Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#4: Người hầu

Vở 4: Người hầu

1.

"Tiểu Xử mày xem nè"

"Cái gì dạ"

"Tao cho mày"

"Là hoa sao? Sao cậu lại tặng nó cho em?"

Có người nào đó vừa tặng một cành hoa trắng muốt cho người kia rồi lại tự thẹm thùng mà đỏ mặt chạy đi.

Tiểu Xử, tao sẽ không bao giờ nói ra cho mày biết rằng mày rất đẹp, đẹp tựa như bông hoa ấy, trắng tinh thuần khiết không một vết ố bấn.

2.

Hmm,nên nói gì đây nhỉ? Xữ Nữ chính là kiểu người vứt vào đám đông sẽ lập tức chìm nghỉm ngay.Phải nói,em chẳng có gì nổi bật cả.Gia đình không hoàn hảo ba mẹ ly hôn từ khi em mới chập chững biết đi, ba em lập tức có bước tiến mới để lại hai mẹ con em nương tựa nhau mà sống. Vẻ ngoài em cũng chẳng có, nhan sắc gia cảnh bình thường đến nỗi đáng thương,mọi thứ tốt đẹp đều tránh xa em.Nói cách khác,lúc thượng đế ban phát tình yêu,may mắn,niềm vui cho mọi người.Thì có lẽ em đã lỡ bung ô che chắn chăng?

Năm lên tám mẹ dắt theo em từ một thôn nghèo đói để lên sài thành xa xôi chỉ với vài đồng ít ỏi.

Mẹ em làm rất nhiều công việc nhưng rồi cũng không được bao nhiêu liền bị đuổi, họ không cho mẹ em làm nữa.

Sau đó mẹ em vào làm giúp việc cho một thượng lưu sang trọng,, trong một nơi cực kì tráng lệ nguy nga mà em thường được nghe người ta gọi với cái tên Biệt thự.

Em ngồi trên ghế đá trong khu vườn rộng lớn kia, chăm chú nhìn mẹ em đang miệt mài làm việc, em muốn giúp mẹ nhưng mẹ bảo em ngoan ngoãn ngồi đợi nên em cũng không dám cãi lời.

Nhưng vì sự buồn chán mà em đã tự ý đi dạo trong khu vườn. Có lẽ em đã lầm khi nghĩ khu vườn này cũng không quá rộng nhưng thực chất nó dài và rộng hơn suy nghĩ của em. Em bị lạc mất rồi.

"Này, cậu là ai?"

Một giọng nói vang lên khiến cậu giật mình mà xoay người nhìn về phía nơi phát ra giọng nói ấy.

Một người có vẻ lớn hơn cậu,cao hơn cậu tận một cái đầu. Trang phục của người đó cũng rất đẹp và đắt tiền, đây có phải là đại thiếu gia mà cậu hay nghe mẹ kể không? Anh nhẹ bước đến chỗ cậu mà nhíu mài hỏi.

Em lắp bắp trả lời...

"Em... em bị lạc..."

"Bị lạc?"

"Phải...em đang đợi mẹ nhưng lại đi lạc mất"

"Mẹ? Là người giúp việc mới vào đúng chứ?"

Cậu gật đầu nhìn anh, anh mới nhếch cao môi nở nụ cười không rõ tâm tư.

"Thì ra là tên người làm thấp kém"

Cậu cuối gầm mặt, hai tay nắm lấy góc áo vò vò đến nỗi nhăn nhúm. Đúng rồi, những lời nói này em đã nghe nhiều rồi nhưng sao vẫn cảm thấy đau nhói thế?

"Em....em xin lỗi..."

Anh hừ lạnh khoanh tay đứng trước mặt cậu rồi lại lạnh nhạt cất giọng.

"Được, tao cũng đang thiếu một người hầu, ngươi sẽ là người hậu của đại thiếu gia ta"

"Em...em được.. sao?"

"Đúng vậy"

Cậu nở nụ cười tươi liên tục gật gật đầu. Em vui lắm, em cũng có thể làm người hầu cho đại thiếu gia và cả em có thể làm việc để phụ giúp mẹ như vậy sẽ không ai mắng chửi nói em là kẻ vô dụng nữa.

3.

"Thằng hầu lề mề, mày mau nhanh lên"

"Dạ em làm ngay...:

"Thằng hầu kia, lấy thứ đó cho tao"

"Dạ.."

"Thằng ngu ngốc, mày làm đại thiếu gia tức điên lên"

"Em...hức..xin lỗi"

Ngày qua ngày em điều đi theo phục vụ cho đại thiếu gia nhưng em có phần hay vụng về với cả em còn nhỏ nên làm việc có phần không được suông sẽ, liền bị đại thiếu gia mắng chửi và trừng phạt. Nhưng em không có nói gì hết, cũng tại là lỗi của em với cả được làm người hầu cho đại thiếu gia thì có ra sao em cũng chịu được.

