If 7: 77+78+79
77. "Nói lại!"
"C-cậu Thẩm... chúng tôi thật sự..."
Đáng sợ... đáng sợ quá! Nữ y tá run rẩy trước ánh mắt lạnh băng có thể lao đến bóp cổ người đối diện bất cứ lúc nào của người đàn ông.
"Chuyện này... chúng tôi thật sự xin lỗi..."
"Câm miệng!" - Thẩm Dự siết chặt tay, cố gắng duy trì lý trí nhất có thể. Cái chết bất ngờ của chị gái đã khiến trạng thái tinh thần của hắn không ổn định. Hiện tại, ngày cả đứa trẻ mà hắn coi là chỗ dựa tinh thần cũng biến mất.
"Mấy người trông chừng thế nào mà để một đứa trẻ biến mất mà không một ai biết?"
"Tại vì... cậu bé chỉ bị xây xát nhẹ... Mà tình trạng của người còn lại nặng hơn..."
Dù sao Cố Ngôn cũng từng là người của công chúng, tất nhiên bọn họ sẽ chú ý hắn nhiều hơn. Nhưng các y tá đều không ngờ rằng, thiếu niên đi cùng người nọ lại có gia thế hiển hách như vậy.
Trước cái nhìn của vị luật sư nọ, tất cả đều cứng họng không thể nói gì thêm. Người này thật sự quá đáng sợ. Bọn họ sợ rằng nếu như không ngay lập tức tìm ra thiếu niên nọ, rất có thể ngày mai, trừng phạt sẽ đến với tất cả.
Khác với thái độ sốt sắng của Thẩm Dự, thiếu niên Thẩm Trạch Văn lại chỉ đứng dựa vào tường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía bóng đèn trong bệnh viện. Phòng chứa xác Thẩm Tuyết Ninh chỉ cách vị trí của hắn vài bước chân nhưng Thẩm Trạch Văn lại chẳng thể bước được nửa bước đến đó.
Thẩm Tuyết Ninh đã chết. Bóng ma đáng sợ bủa vây lấy hắn suốt thời thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, nhưng vì sao hắn lại chẳng cảm nhận được chút cảm xúc nào.
Đây là trừng phạt sao? Là vì tội lỗi của hắn mà tất cả những người xung quanh đều rời bỏ hắn.
Thẩm Tuyết Ninh đi rồi. Mạc Dao cũng bỏ trốn. Thẩm Dự không còn lời hứa với chị gái mình cũng sẽ bỏ lại hắn.
Đúng vậy. Là trừng phạt của hắn. Là vì hắn nguyền rủa người khác. Là vì hắn phạm phải thất hình đại tội.
Đây là trừng phạt của hắn. Vì hắn cười nhạo thiếu niên là con hoang nêu thiên sứ giáng tội làm hắn mất đi gia đình. Từ giờ... Thẩm Trạch Văn chính là con hoang!
"Mau... mau ngăn cậu ta lại!"
"Bác sĩ! Bác sĩ! Có người muốn nhảy lầu!"
"Giữ cậu ấy lại! Ư... cậu ta khỏe quá!"
"Thuốc an thần! Mau tiêm thuốc an thần!"
78. Quá thời gian tan học đã lâu, thiếu niên mới mang một thân toàn mùi sữa bước ra khỏi cổng trường. Tưởng rằng muộn như vậy sẽ không có ai ở lại, không ngờ rằng, ngay trước cổng trường liền xuất hiện một chiếc xe ô tô.
Mạc Dao không hề nghĩ nhiều mà lướt qua, không ngờ rằng, khi cửa kính xe hạ xuống, gương mặt xuất hiện bên trong lại là tình nhân của Thẩm Tuyết Ninh, Cố Ngôn.
Mạc Dao vô thức nghĩ đến lời mà Thẩm Trạch Văn nói. Tuy là tình nhân của Thẩm Tuyết Ninh nhưng Cố Ngôn là gay, thậm chí kẻ này còn từng thể hiện tình cảm với hắn. Thiếu niên thoáng do dự, tuy nhiên, khi ánh mắt cậu chạm phải con ngươi của người nọ, thiếu niên lại vươn tay mở cửa xe bước vào.
