Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18/08 If 7: 125+126+127

125. Tên trợ lý nhìn gương mặt thiếu niên chìm vào trong suy nghĩ, đôi lúc còn khẽ nhíu mày nhăn mặt, hắn đoán cậu đang nghĩ đến mấy kí ức không vui khi chạm mặt với mình. Hẳn thiếu niên rất ghét hắn. Đè nén mất mát ở trong lòng, trợ lý dùng giọng điệu trầm ổn thông báo thông tin mình vừa điều tra được cho thiếu niên:

"Cậu chủ, đã có thông tin về Cố Lãng."

Mạc Dao hơi ngẩn người hoàn toàn không tin vào tai mình, rất nhanh sau đó, gương mặt nhỏ nhắn kia liền sáng bừng lên:

"Thật sao. Vậy chú mau đưa tôi đi!"

Trợ lý còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay chợt vươn ra kéo thiếu niên ra sau lưng mình:

"Nếu muốn đưa cậu ấy đi thì tôi cũng phải đi cùng."

126. Dù hiện tại mới là bảy giờ tối, vẫn chưa đến giờ hoạt động nhưng vũ trường lớn nhất thành phố G đã có rất nhiều người ra vào. Tại một góc khuất không mấy ai để ý, một chiếc xe màu đen từ từ xuất hiện.

"Nightclub?" Doãn Hạ Chí nhướng mày nhìn về phía vị trợ lý kia.

Vẻ mặt người đàn ông chợt cứng lại. Hắn biết đây là lỗi của bản thân mình, khi tìm điều tra được dấu vết của Cố Lãng, hắn đã gấp không chờ nổi mà chạy đến báo tin cho thiếu niên hoàn toàn quên mất nơi này là nơi nào. Hơn nữa, ban đầu người nọ đã đồng ý sẽ ra bên ngoài gặp mặt bọn họ nhưng cuối cùng lại lật lọng yêu cầu bọn họ vào bên trong.

Trợ lý tính mở miệng nói thiếu niên trở về trước, việc này để hắn tự giải quyết cũng được, tuy nhiên Mạc Dao im lặng nãy giờ chợt lên tiếng:

"Nếu không chúng ta vào xem một chút cũng được."

Mạc Dao cũng không phải là trẻ con làm sao không viết vũ trường là cái gì. Một số bạn bè của cậu cũng đến vũ trường chơi, chỉ cần không động đến mấy thứ cấm ra thì nơi này cũng không hẳn là xấu. Hơn nữa, thiếu niên cũng rất muốn biết vì sao Cố Lãng lại đến nơi này.

"Cậu muốn vào thật sao?" Doãn Hạ Chí chợt cúi đầu nghiêm túc nhìn thiếu niên.

Mạc Dao cho rằng hắn không muốn vào. Dù sao trong mắt các sinh viên bọn cậu, nơi này đúng là chẳng khác cái ổ tội phạm. Người này đã bỏ công đến đây cùng với cậu đã vô cùng tình nghĩa rồi, nếu cậu đòi hỏi thêm thì sẽ thật tham lam.

"Tôi muốn vào. Nếu cậu cảm thấy..."

"Được, tôi vào cùng cậu." Không để thiếu niên nói hết, người thanh niên đã mỉm cười ngắt lời. Ngay sau đó, bàn tay to lớn của hắn chợt nắm chặt lấy tay của thiếu niên. "Cậu không được buông tay tôi ra đâu đấy."

Thiếu niên ngơ ngác, theo bản năng mà gật đầu.

Trợ lý của Thẩm Dự đi trước dẫn đường, Mạc Dao cùng Doãn Hạ Chí theo phía sau. Khi bước vào bên trong, hai mắt thiếu niên không khỏi mở to trước khung cảnh ở bên trong. Âm nhạc xập xình, ánh đèn đủ loại màu sắc không ngừng chiếu loạn xạ xung quanh. Trên sàn nhảy có không ít người, bọn họ đều đang đắm mình trong âm nhạc điên loạn kia, một số người vì quá hưng phấn mà làm ra một số động tác phản cảm.