Hôm nay em vẫn làm phật ý của đại thiếu gia nên em bị phạt phải quỳ gối cho đến khi cậu ấy tha cho em.

Hai đầu gối em tê cứng mỏi nhừ ra với cả em rất buồn ngủ nhưng vẫn cố quỳ cho thẳng nếu không sẽ làm cậu ấy tức giận hơn.

"Tiểu Xữ"

Có người gọi em, em liền ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt em là nhị thiếu gia của nhà này, cậu ấy vì sao lại đến đây?.

"Nhị thiếu gia"

"Tiểu Xử, đau lắm không?"

Cậu ấy ngồi xuống cạnh em mà nhẹ nhàng hỏi, em liền lắc đầu bảo không sao nhưng cậu ấy không tin liền an ủi em, cậu ấy xoa đầu em. Nhìn em rất ôn nhu.

"Tiểu Xử, hay em làm người hầu cho ta đi, như vậy anh ấy sẽ không bắt nạt em nữa"

Hôm đó nhị thiếu gia ngỏ lời muốn em làm người hầu cho cậu ấy nhưng em nhất quyết từ chối. Em không thể bỏ đại thiếu gia, và cả đại thiếu gia là người đầu tiên chịu thu nhận em cho em một công việc nên em không phụ bỏ cậu ấy được.

4.

"Tiểu Xử"

"Dạ, nhị thiếu gia là tìm em sao?"

"Đây, em ăn đi"

Nhị thiếu gia hôm đó cho em một cái bánh, em rất cảm kích liên tục cảm ơn cậu ấy, bánh rất ngon. Em cười cười nói nói mãi mê nói chuyện với cậu ấy mà quên mất rằng vẫn còn một người đang quan sát em.

"Mày mau quỳ xuống"

Đại thiếu gia lại nổi giận rồi nhưng em thề là em không làm gì phật ý cậu ấy cả, em cắn răng cuối gầm mắt uất ức.

"Mày còn dám khóc?"

"Em không...có.."

"Bộ mày chết thèm mấy cái bánh đó lắm sao?"

"Em không...có"

Đại thiếu gia thật không có lý lẽ, em nào có nói là thèm ăn bánh bao giờ đâu mà cậu ấy nổi giận với em. Em chỉ nói đúng với sự thật vậy mà cậu ấy vẫn không hài lòng.

"Được, nếu như mày thèm như vậy thì tao cho mày ăn đến ngán thì thôi"

Hôm đó đại thiếu gia cư nhiên lại bắt em ăn hết một đống bánh mà em thật không hiểu chuyện gì.

5.

Đại thiếu gia mười lăm tuổi, em mười tuổi.

Ngày một lớn ngày nào đại thiếu gia cũng đi bơi, đi tập luyện chơi thể thao nên về rất trễ hầu như thời gian em nhìn thấy cậu rất ít.

Ở đây, nhị thiếu lúc nào cũng đối tốt với, cậu luôn cho em quà bánh, luôn kể những câu chuyện cổ tích cho em nghe, luôn cho em đồ chơi. Điều này đại thiếu gia không hề biết.

"Xữ Nữ"

"Dạ có em"

Vừa nghe giọng nói của cậu em liền nhanh chóng chạy lại nhưng chưa gì đã bị cậu mắng.

"Chết tiệt, bữa giờ tao không có nhà mày làm gì?"

"Dạ..."

"Mày chơi với nhị thiếu gia đúng chứ?"

"Dạ....em...em"

Ngày hôm đó đại thiếu gia như nổi trận lôi đình, cậu mắng em rất nhiều. Cậu cấm em không được chơi hay chỉ là nói chuyện với nhị thiếu gia. Em uất ức lắm, nhị thiếu gia tốt với em như vậy mà đại thiếu gia lại tức giận vô cớ, với cả em đâu là làm người hầu cho nhị thiếu gia đâu.

Sau đó, ngày nào đại thiếu gia đi bơi hay đi tập luyện điều dẫn em theo, lúc nào cũng kêu em đi sát cậu không được rời nửa bước, em liền nghe theo.

6.

Đại thiếu gia mười bảy tuổi, em mười hai tuổi.

Trong mấy năm qua, mẹ em đã làm việc rất vất vả kiếm được một số tiền cũng kha khá mẹ em quyết định xin nghĩ việc rồi dẫn em rời khỏi đây bắt đầu sống một cuộc sống bình thường an an ổn ổn mà sống.

Trước ngày em rời đi, đại thiếu gia không hiểu vì sao lại không về nhà mấy đêm liền, cũng không sai bảo hay mắng chửi em nữa. Em thấy lạ lắm, liền thức đến khuya đợi cậu về.

