Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. BẤT THƯỜNG - ĐỊNH NGHĨA

[Billkin]

"Billkin, đề này tôi làm xong rồi, cậu kiểm tra xem"

...

"Hai bài trên cậu đúng hết, nhưng bài số 3 phần điền từ có mấy chỗ sai, cậu xem lại đoạn văn trong đề đi, cần phân tích ngữ cảnh kết hợp cấu trúc ngữ pháp. Có những chỗ trống có thể điền được nhiều đáp án, nhưng có những chỗ trống chỉ có một từ phù hợp duy nhất, dùng phương pháp loại trừ thì..."

Tôi vừa chăm chú nhìn vào bài làm của PP, vừa phân tích cách làm với dạng đề này, tuy nhiên không hề nhận được sự phản hồi của cậu ta như mọi khi. Quay sang nhìn, hóa ra cái người khi nãy còn ngáp ngắn ngáp dài với tờ đề đã gối đầu lên tay ngủ từ lúc nào.

Trong thư viện chật kín người sau buổi học ở trường, có lẽ chiếc bàn nơi góc nhỏ này là chỗ trống duy nhất mà chúng tôi có thể tìm được khi tới muộn, đơn giản vì, rèm cửa chỗ này bị mất. Dù trời đã ngả về chiều, nhưng cái nắng gay gắt vẫn chưa hề có dấu hiệu dịu bớt. Nắng rực rỡ là vậy, mà có người vẫn say giấc ngủ. Có lẽ cậu ấy mệt thật, vừa ôn thi cuối kì, lại vừa ôn kì thi xếp lớp ở chỗ học tiếng Anh, đã thế phải làm cả đề luyện tập tôi giao, không một lời ca thán. Còn 2 tiếng nữa mới đến giờ học Anh buổi tối, để cậu ấy ngủ thêm chút nữa rồi gọi dậy đi ăn cũng chưa muộn.

Tôi chống một tay lên má, chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang ngủ yên kia. Da trắng thật đấy, nhìn lại nước da ngăm ngăm vì suốt ngày đội nắng đá bóng, có chút ghen tị. Lông mi thì vừa dài vừa cong, môi cũng đỏ hơn hẳn mấy tên con trai khác, còn hơi bóng, chắc chắn có dùng son dưỡng rồi. Sờ lên đôi môi có phần hơi khô ráp lộ rõ cả vân môi của mình, tôi khẽ liếm nhẹ.

Đây là lần thứ hai tôi nhìn PP ở khoảng cách gần đến vậy, lần đầu tiên là buổi sáng ngủ dậy tại nhà mình. Sau sự cố ngày hôm đó, dường như chúng tôi trở nên cởi mở với nhau hơn. Những cuộc nói chuyện không chỉ xoay quanh việc học hành trường lớp, mà còn là sự hỏi đáp qua lại liên quan đến cuộc sống cá nhân. Cậu ấy coi vẻ khá quan tâm đến tôi, hoặc có thể bài vở nhiều áp lực, cần đổi chủ đề trò chuyện thú vị để giải tỏa tâm lý. Tôi cũng vui vẻ chấp thuận điều đó. Hôm nay PP đúng được hai bài, lại phải chuẩn bị tinh thần trả lời hai câu hỏi rồi. Nghĩ đến những điều cậu ấy tò mò sắp tới, trong lòng cũng cảm thấy đôi chút háo hức.

Không chỉ PP có thay đổi từ ngày đó, mà ngay cả tôi cũng vậy. Gần đây, tôi thực sự muốn biết, cơ thể mình đang gặp phải vấn đề gì bất thường. Hẳn lúc này là thời điểm thích hợp nhất để có thể xác nhận rõ ràng. Tôi hít một hơi thật sâu, tiến lại gần khuôn mặt cậu ta hơn.

Mặt trời dần di chuyển kéo theo những tia nắng xuyên qua ô cửa sổ hắt lên sườn mặt PP, nốt ruồi lệ ngay dưới khóe mắt cũng trở nên lấp lánh. Là đính hạt? Là chấm mực? Tôi vô thức đưa ngón trỏ gạt nhẹ. Không rõ ai kia vì cảm nhận được sự đụng chạm khẽ khàng, hay vì phát giác được ánh sáng chói mắt bắt đầu xâm chiếm hết góc nhỏ của mình mà rèm mi rung rung, vô tình quét lên ngón tay không chịu ở yên của tôi.

Không nhột chút nào. Kì lạ thật đấy. Không có cảm giác điện giật, lông tơ dựng hết cả lên.Tôi xoa xoa ngón tay để xác nhận mấy lần, rồi đặt bàn tay lên lồng ngực. Lạ lắm, vẫn rất bình ổn, không hề đập thình thịch đến mức chẳng kiểm soát nổi như cầu thủ vừa chạy bứt tốc ghi bàn. Sao lại thế?

