Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18/08 If 7: 115+116+117

115. Đã rất lâu rồi Mạc Dao mới mơ thấy khung cảnh như vậy. Là một đường hầm thật tối tăm, nơi ấy chỉ có mình cậu và một người đàn ông rất giống Thẩm Trạch Văn. Hắn nói hắn cũng là Thẩm Trạch Văn nhưng thuộc một chiều không gian khác. Tại chiều không gian ấy, Mạc Dao cùng Thẩm Trạch Văn không gặp nhau sớm như vậy, cuộc sống của hắn cũng không tốt đẹp như vậy.

Nghe hắn nói vậy, thiếu niên không khỏi tò mò xem "Mạc Dao" ở thế giới của "Thẩm Trạch Văn" kia như thế nào. Nghe cậu nói vậy, người đàn ông không khỏi mỉm cười dịu dàng. Dù Mạc Dao ở thế giới nào cũng đẹp đẽ hút mắt người nhìn. Tuy nhiên, "cậu" ở thế giới của hắn không rực rỡ như hiện tại. Thiếu niên giống như vẫn luôn bị mắc kẹt trong vũng lầy tự ti, vì bị nó quấn lấy tàn phá quá lâu nên đã quên mất cách phản kháng.

Mạc Dao của hiện tại không còn phải chịu bất cứ thương tổn nào, mỗi ngày đều đón nhận vô vàn sự yêu thương. Cậu có thể cất cánh bay lên cành cây cao, cũng có thể mạnh dạn cất tiếng hót thuộc về riêng bản thân mình. Mạc Dao của đứng trước mặt hắn đây, là điều "bọn họ" hi vọng cậu sẽ trở thành.

Nhưng dù là được trao vô vàn tình yêu hay chẳng nhận được một xu hạnh phúc nào, thiếu niên cũng chẳng keo kiệt mà trao cho những người xung quanh. Mạc Dao ở bất kì thế giới nào cũng đều là đứa trẻ tốt bụng. Tốt đến nỗi người khác phải mắng cậu ngốc nghếch.

116. Cuộc trò chuyện giữa Mạc Dao và "Thẩm Trạch Văn" cũng xảy ra lâu lắm rồi. Hiện tại hai người gặp lại, người đàn ông giống như lại già hơn một chút.

"Tôi đã nghe lời em, đến Nam Phi xem thử xem rốt cuộc lông của sư tử là màu vàng hay màu cam." Vừa thấy thiếu niên, người nọ liền mỉm cười.

Lần gặp trước, "Thẩm Trạch Văn" nói rằng hắn không tìm được mục đích tồn tại ở thế giới này, Mạc Dao liền đề xuất hắn thử đến Nam Phi chụp ảnh sư tử xem. Không ngờ người đàn ông thật sự đến đó.

"Vậy lông sư tử là màu vàng hay màu cam?" Thiếu niên mang vẻ mặt hứng thú nhìn chằm "Thẩm Trạch Văn".

"Có lẽ là màu vàng..." Hắn cũng không biết nữa, sau tai nạn, khả năng nhận biết màu sắc của hắn đã bị ảnh hưởng.

"Chú thấy chưa, tôi nói đúng rồi mà." Mạc Dao giống như đứa trẻ chợt vỗ tay hoan hô. "Chú thua rồi, ăn một cái búng trán!"

Người đàn ông không phản kháng, cúi người để thiếu niên có thể dễ dàng chạm đến trán mình. Tuy nhiên vì hắn cao hơn cậu rất nhiều, Mạc Dao vẫn phải kiễng chân lên mới có thể búng được trán hắn.

Nói là búng nhưng lực tay của thiếu niên rất nhẹ chỉ giống như lông vũ phớt qua trên da. "Thẩm Trạch Văn" mở mắt, chưa đã thèm mà vươn tay chạm lên trán mình.

"Lần tới chú đến thử Andulusia đi. Chú biết điệu nhảy Flamenco không? Chú có thể thử học, nhỡ đâu thích thì sao." Dừng lại một chút, thiếu niên lại nghiêng đầu khẽ lẩm bẩm. "Nhưng chú có đủ tiền để bay đến đó không?"

Người đàn ông liền bật cười nói rằng bản thân hắn không thiếu tiền.

Mạc Dao nghe vậy cũng cảm thấy đúng. Làm sao có chuyện Thẩm Trạch Văn thiếu tiền được. Dù thế giới này khác thế giới kia rất nhiều nhưng dường như Thẩm Trạch Văn vẫn là Thẩm Trạch Văn.

Thẩm Dự không cho cậu gặp Thẩm Trạch Văn, thiếu niên chỉ có thể âm thầm đe dọa trợ lý của hắn. Trợ lý của Thẩm Dự cũng rất đáng sợ, nghe nói từng tham gia quân đội nên cả người đều là một thân cơ bắp, bên cạnh khóe môi còn có một vết sẹo, mắt sáng quắc như chim ưng khiến người khác mỗi lần nhìn thấy đều không khỏi bị dọa sợ.

Lần đầu tiên gặp hắn, Mạc Dao đã rất sợ, thậm chí hắn còn chưa mở miệng thiếu niên đã biến mất không thấy tăm hơi. Những lần gặp sau đó, trên gương mặt vị trợ lý nọ đã xuất hiện thêm một cặp kính đen nữa, dù vẫn rất đáng sợ nhưng không còn khiến thiếu niên hốt hoảng đến mức bỏ chạy như trước.

Lần này đến nói chuyện với trợ lý, Mạc Dao cũng đã dùng hết can đảm. Thiếu niên tháo dây buộc giày ra, chạy đến trước mặt vị trợ lý kia, yêu cầu hắn buộc lại dây giày cho mình.

