mấy lời qua loa. Tôi đến đây để xin lỗi vì đã quá lời..."
PP vẫn đứng đó, không nói gì, nhưng lòng ngực cậu như bị thắt lại. Những lời của Billkin tuy vụng về, nhưng lại chân thật đến mức không thể phủ nhận. Mắt cậu hơi cụp xuống, cố gắng giấu đi sự rung động đang dần xâm chiếm trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com