23. Ấm áp
Tuyết đầu mùa ở Nhật Bản thật sự rất đẹp, từng bông tuyết nhỏ xinh rơi nhẹ xuống, phủ một lớp trắng tinh khôi lên mọi cảnh vật. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ tựa như bức tranh trong trẻo của mùa đông.
PP đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo mình vừa mặc vào. Đó là bộ quần áo màu nâu của Billkin, . Chiếc áo khoác nỉ kiểu dáng tối giản nhưng vừa vặn với Billkin, thì khi khoác lên người PP lại có vẻ hơi rộng, trông cậu chẳng khác gì một cậu bé đang mượn áo người lớn.
"Em nhìn buồn cười lắm hả?" PP quay lại, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Billkin.
Billkin đang đứng dựa vào cánh cửa, tay cầm một chiếc khăn len màu đỏ. Anh không trả lời ngay, chỉ bước đến gần PP, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng quen thuộc.
"Không, em trông đáng yêu mà."
PP hơi ngại, định quay mặt đi, thì Billkin đã nhẹ nhàng quàng chiếc khăn len màu đỏ lên cổ cậu. Anh cẩn thận chỉnh lại mép khăn để vừa vặn, tay chạm nhẹ vào gáy PP.
"Thế này thì em sẽ không bị lạnh nữa."
Màu đỏ tươi của chiếc khăn thật sự nổi bật trên làn da trắng muốt của PP, khiến Billkin bất giác ngẩn người.
"Hợp lắm"
PP bối rối kéo khăn lên che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh.
"Anh nói quá rồi đấy. Mà... sao anh có sẵn khăn len thế này?"
"Anh mang theo cho mình, nhưng nghĩ lại thì em cần nó hơn."
PP cúi đầu, giọng lí nhí.
"Cảm ơn anh."
Cả hai bước ra khỏi khách sạn, PP không ngừng nhìn quanh, mắt sáng lên thích thú như một đứa trẻ lần đầu thấy tuyết. Những bông tuyết rơi xuống mái tóc nâu đen mềm mại của cậu, khiến Billkin không thể rời mắt.
"Anh nhìn gì vậy?" PP quay lại, bắt gặp ánh mắt của Billkin.
"Nhìn em" anh đáp không do dự, nụ cười hiện rõ trên môi.
PP đỏ mặt, nhưng không phản bác. Cậu chỉ cúi xuống đá nhẹ vào lớp tuyết mỏng dưới chân, cố giấu đi sự rung động trong lòng.
Không ngờ có một ngày, cậu lại được chứng kiến một Billkin hoàn toàn khác so với dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm của anh khi ở công ty. PP lén liếc nhìn Billkin từ khóe mắt, anh đang bước đi bên cạnh, vẻ mặt thảnh thơi, thoải mái.
Đôi vai rộng ấy dường như luôn sẵn sàng che chở, bàn tay trong túi áo khoác có vẻ ấm áp đến mức chỉ cảm nhận thôi cũng khiến lòng cậu dịu lại.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Billkin bất ngờ hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của PP.
"À... không có gì đâu" PP trả lời qua loa, mắt nhìn xuống đất như thể lớp tuyết dưới chân có điều gì đặc biệt lắm. Nhưng Billkin không dễ bị đánh lừa. Anh nghiêng đầu, cố tình cúi sát xuống để nhìn vào mắt PP.
"Nói thật xem nào, em đang nghĩ gì thế?"
PP bật cười ngượng nghịu.
"Thì... em chỉ đang nghĩ anh khác lúc ở công ty thôi. Bình thường anh toàn làm em sợ muốn chết. Ai mà ngờ được anh lại biết cách làm người ta rung động thế này."
"Cảm ơn anh" PP khẽ nói, giọng nhỏ đến mức Billkin suýt không nghe rõ.
"Cảm ơn vì điều gì?"
"Cảm ơn vì... đã mang lại cho em một ngày đẹp thế này" PP ngập ngừng, nhưng ánh mắt cậu lại chân thành đến lạ.
Billkin mỉm cười. Anh đưa tay vén nhẹ một bông tuyết vừa rơi xuống tóc PP, giọng ấm áp:
"Vậy thì để anh đảm bảo rằng mỗi ngày sau này của em đều sẽ đẹp như hôm nay, được không?"
PP không trả lời, chỉ mím môi cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng non. Cậu không cần phải nói gì nữa, vì ánh mắt ấy đã thay cho tất cả câu trả lời rồi.