"Chúng ta bỏ trốn đi!" - Ngay khi thiếu niên ngồi lên xe, người đàn ông chợt mở miệng.
"Vì sao?"
Câu hỏi này không phải hỏi vì sao Cố Ngôn lại muốn rời bỏ phú bà giàu có mà vì cậu muốn biết vì sao người này lại muốn mang theo cậu. Biến cậu thành con tin sao? Thiếu niên vô thức nghĩ đến những tình tiết trên phim truyền hình. Nhưng có vẻ Thẩm Trạch Văn sẽ là sự lựa chọn sáng suốt hơn cậu.
"Chúng ta giống nhau. Ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhận ra tôi và cậu giống nhau. Chúng ta đều muốn rời đi."
Lời nói này của người đàn ông giống như chạm đến nơi sâu thẳm của thiếu niên khiến cơ thể nhỏ bé của cậu bất giác run rẩy.
Cố Ngôn và Mạc Dao giống nhau, bọn họ đều là trẻ mồ côi. Tuy nhiên, Cố Ngôn đen đủi hơn thiếu niên khi suốt cả tuổi thơ hắn đều mắc kẹt ở cô nhi viện. Sau khi lớn lên, Cố Ngôn may mắn được một công ty giải trí tuyển và trở thành một minh tinh nhỏ.
Khoảng thời gian ấy có lẽ là lúc hắn hạnh phúc nhất khi có được sự ủng hộ của cả người yêu lẫn fan hâm mộ. Nhưng rồi ánh đèn cũng vụt tắt, hào quang đã không còn thuộc về hắn nữa. Cố Ngôn vùng vẫy giữa tầng chót của giới giải trí, người yêu cũng vì căn bệnh ung thư mà trở nên suy kiệt.
Trong lúc người đàn ông rơi vào khủng hoảng thì Thẩm Tuyết Ninh xuất hiện, đưa ra lời hứa sẽ giúp người yêu của hắn được hưởng sự chữa trị tiên tiến nhất. Vậy nên Cố Ngôn trở thành tình nhân của người phụ nữ đó. Mỗi ngày trôi qua, hắn phải hứng chịu mọi sự giày vò giống như địa ngục, cả cơ thể vẫn luôn chằng chịt vết thương, không chỉ cửa sau bị khai phá đến mức phải nhờ đến phẫu thuật mà tinh thần cũng bị hủy hoại nghiêm trọng.
Nhưng Thẩm Tuyết Ninh không có ý định buông tha cho hắn, ngay cả khi người yêu của Cố Ngôn đã chết, người phụ nữ vẫn có đủ cách giữ Cố Ngôn bên mình.
"Chúng ta đều là nạn nhân của bọn họ. Nhưng hai ta lại chẳng thể biết đi đâu."
Bởi vì bọn họ đã không có nhà, cũng không có một "gia đình" đúng nghĩa.
Con người khi tủi thân sẽ chạy về khóc với gia đình, nhưng bọn họ có thể khóc với ai đây. Một mình còn sống trên quãng đời này thật cô độc biết bao nhưng lại chẳng có đủ can đảm để tìm đến cái chết.
Cố Ngôn tự nhận mình là một kẻ hèn nhát. Một kẻ hèn nhát cô độc.
Chiếc xe dừng lại ở bên vệ đường, Cố Ngôn không thể kiềm chế nổi mà ôm mặt khóc nức nở.
Nhưng rất nhanh sau đó, chiếc xe của hắn liền bị một chiếc xe đời mới chặn lại. Một bóng dáng cao gầy từ từ bước xuống, gương mặt đau khổ của người đàn ông nhanh chóng biến đổi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng. Cả người hắn giống như người mắc bệnh mà không ngừng run rẩy.
