Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

If 7: Nếu như Dao Dao cứu bạn cùng phòng (57+58+59)

57. Mạc Dao gần như quay lại cuộc sống của trước kia. Cậu không cần chép bài cho những người trong hội học sinh, cũng không cần ở lại làm công tác dọn dẹp nữa. Người thanh niên bóng rổ nọ cậu gặp ở trước cửa hội học sinh cũng đã biến mất hoàn toàn. Nghe nói là hắn đã bị đuổi ra khỏi nhóm của Thẩm Trạch Văn.

Tuy nhiên, điều không thay đổi ở đây là sự sai khiến của Thẩm đại thiếu gia. Cậu vẫn là tùy tùng của hắn. Mỗi ngày đều bưng trà rót nước phục vụ cho người nọ. Hiện tại, ngay cả việc gọi người này dậy cũng đã được giao cho Mạc Dao.

May mắn, dù hiện tại Thẩm Trạch Văn vẫn gọi cậu là con hoang như thái độ đã không còn ác liệt như xưa nữa, thậm chí, hai người bọn họ còn ngồi cùng xe để trở về.

{Này này, tui không có chấp nhận đâu nhá!}

{Cái thằng nhãi đó nghĩ nó là vua hay gì mà dám sai bảo Dao Dao nhà tôi.}

{Dao Dao à, chúng ta nói với Thẩm Dự đi. Cậu cứ để nó bắt nạt mãi sao được.}

005 hoàn toàn tức giận trước thái độ cam chịu của thiếu niên. Nó thích em bé ngoan nhưng không thể ngoan quá như vậy được! Có ngoan cũng chẳng khiến mấy thằng nhân cách thối tha kia cảm động đâu. Chi bằng cứ ác cho nó hốt đi!

"Không sao đâu mà." - Như mọi lần, trước lời càm ràm của quả cầu hệ thống, thiếu niên đều tỏ ra không sao cả.

005 biết nó có khuyên thế nào cũng không khiến chủ nhân nhỏ của mình đổi ý. Giờ chỉ cầu tên nhãi Thẩm Trạch Văn đáng ghét kia bị đá rơi trúng đầu mà đổi tính thôi, không thì ít nhất em bé nhà nó cũng khôi phục trí nhớ và bỏ trốn thật xa khỏi cái đám này.

Cứu vớt cái mọe gì, tụi tui mới là người cần cứu vớt cơ mà.

Mạc Dao mở cửa xe ô tô. Hôm nay Thẩm Trạch Văn không về cùng cậu. Cơ thể thiếu niên thoáng thả lỏng, như vậy cậu không cảm thấy ngột ngạt nữa rồi.

Những lời tràn đầy ác ý của vị thiếu gia nào đó lại không tác động đến thiếu niên quá nhiều, ngược lại, ánh nhìn của hắn mới là thứ khiến thiếu niên không thoải mái. Nhưng rất nhanh, cậu lại đối mặt với Thẩm Trạch Văn tại biệt thự của Thẩm Dự. Chỉ có điều, tình cảnh lúc này lại có phần nhạy cảm.

58. Bộp.

Cú đánh mạnh đến nỗi gương mặt Thẩm Trạch Văn bị nghiêng sang một bên. Cảm giác nóng rát từ trên má truyền đến não bộ đủ để thấy người đánh không hề có ý định nương tay.

"Kết bè kết phái. Bắt nạt học đường. Đây là việc mà người Thẩm gia sẽ làm sao?"

Chủ nhân của giọng nói cũng là người đã ra tay đánh vị thiếu gia không sợ trời sợ đất kia là một người phụ nữ tóc ngắn. Tuy đã lớn tuổi nhưng gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ cao thượng quý phái của bà lại khiến người đối diện không khỏi run rẩy sợ hãi.

Đây chính là Thẩm Tuyết Ninh, chị gái của Thẩm Dự cũng là mẹ của Thẩm Trạch Văn.

"Mẹ, con không có."

"Đừng cãi lời ta, hãy tự mình kiểm điểm."

"Được rồi Tuyết Ninh, Trạch Văn còn nhỏ, thằng bé không hiểu cũng phải."

Người đàn ông mang gương mặt trẻ măng đứng ở phía sau chứng kiến tất cả mọi chuyện bất chợt đứng dậy, vươn tay xoa xoa vai Thẩm Tuyết Ninh.

Hắn là cha của Thẩm Trạch Văn sao? Hắn nhổ vào! Kẻ này chỉ là một gã trai bao thấp kém bị mẹ của hắn bao nuôi mà thôi.

Như mọi lần, chỉ cần nghe thấy giọng nói nam ưỡn ẹo của tên kia, Thẩm thiếu gia liên cảm thấy buồn nôn vô cùng.

"Câm miệng, anh nghĩ mình là ai mà dám xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi! Chỉ là thú vui tiêu khiển thì nên biết thân biết phận đi!"

"Thẩm Trạch Văn! Người nên câm miệng là con mới phải. Ta cho rằng ở cùng Thẩm Dự con sẽ học ra được gì đó. Xem ra con chẳng thay đổi gì."

"Mẹ, người vì một gã trai bao mắng con sao?"

"Thẩm Trạch Văn, câm miệng! Đây là cách người thừa kế ăn nói với người lớn sao."

Dường như thái độ bảo vệ người tình của Thẩm Tuyết Ninh đã chọc giận vị thái tử nào đó, cuối cùng hắn không nhịn được tức giận mà quát lại người phụ nữ.

"Rốt cuộc lý do mẹ li hôn cha cũng chỉ vì ông ta không đủ ngoan như tình nhân hiện tại của mẹ thôi. Rốt cuộc mẹ cần một con chó trung thành hơn một con người."