"Cậu ơi...."

Cậu nhìn em bằng ánh mặt rất lạnh nhạt sau đó một mực đi lên lầu không nói thêm bất cứ câu nào.

Còn hơn hai ngày nữa là em cùng mẹ rời khỏi đây.

Đại thiếu gia hẹn em ra sân vườn nơi đầu tiên em gặp cậu.

"Tiểu Xữ... đừng đi.... ở lại với tao đi"

"Đại thiếu gia..."

"Tao cho mày tiền, tao cho mày bánh, mày muốn gì tao cũng cho, mày đừng bỏ tao được không?"

Lần đầu tiên em thấy đại thiếu gia nói rất nhẹ nhàng với em, lần đầu tiên đại thiếu ôm lấy em vào lòng, lần đầu tiên em thấy đại thiếu gia rơi nước mắt, cũng là lần đầu tiên đại thiếu gia kêu em ở lại.

"Đại thiếu gia... em xin lỗi"

"Mẹ nó, mày một bước rời khỏi tao, tao lập tức đánh gãy hai chân mày"

7.

Đêm cuối cùng em ở lại biệt thự của đại thiếu gia. Đại thiếu gia kêu em lên phòng của cậu, cậu bảo em ngồi trên giường đợi cậu.

Đại thiếu gia ngồi trước mặt em, em nhìn cậu đến nổi ngơ ngác, từ nhỏ em thấy đại thiếu gia đã đẹp rồi nhưng khi càng trưởng thành đại thiếu gia lại càng điển trai hơn nữa. Mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt nâu hơi xếch lên hai mí, mũi cao, môi mỏng tổng thể gương mặt điều hòa hợp với nhau. Với cả đại thiếu gia có tập luyện nên cơ thể rất khỏe mạnh rắn chắc.

Cậu ôm lấy em rất chặt, trong vòng tay ấm áp của cậu em cảm thấy hơi ngột ngạt nhưng cũng rất thoải mái vì người của đại thiếu gia rất thơm.

"Tiểu Xữ, tao sẽ đợi mày.... đến lúc đó mày gả cho tao nha"

Giọng nói trầm thấp vang bên tai, em cứ ngỡ như là giấc mộng, đại thiểu gia ngỏ lời muốn em gả cho cậu. Em mặt đỏ tai hồng mà không biết phản ứng thế nào, sau đó cậu lại nói tiếp.

"Tiểu Xữ, đừng thích ai ngoài tao được không?"

"Tiểu Xữ, tao thích mày"

8.

Khi cậu vừa tròn mười tám, mẹ cậu không may qua đời vì bệnh tuổi già. Cậu tuyệt vong đau lòng đến khóc sưng cả mắt, người thân duy nhất của cậu, cả chỗ dựa của cậu cũng bỏ cậu đi.

Cậu tự mình ngày đêm làm việc, tạo cho mình một vẻ ngoài thật bận rộn để quên đi chuyện buồn của mẹ.

Cậu gửi hồ sơ xin làm việc trong một công ty có tiếng tăm, mong có một công việc ổn định.

Thật may khi cậu được nhận vào không lâu sau khi cậu gửi đơn, cậu ngạc nhiên khi một người không có học thức hay gia cảnh vẻ ngoài như cậu cũng được nhận vào. Lại không qua vòng phỏng vấn.

Hôm sau họ báo cậu đến công ty gặp giám đốc nhận việc.

Cậu không ngờ giám đốc của cậu là đại thiếu gia năm xưa.

Anh bây giờ khác hẳn với ngày xưa duy nhất chỉ có vẻ điển trai ấy vẫn còn nhưng lại trưởng thành đến lạ.

"Đại thiếu gia..."

"Tiểu Xữ, gả cho tôi được chưa?"

Cậu ngập ngừng cuối đầu không nghĩ khi gặp lại đại thiếu gia vẫn còn giữ suy nghĩ đó. Năm xưa, Xữ Nữ ngốc nghếch không hiểu được đó là câu nói thật lòng và khẳng định của đại thiếu gia Cự Giải dành cho cậu.

"Em.... đại thiếu gia..."

Anh nắm lấy tay cậu ôm vào lòng, cả cơ thể nhỏ nhắn nằm trọn trong vòng tay anh.

"Tiểu Xử, tôi thực rất nhớ em"

Cành hoa trắng năm ấy tôi tặng em là thật, lời nói năm ấy dành cho em là thật, tình cảm dành cho em cũng là thật.

Tôi yêu mọi thứ thuộc về em, quá khứ của em tôi điều biết, tôi luôn quan sát em.

Dù cả thế giới này cay nghiệt với em, thì vẫn có tôi luôn dang đôi tay ôm lấy em.

Em có là con trai đi nữa, tôi vẫn muốn kết hôn với em.

End...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com