Vẫn là khung cảnh này, chiếc bàn này cùng người đang say ngủ kia, nhưng mọi điều bất thường mà tôi nhận thấy khi ấy... hoàn toàn biến mất.

Nắng bắt đầu rọi thẳng vào đôi mắt nhắm nghiền đang nhíu lại, tôi giơ tay mình lên che chắn, ánh sáng vẫn không ngừng len lỏi qua từng kẽ tay, cố tình muốn đánh thức ai kia khỏi giấc ngủ. Đáng ghét, tôi cau mày quay mặt về phía sau, nhìn cho rõ nguồn cơn của sự phiền nhiễu. Không gian đột nhiên trở nên trắng xóa buộc đôi mắt phải khép lại, thật chặt...

Cho đến lúc bừng tỉnh.

----------

Mảnh ký ức ngày ôn thi cuối năm lớp 10 vô tình quay trở lại trong giấc mộng, không quên khơi gợi cả những cảm xúc mà lúc đó tôi chưa kịp đặt tên. Liệu có phải vì câu hỏi bất ngờ của Han ngày hôm qua hay không?

Tôi ngồi dậy, bước về phía cửa sổ, kéo toàn bộ rèm ra để ánh nắng ùa vào ngập tràn cả căn phòng. Thật hiếm khi có ngày chủ nhật rảnh rỗi như vậy. Cốc cà phê hôm qua quả thực hiệu quả, về nhà trằn trọc đến gần ba giờ, tôi mới chìm vào giấc ngủ. Những tưởng có thể dính chặt chiếc giường cả sáng, vậy mà mấy tia nắng sớm lại không chịu buông tha

Nếu đã chẳng thể trở thành con sâu lười thì nên thức dậy làm những điều mình thích, giả dụ như pha cà phê chẳng hạn. Công thức lần trước lưu về, tôi vẫn chưa làm cho PP uống thử. Hôm nay cậu ấy được nghỉ, chắc giờ này vẫn còn đang ngủ. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, pha xong một bình đầy, vui vẻ đem sang đánh thức ai kia.

Trước đây tôi không hề thích loại đồ uống này. Đi tụ tập với bạn bè, thay vì chọn những ly cà phê cầu kỳ pha chế đẹp mắt giống tụi nó, tôi lại hay gọi trà đá hoặc nước trái cây, thích hợp giải khát trong cái thời tiết nóng nực quanh năm. Mãi đến khi vào đại học, thứ đồ uống thần kỳ có thể giúp con người tỉnh táo chạy deadline suốt một đêm mới trở nên thiết thực đối với tôi. Cũng nhờ khoảng thời gian giãn cách xã hội do dịch bệnh, tôi bắt đầu tìm hiểu và có thêm sở thích pha cà phê rang xay mỗi ngày. Mọi người trong gia đình từ bố mẹ đến các anh đều thích những đồ uống đó, và đương nhiên PP cũng không ngoại lệ. Việc pha cà phê đem cho cậu ấy mỗi sáng đã trở thành một thói quen hồi học Đại học của tôi. Sau này, khi công việc bận rộn hơn, tôi không thường xuyên đem cà phê sang cho PP được nữa, chỉ tranh thủ những khi có thời gian rảnh như hôm nay.

---

(Kính coong, kính coong)

Mẹ Sur là người ra mở cửa, vừa nhìn thấy tôi đã vui mừng niềm nở:

"Billkin đến chơi à, lâu rồi không gặp con" – Vừa nói mẹ vừa giang rộng hai tay ôm lấy tôi

"Mấy lần trước lỡ hẹn với mọi người, mãi hôm nay con mới sang được" – Tôi cũng vui vẻ đáp lại cái ôm của mẹ.

"Bận rộn vậy ba mẹ không trách đâu. Vào nhà đi. Hôm nay phải ở đây cả ngày đấy nhé. Maggie, Omo, đừng quấn chân anh thế, để anh vào đã" – Mẹ Sur vỗ vỗ lưng tôi, cúi xuống nhìn hai con vật nhỏ nhắc nhở.

"Billkin đến hả, ba mẹ bên nhà có khỏe không con?" – Ba Montri đang ngồi ở bàn ăn đọc báo, thấy tôi tiến vào cũng ngẩng mặt lên tươi cười hỏi han.

"Ba mẹ con vẫn khỏe. Cả nhà đang ăn sáng à, con mới pha cà phê, để con đổ ra ly cho mọi người"

"Tuyệt quá, lâu rồi không uống cà phê con pha, mà con đã bận rộn vậy không tranh thủ nghỉ ngơi thêm đi, còn mất công chuẩn bị mấy thứ này làm gì?"

"Con thích mà mẹ. Chị Petch đâu rồi ạ?