Bang.

Một tiếng vang nữa lại vang lên. Lần này thay vì phản kháng, Thẩm Trạch Văn lại im lặng duy trì tư thế mặt bị đánh nghiêng sang một bên.

"Tuyết Ninh à..."

"Báo với quản gia, tối nay thiếu gia cần ở trong phòng sám hối. Thầm Trạch Văn, con tự mình ngẫm lại cách hành xử của bản thân xem. Nếu còn muốn mang họ Thẩm thì nên hiểu chuyện một chút."

59. {Ù ôi tội chưa kìa. Đáng đời lắm.}

{Dù quá khứ mi có bi thương thế nào thì cũng không thể tẩy trắng được đâu coan à. Đây chính là trừng phạt cho kẻ bắt nạt.}

{Há há Dao Dao, có người báo thù cho cậu rồi.}

Nhưng trước sự hả hê của 005, Mạc Dao lại giống như không quá để tâm vào chuyện này. Thiếu niên hơi cúi đầu với Thẩm Tuyết Ninh vừa đi lướt qua mình, người phụ nữ chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi đi thẳng. Ngược lại, người thanh niên đi cùng bà lại để ý thiếu niên nhiều hơn một chút.

Vừa rồi ở khoảng cách xa, thiếu niên không nhìn rõ mặt người nọ. Nhưng ở vị trí này, cậu liền cảm thấy người này rất quen mắt. Giống như cậu đã từng nhìn thấy hắn xuất hiện trên tấm áp phích nào đó trên đường trở về. Người này là người nổi tiếng nào đó sao?

Tất nhiên, cuộc gặp mặt thoáng qua cũng không khiến thiếu niên suy nghĩ cả một buổi được. Hôm nay có rất nhiều bài tập. Cậu tự nói với bản thân trong khi bước qua Thẩm Trạch Văn đang đứng giữa nhà.

"Buồn cười lắm sao?" - Người thanh niên vẫn luôn im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng.

"?"

Mạc Dao ngơ ngác nhìn lại hắn.

{Kệ nó đi. Đừng quan tâm cái kẻ vừa mới bị mẹ đánh vì tội hỗn láo.}

005 ở bên cạnh không ngừng đẩy thiếu niên về phía trước. Nhưng cậu mới nhấc chân lên, cánh tay gầy gò trắng bệch đã bị một bàn tay to lớn hơn nắm lấy. Thẩm Trạch Văn mang vẻ mặt giận dữ, dùng ánh mắt căm thù mà nhìn chằm chằm Mạc Dao.

"Tao nói là hiện tại trông tao buồn cười lắm sao?"

{Này thằng ranh con kia!}

"Em... em không có ý đó."

Lực tay của người thanh niên thật sự rất lớn, thiếu niên có thể cảm nhận được xương tay của cậu đang phát ra tiếng cầu cứu.

"Cứ cười nhạo đi. Chẳng phải mày đang chờ bản thân tao trở nên thảm hại để cười vào mặt hay sao?"

{Này, đừng nghĩ ai cũng như mày chứ, thằng xấu tính. Giờ thì buông tay con tao ra, không tao báo cảnh sát đây!}

Tất nhiên, Thẩm Trạch Văn không thể nghe được tiếng la ó phát ra từ quả cầu màu đỏ. Bởi vì sự căm thù không có chỗ phát tiết, hắn chỉ có thể đổ lên đầu thiếu niên tội nghiệp. Cho dù lúc này Mạc Dao có bày ra biểu cảm gì, hắn vẫn sẽ cảm giác đây là sự mỉa mai của cậu dành cho hắn.

"Các người ai cũng giống ai. Đều muốn chen chân vào gia đình của người khác. Tại sao mày không cút về nơi mày nên ở đi!"

Khi nói những lời này, người thanh niên chỉ đơn thuần muốn phát tiết cảm xúc nhưng khi hắn nhìn thấy biểu cảm giống như vỡ vụn của thiếu niên, gương mặt còn mang theo sự căm thù bất chợt khựng lại một chút.

"Này... tao..."

Nhưng thiếu niên đã không nghe thấy những lời hắn nói nữa, nhân lúc người đối diện thả lỏng tay, Mạc Dao đã nhân cơ hội bỏ chạy về phòng mình.

{Dao Dao, đợi tôi với!}

005 lo lắng buông tóc của Thẩm Trạch Văn ra rồi vội vàng bay theo thiếu niên. Cửa phòng đóng lại, quả cầu màu đỏ có chút lo lắng nhìn thiếu niên.

{Dao Dao à, cậu đừng để ý mấy lời tên nhãi đó nói. Thằng côn đồ chỉ biết trút giận lên người khác như nó thì hiểu cái gì chớ! Chúng ta được Thẩm Dự nhận nuôi chứ có phải nó nhận đâu mà có quyền đuổi chúng ta.}

{Hừ để tên nhãi đó mất quyền thừa kế cho nó tức đến phát khóc tôi mới hả dạ! Dao Dao đừng khóc, đừng vì những kẻ rác rưởi đó mà khóc.}

"Tớ không có khóc."

Khi nghe thiếu niên nói vậy, 005 còn không tin nhưng nhìn vẻ mặt hết sức bình thản của cậu, nó liền không giấu được ngạc nhiên. Em bé của nó đã trưởng thành rồi sao? Cậu cuối cùng cũng biết sàng lọc mấy lời rác rưởi rồi!

Mặc kể 005 đột nhiên phát khùng nhảy hip hop, Mạc Dao đặt cặp sách lên bàn, bắt đầu làm bài tập. Bài về nhà hôm nay rất nhiều mà bài tập so với Thẩm Trạch Văn... tất nhiên là bài tập quan trọng hơn rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com