5. Dâu tây
Ngày Chủ nhật, PP thức dậy muộn hơn bình thường, vì công việc gần đây quá căng thẳng. Cậu quyết định dành thời gian thư giãn cho bản thân. Sau khi làm vài món ăn nhẹ, PP rảo bước ra ngoài, tâm trạng vô cùng thoải mái. Điều cậu đang mong muốn nhất lúc này chính là ăn dâu tây, loại quả vô cùng thơm ngon và bổ dưỡng. Nhất là khi có một cửa tiệm dâu tây nhỏ xíu mà cậu cực kỳ yêu thích, chuyên bán dâu tây tươi ngon, đúng chuẩn mùa.
Cửa hàng nằm ở góc phố nhỏ, với bảng hiệu gỗ mộc mạc và giỏ dâu tây tươi rói bày ngoài cửa, luôn là nơi cậu ghé thăm mỗi tuần. PP nhìn quanh, mắt sáng rực khi thấy những quả dâu chín mọng, đỏ au.
"Đây rồi, tình yêu của đời mình"
Cậu thốt lên khe khẽ và tỉ mỉ cầm từng quả lên ngắm, cân nhắc kỹ như đang chọn đồ trang sức. Chủ tiệm là một bà lão nhỏ nhắn, luôn miệng gọi cậu là "cậu bé dâu tây" mỗi lần cậu ghé qua. Sau một hồi chọn lựa những quả dâu chất lượng nhất, nụ cười mãn nguyện nở trên môi, cậu thanh toán rồi bước ra phố. Khi đã xong xuôi, cậu ôm hộp dâu trên tay, miệng không ngừng huýt sáo vui vẻ...
Nhưng niềm vui ấy bị cắt ngang ngay khi cậu vừa bước ra khỏi cửa tiệm. Một tiếng hét chói tai vang lên giữa phố.
"Cứu tôi với! Ai đó giúp tôi!"
PP quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông to con đang giằng co với một người phụ nữ lớn tuổi. Một đứa trẻ bên cạnh bà ngã sõng soài xuống đất, đầu chảy máu. Người đàn ông cầm trên tay chiếc ví, mặt hằm hằm như không muốn bỏ chạy mà chỉ muốn hăm dọa.
PP khựng lại. Tim cậu đập nhanh, nhưng không phải vì sợ. Mà vì bực. Quá bực!
Cậu nhìn quanh, thấy ai nấy đều cúi đầu lảng tránh, bước đi nhanh hơn.
"Thiệt tình... Người ta sống kiểu gì vậy trời?!" PP làu bàu.
Không chần chừ, cậu bước tới, hét lớn:
"Ê, ông kia!"
Người đàn ông quay lại, đôi mắt trừng trừng.
"Gì?"
"Trả ví lại đây!" PP chống tay lên hông, thái độ chẳng khác gì bà chủ chợ đang đòi tiền nợ.
"Không liên quan đến cậu. Cút đi!"
"Ồ, không liên quan? Vậy thì sao tôi lại thấy phiền với cái bộ mặt vô lại của ông thế nhỉ? Trả ví đây, không thì tôi... tôi sẽ..." PP gằn giọng, đột nhiên nhận ra mình chưa nghĩ đến bước tiếp theo.
"Cậu sẽ làm gì?" Gã bước lại gần, tỏ vẻ hăm dọa.
Trước khi PP kịp đáp lời, gã định quay đi, nhưng vô tình va phải hộp dâu tây trên tay cậu, làm nó rơi xuống đất. Những quả dâu chín mọng lăn lóc trên vỉa hè, một số quả nát bét, nước đỏ loang ra như cảnh án mạng.
PP đứng hình trong một giây...
"MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ THẰNG ĐIÊN KIA?" cậu gào lên, tiếng hét vang cả khu phố nhỏ
Gã kia lườm cậu, tỏ vẻ bất cần: "Chỉ là mấy quả dâu. Làm quá thế!"
"MẤY QUẢ DÂU? ĐÓ LÀ CẢ MỘT BUỔI SÁNG HẠNH PHÚC CỦA TAO! ĐỒ PHÁ HOẠI! MÀY CÓ BIẾT MẤY QUẢ DÂU NÀY GIÁ BAO NHIÊU KHÔNG HẢ?"
PP lao vào, miệng chửi rủa mà chẳng thèm nhìn trước sau. Hắn đã ăn cắp, đã làm đổ dâu tây của cậu, giờ lại còn dám chạy trốn. Cái này không thể tha thứ... Người đàn ông gầm lên, giơ tay định đẩy cậu ra. Nhưng PP phản ứng nhanh hơn, cậu nhích sang một bên, tránh né nhẹ nhàng rồi vòng tay, giữ cổ tay hắn và nắm chặt lại.
"Ây da, mày không thấy là tự ngã vào người tao đấy chứ?" PP nhướn mày, tỏ vẻ vô tội.
Người đàn ông vùng vẫy, nghiến răng: "Bỏ ra! Thằng nhãi con!"
"Ơ kìa, ai bảo mày mất đà làm gì?" PP giữ chặt, cười cười.
PP đẩy mạnh vai hắn ra, làm hắn loạng choạng lùi lại vài bước. Thấy hắn ta tức tối, PP chả chút sợ sệt mà còn bồi thêm:
"Mày nhìn lại mình đi, tự ngã rồi còn đổ lỗi cho tao. Đúng là... không còn gì để nói!"