Trên đường đi dạo, PP và Billkin tình cờ ngang qua một trung tâm trò chơi nhỏ ven đường. Ánh đèn neon sặc sỡ cùng tiếng nhạc vui nhộn từ bên trong khiến PP lập tức bị thu hút. Cậu hào hứng kéo tay Billkin:
"Này, vào chơi đi! Chơi gắp thú nhồi bông ấy, em thấy vui mà!"
Billkin bật cười, không nỡ từ chối khi nhìn ánh mắt lấp lánh của PP.
"Được rồi, nhưng anh cảnh báo trước, mấy cái trò này khó lắm đấy. Đừng có kỳ vọng nhiều."
Cả hai bước vào trung tâm, ngay lập tức bị bao quanh bởi những tiếng reo hò, tiếng xu kêu leng keng và hàng loạt máy trò chơi xếp dọc theo lối đi.
PP nhanh chóng chọn một chiếc máy gắp thú nhồi bông với hàng loạt con thú đáng yêu bên trong, trong đó có cả một con Hello Kitty nằm ngay gần góc máy.
"Cái kia kìa, anh thấy không? Con Hello Kitty đó, gắp cho em đi!"
PP chỉ tay, ánh mắt long lanh đầy hy vọng.
Billkin nhìn qua lớp kính trong suốt.
"Cái này á? Trông cũng không khó lắm đâu. Để anh!"
PP đứng sang một bên, khoanh tay trước ngực, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng. Billkin thả một đồng xu vào khe máy, chiếc càng kim loại sáng bóng bắt đầu di chuyển theo hướng anh điều khiển.
"Đúng rồi, đúng rồi, anh đưa qua trái chút nữa... Không, bên phải cơ!"
PP nhảy cẫng lên hướng dẫn, tay múa loạn xạ như đang điều khiển thay Billkin.
"Anh biết rồi, để anh làm!" Billkin lắc đầu, cố gắng tập trung.
Chiếc càng từ từ hạ xuống, chạm nhẹ vào Hello Kitty, và... lướt qua nó không chút xê dịch. Con gấu bông vẫn nằm im bất động như trêu ngươi.
"Ơ kìa!" PP than thở, vẻ mặt như vừa mất tiền oan.
"Anh không có năng khiếu chơi trò này hả?"
Billkin cười gượng, lấy thêm đồng xu nữa.
"Chỉ là chưa quen thôi. Đợi anh"
Thêm một lượt, rồi lại thêm một lượt nữa. Mỗi lần chiếc càng chạm vào con Hello Kitty, nó chỉ lắc lư nhẹ rồi vẫn yên vị như cũ. PP đứng bên cạnh, từ háo hức chuyển sang thất vọng, rồi cuối cùng là chán nản.
"Thôi, bỏ đi anh. Lãng phí lắm, không trúng nổi đâu"
Cậu kéo tay Billkin, định rời khỏi máy.
Nhưng Billkin cứng đầu hơn cậu nghĩ. Anh nhíu mày, nhìn con thú bông nhỏ bé kia như thể đang thách thức anh.
"Không được. Anh đã nhắm vào nó rồi, nhất định phải gắp được"
"Thật là... Ai bảo anh hiếu thắng thế chứ?"
PP bật cười, lắc đầu bất lực. Nhưng cậu cũng không ngăn anh nữa, đứng sang một bên tiếp tục quan sát.
Càng gắp lại càng tiếp tục lặp đi lặp lại những thất bại. PP từ chỗ sốt ruột chuyển sang thấy buồn cười:
"Đấy, em nói rồi mà. Thôi mình chơi trò khác đi!"
"Không được!" Billkin đáp, vẻ mặt nghiêm túc không khác gì đang giải quyết một dự án lớn ở công ty.
Đến lần thứ mười, số tiền bỏ ra đã vượt xa giá trị thực của con thú nhồi bông nhỏ bé kia, nhưng Billkin không từ bỏ. Anh cúi người xuống kiểm tra góc máy, chỉnh tay cầm cẩn thận như một chuyên gia thực thụ.
PP đứng bên cạnh, vừa cười vừa thở dài.
"Anh có cần em gọi nhân viên ra giúp không? Hay là để em tự gắp luôn cho nhanh?"
"Không cần. Anh muốn tự tay gắp cho em" Billkin quả quyết.
