Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24. Lén lút (1)

Khách sạn tại Tokyo vốn rất tiện nghi, điều hòa của phòng PP đã được sửa xong từ sáng hôm đó. Nhưng ai quan tâm chứ? Sau khi đi chơi cả ngày cùng mấy người bạn, PP vẫn về phòng như mọi khi, nhưng đêm đến, cậu lén lén lút lút ra khỏi phòng, tay bấm thang máy lên phòng Billkin rồi ngủ qua đêm tại đó.

Billkin ban đầu chỉ cười, nhưng rồi dần dần thích nghi với sự có mặt của PP mỗi tối. Căn phòng lớn của anh trở thành nơi trú ngụ bí mật cho cả hai. PP thường rúc vào lòng anh, tận hưởng chút hơi ấm trong khi không ngừng càu nhàu:

"Anh ngủ im một chỗ đi, đừng có chiếm hết cái chăn."

Sáng hôm sau, trước khi mặt trời kịp ló rạng, PP lại rón rén trở về phòng mình. Có lần, cậu suýt đụng phải Jay, người thường dậy sớm để đi uống cà phê. PP lại phải núp một góc, đợi Jay đi qua rồi mới chui tọt vào trong phòng.

Ban ngày, khi đi chơi cùng đồng nghiệp, vị trí của Billkin và PP như hai đường thẳng song song, không một cử chỉ hay ánh mắt quá thân mật. Cả hai cố giữ khoảng cách để không ai nghi ngờ. Nhưng chỉ cần tách khỏi nhóm một chút, PP lại bất chấp:

"Anh cúi xuống đây, em nói cái này"

Billkin nghiêng người, tưởng PP sẽ thì thầm điều gì đó quan trọng, ai ngờ cậu chỉ nhanh như chớp thơm chụt một cái lên má anh. Hành động bất ngờ khiến Billkin ngơ ngác đỏ cả mặt, còn PP thì cười tươi rói:

"Chuyện quan trọng đấy. Không cảm ơn em à?"

Tuy nhiên, mọi chuyện không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Trong một lần cả nhóm dừng chân tại công viên ven đường, PP quyết định nâng cấp hành động của mình lên một tầm cao mới.

"Đứng yên đấy, đừng nhúc nhích" cậu nói nhỏ.

Billkin mỉm cười chờ đợi. Nhưng ngay lúc PP nhón chân định hôn vào môi của anh, từ xa, tiếng gọi của Pom vang lên:

"PP! Cậu ở đâu thế? Nhanh lên, chụp ảnh nhóm nào"

Giật mình, PP không biết làm gì ngoài đẩy mạnh Billkin một cái. Kết quả là làm Billkin ngã dúi dụi vào đống tuyết bên cạnh.

"Em làm cái gì thế??!" 

Billkin vừa đứng dậy vừa phủi tuyết trên áo khoác, giọng có chút tức giận vì cú ngã bất ngờ.

PP cười trừ, ánh mắt long lanh hối lỗi, kéo tay anh:

"Huhu, xin lỗi nha tại em sợ mọi người nhìn thấy. Đi nhanh lên, không họ nghi ngờ bây giờ."

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của PP, anh cũng không giận được lâu. Cuối cùng bất lực lẽo đẽo đi theo sau cậu tiến tới chỗ mấy người đồng nghiệp đang đợi. 

Trở về khách sạn sau bữa tối, PP lén liếc nhìn Billkin khi cả hai bước vào thang máy. Ánh mắt anh vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng PP cảm thấy có gì đó sai sai. 

Không phải kiểu lạnh lùng thường thấy của anh ở công ty, mà là một chút gì đó hờn dỗi.

Để tránh gây chú ý, cả hai vẫn tách nhau ra về phòng như thường lệ. Nhưng chưa đầy 15 phút sau, PP đã không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này. Cậu cầm điện thoại, gõ nhanh một tin nhắn:

"Phòng lạnh quá. Em lên được không?"

Tin nhắn vừa gửi đi, chưa đầy một phút sau đã nhận được hồi đáp. Một từ duy nhất, cụt lủn:

"Ừm"

PP bĩu môi, cảm giác càng rõ ràng rằng anh đang dỗi. Cậu thở dài rồi rón rén đi lên phòng anh.

Khi cửa phòng Billkin mở ra, PP lập tức nhận ra không khí căng thẳng. Billkin đứng dựa vào cửa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt vô cùng khác mọi hôm.