Trong lúc Cố Ngôn còn đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, một bàn tay nhỏ nhắn mang theo hơi ấm chợt nắm lấy tay hắn. Cửa xe mở ra, thiếu niên kéo người đàn ông bỏ chạy.
Nhưng mới đi được vài bước, cơ thể hắn bỗng dưng chấn động. Sắc mặt người đàn ông chuyển sang đỏ ửng, Cố Ngôn ôm bụng ngồi sụp xuống. Phía bên kia, Thẩm Tuyết Ninh giơ một chiếc điều khiển từ xa đắc ý mà lắc lắc.
"Cố... Cố Ngôn, anh không sao chứ?"
Mạc Dao hoàn toàn không biết người phụ nữ kia đã làm gì, rõ ràng vẻ mặt của người đàn ông đang hưng phấn nhưng đôi mắt của hắn lại hiện rõ sự tuyệt vọng cùng cầu xin. Nước bọt từ khóe miệng Cố Ngôn tí tách chảy ra, nhưng song song với nó cũng là nước mắt mặn chát.
Người đàn ông chợt đẩy thiếu niên ra xa. Mạc Dao bị đẩy cũng chỉ biết cứng đờ người nhìn hắn hèn mọn bò đến bên chân Thẩm Tuyết Ninh. Người phụ nữ dễ dàng đón lấy hắn, dáng vẻ vẫn luôn kiêu ngạo hệt như lần đầu cậu nhìn thấy bà. Nhưng rồi, đôi mắt vốn không để ý đến ai ấy lại mở to.
Cố Ngôn vẫn ôm chặt người phụ nữ nhưng hiển nhiên bà ta lại muốn đẩy hắn ra.
Tí tách. Tí tách.
Rất nhiều chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống.
Đại não Mạc Dao hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cảnh vật trước mặt cũng giống như đã rút đi màu sắc vốn có. Trước mặt thiếu niên chỉ là một thước phim đen trắng với gam màu ảm đạm.
Cho đến khi cậu được người ta nâng dậy, thiếu niên mới có thể cử động được khớp cổ của mình. Cố Ngôn cùng cậu trở lại xe. Hắn lái xe rất nhanh, trên gương mặt còn đọng lại chút màu đỏ tươi hoàn toàn không phải là sự sợ hãi. Ngược lại, Mạc Dao thấy hắn khóc, là một nụ cười trong nước mắt.
Hắn biết hắn tự do.
Nhưng rất nhanh, một cú va đập mạnh khiến cửa kính xe hoàn toàn vỡ nát. Thiếu niên được người đàn ông cẩn thận ôm chặt. Cơ thể gầy gò của hắn ngay lập tức hứng chịu mọi sự va đập.
Hắn cùng Mạc Dao giống nhau nhưng hắn lại không muốn thiếu niên chết. Cậu còn quá trẻ, rồi một lúc nào đó cậu sẽ tìm được "gia đình" của mình.
79. Mạc Dao tỉnh lại khỏi giấc mộng. Cả người thiếu niên nóng bừng, rõ ràng cậu đã bị sốt.
Nơi này là không phải là bệnh viện cũng không phải là Thẩm gia... mà là nhà của cậu. Bởi vì sự việc xảy ra lần trước, không một ai dám đến nơi này, Mạc gia đã sớm phủ bụi trắng xóa.
Nhưng Mạc Dao không quan tâm, cậu nằm lên chiếc giường mà mẹ mình từng nằm, ôm lấy bộ quần áo mà bà từng mặc, giống như mèo nhỏ vô gia cư mà cuộn tròn thân mình.
Đây mới là nhà của cậu. Đây mới là nơi cậu thuộc về.
Dù không còn hơi ấm của mẹ, dù không còn giọng nói của cha nhưng đây mới là "gia đình".
"Mẹ ơi..." - Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, nước mắt bất chợt rơi lã chã.
Mạc Dao, trở về đi. Hãy tìm cho mình một gia đình.
Cố Ngôn run rẩy vươn tay xoa đầu thiếu niên. Đừng như hắn, đến chết rồi vẫn là một kẻ vô gia cư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com