Cuối cùng, sau một lượt gắp nữa, chiếc càng kim loại bỗng siết chặt quanh con Hello Kitty. Billkin nín thở, cả PP cũng há hốc mồm nhìn. Chiếc càng từ từ nâng con thú lên, lắc lư nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ chặt, cho đến khi thả nó vào khe rơi.
"Được rồi!" Billkin reo lên, khuôn mặt vui mừng rạng rỡ hơn bao giờ hết
PP nhìn anh, sau đó cúi xuống nhặt con Hello Kitty bé xíu từ khe máy, không nhịn được bật cười.
"Anh mất từng này tiền chỉ để gắp được cái này hả? Nhìn xem, nó bé tí"
"Nhưng...em thích là được"
Billkin cười, đưa tay nhét con thú vào túi áo khoác của PP.
PP nhìn con Hello Kitty nhỏ xinh trong túi áo mình, rồi nhìn Billkin, ánh mắt cậu ánh lên sự ấm áp. Dù trong lòng vẫn muốn trêu anh thêm chút nữa, nhưng cuối cùng cậu chỉ mỉm cười, khẽ nói:
"Cảm ơn anh, đồ ngốc ạ"
Billkin xoa đầu cậu, nụ cười trên môi không hề tắt.
"Ngốc vì em thì có sao đâu."
PP bật cười, kéo anh đi tiếp.
"Đi thôi, anh mà còn đứng đây thêm chút nữa, lại tốn cả đống tiền cho mà xem"
Buổi sáng ấy, dưới bầu trời tuyết rơi, cả hai rời khỏi trung tâm trò chơi với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Trời trưa dần, ánh nắng yếu ớt của mùa đông trải dài trên những con phố tuyết phủ. PP và Billkin ngồi trên chiếc taxi quay về khách sạn. PP vẫn còn tiếc nuối:
"Anh không thấy hơi sớm sao? Mình còn cả đống chỗ chưa đi nữa."
Billkin mỉm cười, ánh mắt tràn đầy kiên nhẫn.
"Anh không muốn để mọi người chờ. Hơn nữa, em mà cứ kéo anh đi tiếp, chắc chúng ta lại trễ hẹn mất."
Taxi dừng trước khách sạn. Khi hai người bước xuống, PP vừa đưa tay vuốt lại khăn quàng cổ vừa thở dài:
"Được rồi, anh đi trước đi, để em chờ một chút rồi vào sau."
Billkin cau mày.
"Giấu đầu lòi đuôi. Đi thôi."
PP còn định cự nự, nhưng Billkin đã nắm cổ tay cậu kéo vào khách sạn. Dáng vẻ hai người đứng cạnh nhau trông có phần thân thiết hơn bình thường, đủ khiến vài đồng nghiệp của PP đứng gần đó nhìn theo, ánh mắt đầy vẻ tò mò. Đáng ngại hơn, đúng lúc đó, nhóm bạn của PP cũng vừa từ một quán đồ lưu niệm gần khách sạn trở về.
Milk dừng chân đầu tiên, mắt mở to. Jay thì nhướn mày, còn Pom thì thốt lên một tiếng "Ồ!" nho nhỏ. Nhưng chẳng ai nói gì thêm, tất cả chỉ trao nhau những ánh nhìn đầy ẩn ý rồi lẳng lặng đi vào trong khách sạn.
PP đứng ngẩn ra vài giây, cắn môi quay qua Billkin, khẽ thì thào:
"Chết rồi, hình như họ thấy tụi mình rồi."
Billkin vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, giọng trầm tĩnh:
"Thấy thì thấy. Họ cũng đâu biết gì."
PP thở dài.
"Còn lâu anh mới hiểu! Milk mà nghi ngờ thì em khó sống yên."
Cả đoàn đã tụ tập đông đủ tại phòng ăn riêng của khách sạn. Thực đơn hôm nay là thịt bò wagyu nướng, một món đặc sản nổi tiếng của Nhật Bản. Mùi thơm của thịt lan tỏa khắp phòng, khiến ai nấy đều hít hà đầy háo hức.
Billkin, như mọi khi, giữ thái độ điềm nhiên và hơi trầm tĩnh. Anh ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là PP.
Dù là một trong những người thuộc ban giám đốc tổ chức chuyến đi này, anh không chủ động tham gia vào các câu chuyện rôm rả của mọi người, chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc mỉm cười một chút.