"Vào đi" 

PP bước vào, cảm thấy hơi áp lực. Cậu ngồi xuống mép giường, nhìn Billkin đang ngồi xuống ghế đối diện, không hề có ý định lên giường như mọi khi.

"Anh sao thế? Không khỏe à?" PP dè dặt hỏi, cố gắng dò xét phản ứng.

Billkin nhướn mày, nhìn cậu một lúc lâu trước khi buông một câu:

"Sáng nay"

"Sáng nay làm sao?" PP giả vờ không hiểu, dù lòng đã nơm nớp lo lắng.

"Em đẩy anh ngã vào đống tuyết. Lạnh phát khiếp"

Biết ngay mà... PP bật cười, chuyện này không nằm ngoài suy nghĩ của cậu lí giải về thái độ hôm nay của Billkin. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Billkin, cậu lập tức kìm lại, nhoài người về phía trước:

"Em đâu cố ý! Là tại họ gọi bất ngờ quá, em sợ bị phát hiện"

"Phát hiện thì sao? Hay là... em thấy mất mặt khi đi cùng anh?" Billkin nheo mắt, giọng điệu cố tình khiêu khích.

PP tròn mắt, ngay lập tức xua tay:

"Không! Không hề! Ai mà dám nghĩ thế chứ!"

Billkin nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt vẫn hơi cau lại. PP hít một hơi sâu, bước lại gần anh hơn. PP cúi xuống, hai tay đặt lên tay ghế anh ngồi. 

"Em biết lỗi rồi. Để chuộc lỗi, anh muốn gì, em sẽ làm."

"Muốn gì cũng được?" Billkin nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên một chút

PP gật đầu chắc nịch, không hề do dự.

"Ừ, cái gì cũng được, miễn là anh hết giận."

Billkin im lặng một lúc, rồi đột nhiên cầm tay PP kéo xuống, buộc cậu ngồi lên đùi mình. PP đỏ bừng mặt, nhưng không dám phản kháng. 

"Là em nói đấy nhé" 

PP khẽ rùng mình khi bàn tay ấm áp của Billkin luồn vào bên trong lớp áo nỉ bông mềm mại.

"Anh... anh đúng là đồ lưu manh" PP lắp bắp, giọng điệu lẫn chút trách móc nhưng chẳng có chút sức lực phản kháng.

"Em bảo là làm gì cũng được" 

Billkin nhắc lại lời PP nói khi nãy, giọng anh thủ thỉ bên tai. Cùng lúc, môi anh đã bắt đầu tìm đến vùng cổ trắng ngần của PP, để lại những nụ hôn mãnh liệt đầy ám muội.

"Nhưng em đâu có ý... thế này đâu" cậu vùng vẫy yếu ớt, nhưng càng vùng vẫy thì cậu lại càng bị Billkin kéo sát vào lòng mình hơn.

"Vậy là ý em là thế nào?" Billkin vừa hỏi vừa tiếp tục để môi mình di chuyển khắp xương quai xanh của PP. Tay anh mơn man bên hông cậu, chạm đến từng đường cong nhỏ nhắn. 

"Em giải thích đi, anh nghe."

"Ưm...em... em muốn về phòng. Thật đấy!"

"Nãy em bảo phòng em lạnh mà" Billkin đáp, giọng điệu trêu chọc. Đôi mắt anh đầy vẻ tinh quái nhưng vẫn không giấu được nét dịu dàng. 

PP không biết làm sao phản bác. Cậu biết mình đã rơi vào bẫy, và Billkin thì rõ ràng chẳng có ý định buông tha cậu dễ dàng như thế.

"Anh thật là..." PP lẩm bẩm, nhưng đầu lại gục vào bờ vai của anh mà thở hổn hển.

Biết đêm nay mình không xong rồi, PP tự trách bản thân nãy quá tự tin, không ngờ Billkin lại làm tới bến chuyện này. Lại một đêm nữa không ai trong hai người ngủ cả...

Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, tiếng chuông báo thức inh ỏi đã vang lên khắp phòng. PP cố gắng mở mắt rồi kêu lên một tiếng đầy mệt mỏi, chậm rãi xoay người lại thì thấy Billkin đang nhìn mình, khuôn mặt tươi tỉnh một cách kỳ lạ.

"Anh dậy sớm thế làm gì?" PP lầm bầm, giọng đầy uể oải.

"Phải ra sân bay sớm, quên rồi à?" Billkin đáp, môi mỉm cười nhưng ánh mắt lại lén liếc nhìn cậu với vẻ bối rối.