Người đàn ông đỏ mặt, cố gắng xông đến lần nữa. Nhưng PP lại né qua một bên, đạp nhẹ vào chân hắn khiến hắn ta lảo đảo, ngã xuống đất. PP nhanh tay giật luôn chiếc ví hắn đang cầm rồi ném cho người phụ nữ vừa nãy bị cướp.
Hắn nhìn PP đầy phẫn nộ, nhưng giờ có vẻ mất tự tin đi đôi chút. Cậu nhún vai, giọng đanh thép:
"Người ta gọi cảnh sát đến rồi đấy, ở lại mà giải thích nhé"
Người đàn ông quay lại nhìn đám đông đã tụ lại, ánh mắt dao động. Đúng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên càng khiến hắn thêm hoảng. Khi cảnh sát tới gần, hắn lấm lét nhìn quanh như tìm đường thoát thân. Nhưng PP vẫn đứng chắn đường, ánh mắt sắc bén và đầy tự tin, khiến hắn chẳng còn cách nào khác ngoài cúi đầu chịu trói.
Xong xuôi, cậu nhìn xuống đường thấy lăn lóc những trái dâu tươi mọng mà mình vừa mua...ôi những quả dâu tội nghiệp
Lúc này, trùng hợp thay, Billkin dạo bước trên phố với tâm trạng thư thái, tận hưởng không khí trong lành cùng ánh nắng ấm áp. Anh ít khi có dịp thảnh thơi vào cuối tuần như thế này nên chỉ đơn giản muốn thả lỏng, không bận tâm đến công việc hay những áp lực thường ngày. Khi rảo bước đến một góc phố nhỏ, Billkin nghe thấy tiếng cãi nhau lớn phía trước.
Theo bản năng, anh ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh hỗn loạn và bất ngờ nhận ra một bóng dáng quen thuộc: PP, cậu nhân viên thường ngày hay càm ràm và lắm lời trong văn phòng, đang đứng giữa phố, mặt đỏ bừng, đôi co gay gắt với một người đàn ông cao to lực lưỡng. Billkin từ xa đã theo dõi toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối. Anh đứng lặng một chỗ, mắt dán vào cảnh tượng trước mặt...
Sau khi cảnh sát tới đó, PP vội vã định rời khỏi hiện trường. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, PP cảm thấy rùng mình vì như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng vậy...
"Sếp... sếp cũng ở đây ạ?" PP lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng cậu có thể cảm nhận được mặt mình đang đỏ lên.
Billkin khẽ nhếch mép cười, cái nhìn trong mắt anh đầy sự thích thú.
"Tôi vô tình đi ngang qua thôi. Không ngờ lại được xem một cảnh tượng thú vị thế này."
PP cố gắng giữ gương mặt bình thường, nhưng không thể giấu nổi sự bối rối.
"Tôi... tôi chỉ là thấy người ta bị bắt nạt, không thể làm ngơ được."
Billkin gật đầu, vẻ mặt đầy ấn tượng.
"Cậu gan dạ thật đấy, không ngại đối mặt với một tên hung hãn như vậy."
PP lúng túng, không biết phải nói gì. Cậu đã quen với việc tỏ ra khó chịu trong văn phòng với Billkin, nhưng không phải trong hoàn cảnh như thế này. Sự khen ngợi bất ngờ của Billkin khiến cậu cảm thấy khó xử, trong lòng như có gì đó rộn ràng.
"Cậu làm đúng lắm. Nhưng mà..." Anh liếc nhìn đống dâu tây trên đất, rồi đột nhiên quay người bước vào cửa hàng dâu tây gần đó. PP đứng xịt keo một lúc lâu, không hiểu sếp định làm gì.
Một lát sau, Billkin quay trở ra, trên tay là hai hộp dâu tây mới tinh. Anh chìa tay đưa cho PP, giọng điềm đạm:
"Dâu tây của cậu đây, cứ xem như phần thưởng vì đã làm việc tốt."
PP nhìn hai hộp dâu trước mặt, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ:
"Sếp... sếp mua cho tôi sao?"
"Cũng lâu rồi tôi chưa thưởng gì cho nhân viên" Billkin nói, mỉm cười nhẹ.
"Cầm lấy đi."
PP ngượng ngùng, luống cuống đón lấy hộp dâu, đôi mắt ánh lên niềm vui nho nhỏ.
"Cảm... cảm ơn sếp." Giọng cậu run run, chỉ nói được vài từ rồi vội vã cúi đầu như để giấu đi gương mặt đỏ ửng.
Quay lưng bước đi, PP thấy lòng mình không ngừng bồn chồn. Mỗi bước chân như trĩu nặng một cách kỳ lạ. Lý trí bảo rằng đây chỉ là hai hộp dâu, một món quà vô cùng đơn giản, nhưng trái tim lại chẳng chịu nghe lời, đập thình thịch đầy loạn nhịp.
"Mình điên thật rồi!" PP thầm nghĩ, mặt vẫn đỏ lên như trái dâu chính tay mình vừa cầm.
Billkin cũng chậm rãi quay bước về nhà. Lòng anh bỗng dưng xao động, có chút ngượng ngùng và không khỏi bối rối. Mình vừa làm gì thế nhỉ? Đứng bên đường mua hai hộp dâu cho một cậu nhân viên hay càu nhàu? Chuyện ấy vốn không có gì đặc biệt, nhưng khuôn mặt ngạc nhiên, lúng túng của PP cứ hiện rõ trong tâm trí anh. Mỗi lần nhớ lại vẻ mặt đó, Billkin lại bật cười một mình, không biết là cười PP hay tự cười mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com