PP nhìn anh, nhận ra dáng vẻ của một ông sếp lạnh lùng đang có chút lạc lõng trong không khí ồn ào.
PP khẽ nghiêng người, thì thầm:
"Anh mà cứ thế này, mọi người sẽ nghĩ anh khó gần đấy."
Billkin đáp lại bằng một cái nhún vai nhỏ, rõ ràng không mấy bận tâm.
Nhưng PP thì không chịu được. Cậu nhanh chóng tham gia câu chuyện của mọi người, đôi lúc cố tình kéo Billkin vào.
"Jay, cậu biết không, hình như sếp cũng mê cà phê đen như cậu đó."
Jay vốn là nhân viên chăm chỉ nhất trong nhóm, ngay lập tức sáng bừng lên khi nghe đến hai chữ cà phê. Ai cũng biết cà phê không chỉ là thức uống yêu thích mà còn là...một niềm đam mê mãnh liệt của cậu.
Jay nghiện cà phê tới mức bàn làm việc lúc nào cũng chất đầy sticker hình cốc cà phê, những chiếc bút có hình hạt cà phê, thậm chí căn hộ của cậu còn trang trí đèn bàn hình máy pha cà phê.
Một ngày không uống ít nhất 2-3 cốc là cậu cảm thấy không còn sức làm việc, và nếu có ai hỏi về loại đồ uống này, Jay có thể thao thao bất tuyệt hàng giờ mà không biết chán.
Jay quay qua Billkin, hào hứng hỏi:
"Thật hả sếp? Vậy anh đã thử cà phê Nhật chưa? Họ làm lạnh bằng đá matcha, ngon lắm"
Billkin thoáng ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu:
"Có thử rồi. Hương vị khá đặc biệt. Tôi thấy sự cân bằng giữa vị đắng của cà phê và vị thanh của matcha rất thú vị"
Jay lập tức vỗ tay bộp một cái:
"Chuẩn luôn, sếp nói đúng ghê! Không ngờ anh cũng có gu thưởng thức đỉnh như thế. Em thề, lần sau đi Tokyo, nhất định em sẽ dẫn anh tới một quán làm cà phê matcha ngon nhất khu này!"
PP ngồi bên, nhìn Billkin bất đắc dĩ trở thành tín đồ cà phê với Jay, cậu cố gắng nhịn cười. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy ấm lòng khi thấy anh bắt đầu hòa nhập hơn với mọi người.
Billkin, dường như cảm nhận được ánh mắt đầy vẻ đắc ý của PP, liếc cậu một cái. Nhưng thay vì phản ứng, anh chỉ nhếch môi cười, để mặc cho Jay thao thao bất tuyệt về tất cả những loại cà phê mà cậu từng nếm thử.
Trong lúc đó, PP không quên nhiệm vụ...chăm sóc bạn trai mình. Cậu lén gắp những miếng thịt wagyu ngon nhất, vừa chín tới, để vào đĩa của Billkin với tốc độ siêu nhanh, cố ý làm mọi thứ trông như vô tình.
Nhưng đâu có qua mắt được Milk. Cô ngồi đối diện, đôi mắt sắc bén như diều hâu, quan sát không sót một chi tiết nào. Cứ mỗi lần PP "vô tình" gắp thịt, khóe môi Milk lại khẽ nhếch lên.
Đến lần thứ ba, Milk cúi xuống uống một ngụm trà, giả bộ không nhìn nhưng không nhịn được bật cười. PP ngay lập tức quay qua, hạ giọng:
"Milk, cậu cười cái gì?"
Milk ngẩng lên, làm vẻ ngây thơ:
"À, không có gì. Chỉ là thấy bữa nay sếp ăn được nhiều thịt hơn mọi khi, chắc nhờ cậu chăm sóc tốt nhỉ?"
PP nghẹn họng, không biết phải phản ứng thế nào. Cậu vội cúi xuống nhấm nháp miếng thịt của mình, lảng đi chuyện khác.
Billkin từ đầu đến cuối, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không hay biết gì. Nhưng ánh mắt anh thi thoảng liếc qua PP, trong đó hiện rõ sự hài lòng và một chút thích thú.
Buổi trưa kết thúc trong tiếng cười nói rôm rả. Nhưng sâu bên trong, cả Billkin và PP đều hiểu rằng màn che giấu của mình đang bị lung lay nghiêm trọng. "Thể nào Milk cũng sẽ không để yên chuyện này". PP thầm nghĩ bụng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com