PP ngồi dậy, nhưng ngay lập tức nhăn mặt. Toàn thân đau nhức. Cậu hít một hơi sâu, quay sang Billkin:

"Anh! Là tại anh đấy"

"Hôm qua em còn bảo anh làm nữa đi". Billkin tỏ vẻ vô tội

Ném cho Billkin một ánh mắt không mấy thiện cảm, PP tức tối:

"Anh im ngay, tất cả là tại anh!!!"

"Thì anh đã cố nhẹ nhàng rồi mà..." Billkin lầm bầm.

"Nhẹ nhàng?!" PP gần như hét lên, nhưng lập tức hạ giọng khi nhận ra mình có thể đánh thức cả tầng. 

"Thôi anh biết lỗi rồi, đừng mắng anh nữa". Vừa nói Billkin vừa tủm tỉm rướn người ra hôn một cái vào má cậu.

PP quắc mắt lườm Billkin, rồi lê lết xuống giường, mỗi bước đi như mang cả nỗi oán giận với con người trước mặt. 

...

Chuyến du lịch Nhật Bản kết thúc, tinh thần của mọi người trong công ty thực sự được cải thiện. Một phần vì bầu không khí đẹp đẽ của nơi đây, một phần vì sự hào phóng hiếm có của công ty khi bao trọn chi phí từ vé máy bay, khách sạn cho đến các bữa ăn.

Tuy vậy, với PP, chuyến đi này không chỉ đơn giản là một kỳ nghỉ. Mà nó còn là khoảng thời gian mà mối quan hệ giữa cậu và Billkin chuyển sang một giai đoạn mới từ mối quan hệ sếp và nhân viên thành mối tình bí mật mà không ai biết. 

Trở về Thái Lan, mọi thứ như lập tức quay về nhịp sống bận rộn thường ngày. Chuyến đi Nhật Bản dường như chỉ là một khoảng lặng ngắn ngủi để nạp lại năng lượng, vì ngay khi vừa đặt chân tới văn phòng, PP đã bị kéo ngay vào guồng quay công việc không ngừng nghỉ.

PP ngồi tại bàn làm việc, mắt dán chặt vào màn hình máy tính. Trước mặt cậu là bản kế hoạch dự án mà Billkin đã đưa lâu. 

Đây không phải một dự án bình thường, mà là một bước ngoặt lớn để khẳng định năng lực và tiến gần hơn tới vị trí trưởng phòng mà cậu hằng mong muốn. PP biết rõ trọng trách này lớn đến mức nào, nhưng cậu không hề nao núng.

Những tiếng gõ bàn phím vang lên đều đặn trong văn phòng. Đôi lúc, PP lại nhíu mày, chỉnh sửa một vài con số trong bảng tính, hoặc ghi chú nhanh một ý tưởng vừa nảy ra vào sổ tay bên cạnh.

Billkin đi ngang qua bàn làm việc của PP, ánh mắt thoáng dừng lại trên cậu. Nhìn dáng vẻ tập trung cao độ của PP, anh chỉ khẽ mỉm cười rồi tiếp tục bước về phía phòng mình. 

Trên bàn, một chồng tài liệu chờ được ký duyệt đang đợi Billkin. Tuy bận rộn, anh vẫn không quên liếc nhìn đồng hồ, thầm nghĩ liệu đã đến giờ nhắn nhủ PP nghỉ ngơi chưa.

Dù cả hai vẫn giữ khoảng cách đúng mực ở công ty, nhưng Billkin không thể ngồi yên mà không lén lút quan tâm đến cậu. Anh không để lộ cảm xúc quá nhiều, nhưng những hành động nhỏ của anh luôn chứa đựng sự chu đáo.

Khi PP vừa đặt chân tới bàn làm việc, cậu ngạc nhiên thấy một cốc cà phê latte còn ấm  và chiếc sandwich đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh là một tờ giấy nhỏ viết tay:

"Nhớ ăn sáng rồi hãy làm việc. – BK."

PP nhìn quanh, thấy không có ai, chỉ khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ cất tờ giấy vào ngăn kéo. 

Với PP, ngày làm việc giờ đây có thêm một động lực khác ngoài công việc, đó chính là Billkin. Tuy hai người không để lộ mối quan hệ của mình, nhưng những lời nhắn nhủ ngắn gọn, hay một cốc cà phê đặt trên bàn đúng lúc, cũng đủ khiến cậu cảm thấy được quan tâm và an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com