Không chỉ màng nhĩ bị lấp đầy bởi âm nhạc, mũi của thiếu niên cũng bị ép phải ngửi vô số mùi hương. Mùi rượu bia, mùi nước hoa, mùi thuốc là, mùi cơ thể, tất cả đều đồng loạt xộc vào mũi của thiếu niên. Cậu không khỏi khó chịu theo bản năng vùi mặt vào tấm lưng người phía trước, cố gắng ngăn cản những thứ mùi kì lạ kia.

Không biết là mùi nước giặt hay là nước hoa nhưng trên người Doãn Hạ Chí có mùi hương rất dễ ngửi, giống như mùi cây cỏ tươi mới vậy. Thiếu niên vì thoải mái mà không khỏi cọ cọ vài cái hoàn toàn không nhận ra, cách một tấm áo sơ mi nhiệt độ cơ thể của người thanh niên đang dần dâng cao.

Trợ lý đẩy một kẻ say rượu đang định tiếp cận bọn họ ra, sau đó đi thẳng đến phòng nghỉ dành cho nhân viên. Hắn vươn tay gõ cửa, bên trong liền truyền đến tiếng cười trêu chọc:

"Mời vào~"

Vị trợ lý không hề do dự mà đẩy cửa vào. Phát hiện người bước vào là một người đàn ông cao lớn đeo kính đen trông vô cùng đáng sợ, không ít cô gái trong phòng nghỉ đã kêu lên, vội vàng núp sau lưng nhau.

"A-anh là ai? Tôi... tôi cho rằng người gõ cửa là quản lý..."

Người đàn ông không trả lời cô gái, hắn lạnh lùng nhìn quanh một hồi rồi mở miệng:

"Ai là Sally?"

"Là tôi."

Cô gái ngồi trước bàn trang điểm, cũng là người không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện của ba người, lên tiếng.

"Cậu chủ của tôi có vài lời muốn nói với cô."

Cô gái tên Sally từ từ xoay người lại. Mạc Dao ở phía sau không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của cô gái. Sally cũng nhận ra được tầm mắt của cậu, hơi nghiêng cười mỉm cười đáp lại. Sau đó cô gái nhấc tà váy đỏ từ từ tiến đến trước mặt vị trợ lý, khi chỉ còn vài bước chân, cô đột nhiên kêu lên một tiếng rồi ngã vào lòng hắn.

Dáng người của Sally rất đẹp, khi nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông to lớn lại càng tạo thành vẻ đối lập. Trong lúc người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, bàn tay trắng như ngọc kia đã đặt trước ngực hắn mà nhẹ vuốt ve:

"Hình như chân tôi bị thương rồi, anh bế tôi ra ngoài nói chuyện được không?"

Vị trợ lý không hề do dự đẩy ngã cô gái. Dù giây cuối cùng hắn đã ý thức mà giảm bớt lực nhưng những người xung quanh vẫn nghe thấy tiếng "cộp" vô cùng rõ ràng. Mạc Dao ở phía sau giật mình vội vàng tránh thoát khỏi bản tay của Doãn Hạ Chí mà ngồi xuống trước mặt cô gái.

"C-chị không sao chứ?" Cậu không dám chạm vào Sally chỉ có thể lo lắng hỏi han cô.

"Gọi... gọi cấp cứu. Tay tôi bị gãy rồi!" Cô gái xanh mặt, cố nhịn đau mà thều thào.

127. Mạc Dao cũng không ngờ tình hình lại trở nên như vậy. May mắn tình trạng của cô gái chỉ là nứt xương vẫn chưa đến nỗi gãy. Trợ lý nói hắn sẽ trả toàn bộ viện phí và tiền bồi thường cho Sally, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến thiếu niên.

Dẫu người đàn ông nói vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy cô gái thành ra như thế một phần cũng đến từ lỗi của cậu. Sau khi xác định tình trạng của Sally đã ổn định, thiếu niên liền đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Lúc này cô gái đang ngồi trên giường, một bên cánh tay đã được bọc lại, cố định bằng một cái đai vòng qua cổ. Cô gái đang nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy tư gì mà hoàn toàn không chú ý đến thiếu niên vừa bước vào. Đến khi cậu nhẹ giọng gọi tên cô, Sally mới giật mình quay đầu lại.