"Petch đưa Chan Aoi đi khám sức khỏe định kì từ sớm rồi"

"P chắc còn đang ngủ mẹ nhỉ?"

"Nếu không có ai gọi chắc ngủ đến trưa đấy, dạo này cũng bận, hay về muộn lắm, hôm qua về lúc nào ba mẹ còn chẳng hay"

"Cũng phải gọi nó xuống ăn sáng thôi, ngủ nhiều mệt người đấy" – So với mẹ Sur hay cưng chiều, ba Montri có phần nghiêm hơn một chút, khá giống ba tôi.

"Vì dự án nên gần đây cậu ấy phải đi lại suốt đó ba. Để con lên gọi ạ"

---

(cộc...cộc...)

"P, dậy chưa"

Gõ cửa vài lần mà không có tiếng trả lời, tôi đành mở cửa đi vào. PP vẫn còn đang ngủ, lần này là thật, không phải giả vờ như bữa trước. Cậu ta nằm nghiêng người, chăn kéo ngang ngực, một tay gối đầu, một tay ôm lấy thỏ bông Cony bên cạnh, điện thoại úp xuống đặt đầu giường. Hôm qua chắc lại quên kéo rèm cửa, để nắng chiếu vào tận phòng như vậy, sắp kéo dài lên đến mặt rồi.

Bất chợt giấc mơ ban sáng hiện lên trong tôi rõ mồn một, vẫn là gương mặt say ngủ ẩn hiện dưới ánh nắng, chỉ là những cảm xúc trước kia dường như đã biến mất hoàn toàn. Tôi tiến lại gần khuôn mặt PP, cẩn thận nhìn kỹ từng đường nét. Tất cả những trăn trở trằn trọc của đêm qua thôi thúc bàn tay tôi đưa lên, lặp lại như trong giấc mộng. 

Tôi, muốn thử tìm lại những cảm xúc đó một lần nữa.

Ngón trỏ khẽ vuốt nốt ruồi lệ nhỏ xinh, rèm mi lại rung lên...

Có chút nhột nhột. Chỉ vậy thôi.

Tự cảm thấy nực cười cho cái suy nghĩ và hành động bộc phát của chính mình ngay lúc này. Câu chuyện tám năm về trước chỉ là quá khứ. Sự bất thường suốt quãng thời gian đó không còn nữa rồi. Trong khi bản thân đang hoài niệm vẩn vơ, ai kia chợt tỉnh giấc, rèm mi nâng lên để lộ đôi mắt tròn to còn hơi mơ màng, nhìn thẳng vào tôi, khóe môi nở nụ cười:

"Kin~~~đến từ bao giờ thế"

(Thình thịch)

(Thình thịch)

(Thình thịch)

Cả người tôi bất động, chỉ có trái tìm vẫn không ngừng rung lên từng hồi

Phải rồi, tám năm trôi qua, mọi điều bất thường lặp đi lặp lại đã trở thành căn bệnh mãn tính tôi luôn muốn kiểm soát và che giấu. Mãi đến về sau, những cảm xúc mà một tên nhóc lớp 10 ngây dại khi ấy còn chưa kịp đặt tên, mới dần dần được định nghĩa một cách rõ ràng bằng cụm từ:

Rung động đầu đời.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Chúc mừng năm mới. Chúc tất cả mọi người có một trái tim khỏe mạnh để sẵn sàng đu ke BKPP mỗi ngày.

Ngày đầu tiên của năm, làm chương chốt hạ tình cảm của Billkin cho rõ ràng. Bạn nào đoán Billkin rung động trước --> thắng kèo ^^

Vì thời gian học của bên Thái khác bên mình: 1 năm học có 2 kỳ: Tháng 5 - đầu tháng 10; Tháng 11 - Tháng 3 nên t tóm tắt lại dòng thời gian trong quá khứ để mn rõ hơn: 

PP tỏ tình đàn anh Valentine lớp 9 bị tẩy chay (2017) --> PP và BK gặp gỡ ở lớp học thêm tiếng Anh giữa năm lớp 10 (cuối năm 2017) --> BKPP trải qua Valentine năm lớp 10 (2018) --> PP bắt đầu tìm hiểu BK giúp bạn thân mình (chi tiết nhắc ở chương 9) song song với việc Billkin rung động (Cuối năm lớp 10)

Giai đoạn BK và PP chính thức là bạn thân, BK nhận là trai thẳng theo như t đề cập đầu truyện là tận cuối năm lớp 11 cơ mn, nên việc PP nói mẫu người lý tưởng không phải bạn thân không dập tắt được tình cảm mới nhú của cậu Biu đâu :))

T giải thích sơ sơ vậy đã. Câu chuyện quá khứ sẽ còn tiếp diễn song song với hiện tại. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com