Vì là lần đầu hất hàm ra lệnh cho người khác, giọng nói của thiếu niên có chút run. Khi nói xong còn len lén nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia, chỉ cần hắn vung tay muốn đánh cậu, cậu sẽ bỏ chạy ngay.

Đáng tiếc không như thiếu niên nghĩ, vị trợ lý nọ không hề phản kháng mà quỳ một chân xuống, giúp thiếu niên buộc lại dây giày. Mạc Dao bị hành động của hắn dọa ngơ ngác một hồi, nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra đúng theo kế hoạch của cậu. Cậu thử gọi người đàn ông một tiếng, nhân lúc hắn ngẩng đầu liền lấy điện thoại ra chụp.

"T-tôi đã có ảnh dìm của chú. Nếu... nếu chú không muốn bị phát tán lên mạng xã hội thì chú phải nghe lời tôi..."
Nhìn thiếu niên thấp hơn mình rất nhiều đang cố gắng giữ bình tĩnh mà đe dọa mình, vị trợ lý chỉ im lặng nhìn chằm chằm cậu. Mạc Dao khẽ nuốt nước bọt, thử vươn tay đẩy hắn một cái:

"Này... tôi không đùa chú đâu. Tôi tung thật đấy."

Không biết qua bao lâu, vị trợ lý nọ cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại thiếu niên. Không biết có phải do cậu gặp ảo giác hay không mà thiếu niên mơ hồ thấy khóe môi hắn hơi con lên một chút.

"Tôi vẫn luôn nghe lời cậu chủ."

117. Cuối cùng Mạc Dao cũng có chút thông tin của Thẩm Trạch Văn. Người thanh niên ở nước ngoài sống rất tốt. Hắn nuôi một con chó Golden, tham gia câu lạc bộ bơi lội của trường đại học. Mỗi sáng người thanh niên đều sẽ dắt chó cùng nhau chạy bộ, cuối tuần sẽ cầm máy ảnh đi khắp nơi chụp ảnh. Nghe nói mới đây còn học điêu khắc gỗ.

Cuộc sống của Thẩm Trạch Văn thật sự do tự tại không có chút bó buộc nào. Thiếu niên rũ mắt nhìn người thanh niên cao lớn trong tấm ảnh. So với 5 năm trước thì hắn đã cao lên rất nhiều, bả vai cũng trở lên dài rộng, cả người toàn là cơ bắp. Nhưng Thẩm Trạch Văn vẫn luôn ở một mình. Không phải là do hắn không có bạn bè mà tất cả mối quan hệ của hắn đều chỉ dừng lại mức xã giao.

Mạc Dao lật sang tấm ảnh tiếp theo, đây là lúc Thẩm Trạch Văn mua dưa cải chuẩn bị làm dưa muối. Hốc mắt thiếu niên có chút hồng, cậu vội vàng trả lại toàn bộ tài liệu cho trợ lý. Hắn nói khi thiếu niên xem xong phải tiêu hủy ngay, không thể để cho Thẩm Dự phát hiện được.

Thiếu niên cũng thử nhờ người đàn ông điều tra về Cố Lãng. Đáng tiếc lại không có chút thông tin nào.

Quay lại hiện tại, Mạc Dao nhìn "Thẩm Trạch Văn" đứng ở trước mặt mình không khỏi nảy lên suy nghĩ. Dường như ở thế giới nào Thẩm Trạch Văn cũng đều cô độc. Vậy nên thiếu niên luôn cố gắng nghĩ ra đủ trò để khiến hắn không còn cô đơn nữa. Mỗi lần cậu đề cử thứ gì đó, người đàn ông đều sẽ thực hiện mà không oán thán câu nào. Đến lần tiếp theo gặp lại, hắn đều sẽ thành thật báo cáo lại cho thiếu niên.

"Chú không thích cái gì sao? Trước đây đều là tôi gợi ý cho chú." Thiếu niên thử hỏi người đàn ông.

"Thẩm Trạch Văn" im lặng rất lâu, sau đó mới mở miệng:

"Em. Em là lý do duy nhất khiến tôi tồn tại đến tận bây giờ."

Đáng tiếc, ở thế giới của hắn đã chẳng còn có "Mạc Dao".

Mạc Dao không có thuật đọc tâm nên chẳng biết được suy nghĩ của người đàn ông. Sự kinh ngạc trên khuôn mặt thiếu niên dần chuyển sang trách móc.

"Sao chú có thể nghĩ như thế được! Mỗi con người là một cá nhân độc lập, chúng ta sống là vì chúng ta trước đã. Hơn nữa, con người đâu thể chỉ có duy nhất một lý do để sống."

Con người phải tìm thật nhiều lý do để sống. Nhiều cái sẽ là động lực còn một cái sẽ là trói buộc.

Nhìn dáng vẻ giống như giáo viên đang trách cứ học sinh không nắm rõ bài giảng của thiếu niên, người đàn ông bất giác nở một nụ cười.

"Em nói đúng, có lẽ tôi nên thử học nhảy Flamenco."

"Thẩm Trạch Văn" giống như đã hiểu mọi thứ nhưng Mạc Dao vẫn cảm thấy bất an. Thiếu niên muốn tiếp tục thử khuyên nhủ hắn tiếp, đáng tiếc, chuông báo điện thoại đã kéo cậu ra khỏi đường hầm tăm tối kia.

Mạc Dao từ từ mở mắt. Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào trong phòng như thông báo cho thiếu niên biết rằng, một ngày mới đã bắt đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com