"Là cậu à?" Vẻ hốt hoảng trên mặt cô gái chỉ xuất hiện trong phút chốc liền bị thay thế bằng nụ cười ngả ngớn. "Tôi đã nói rồi, tôi muốn người đàn ông kia chăm sóc tôi cho đến khi tôi khỏi hẳn. Anh ta còn phải giúp tôi tắm rửa nữa. Chứ còn cậu thì... không phải gu của tôi."

Trước ánh mắt sỗ sàng của cô gái, Mạc Dao không thoải mái mà dịch dịch thân mình.

"Chị cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Đau chết đi được! Vì các cậu mà tôi không thể đi làm việc được. Khách hàng của tôi sẽ buồn lắm đấy~"

"Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên tìm chị sau giờ làm. Bởi vì trợ lý nói chị biết Cố Lãng đang ở đâu nên tôi mới gấp gáp đến tìm chị như vậy."

"Thì ra là hỏi về Cố Lãng, chắc mấy người soi camera của vũ trường thấy hắn tìm tôi chứ gì." Sally thờ ơ giơ bàn tay còn lành lặn của mình lên, ngắm nghía bộ móng màu đỏ chót. "Đúng là tôi biết hắn. Hắn là bạn trai của tôi."

"Gì ạ?" Thiếu niên không tin vào tai mình mà ngẩng đầu lên.

"Sao hả? Ngạc nhiên lắm sao? Cậu và tên này có quan hệ gì? Chẳng lẽ cậu là bạn trai của hắn? Ái chà chúng ta lỡ thành tình địch mất rồi!"

"K-không phải, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi." Thiếu niên vội vàng xua tay. "Nếu chị là bạn gái của Cố Lãng thì sao chị lại cùng trợ lý của tôi..."

"Thì có sao nào?" Cô gái nhếch môi cười khẩy. "Cố Lãng là kẻ nghiện rượu hám sắc, mỗi lần say hắn đều lôi tôi ra đánh. Người đàn ông như vậy tôi không có quyền tìm người khác sao?"

"Cố Lãng không phải người như vậy!"

Không để cô gái nói tiếp, Mạc Dao phản bác ngay lập tức.

"Này cậu thiếu gia, dựa vào cách ăn mặc của cậu tôi đoán cậu chưa trải sự đời phải không? Cậu quen biết cái tên Cố Lãng đó được bao lâu? Có lâu bằng tôi không? Con người hôm qua còn tốt đẹp hôm nay còn có khả năng thay đổi đến 360 độ được chứ đừng nói đến người cậu đã gặp lâu như vậy. Hắn chẳng có gì trong tay, vật lộn ở cái nơi tăm tối này không tha hóa mới là lạ."

Sally còn muốn nói thêm nhưng nhìn vẻ mặt cứng đờ của Mạc Dao, cô chỉ có thể mủi lòng, hạ giọng khuyên nhủ thiếu niên:

"Tôi khuyên cậu thật lòng, đừng tìm kiếm tên rác rưởi kia nữa. Hắn đã sớm ôm tiền bỏ trốn rồi. Nếu cậu còn muốn giữ hình tượng trong sáng của hắn thì đừng tìm hắn nữa. Trở về nơi cậu thuộc về đi, cậu thiếu gia."

Khi cô dứt lời, không khí giữa hai người chợt chìm vào im lặng. Phải một lúc lâu sau, phía thiếu niên mới vang lên một câu "xin lỗi" sau đó cậu liền xoay người bước ra cửa.

"Này, nhờ ai đó mang thuốc lá vào cho tôi nhé!"

Đáp lại lời cô gái chỉ là tiếng đóng cửa vội vàng. 

-------------------------------

Cà Phê: ...

Cà Phê: Thật ra mị cũng không biết sao if này lại dài như vầy nữa. Chắc if 7 và if 3 sẽ dài nhất mất  ( •_•)

Cà Phê: Phần sau lịch sử sẽ lặp lại, Đát Kỷ lừa Trụ Vương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com