Chương 8 - Ngày Thử Nghiệm Thứ Hai
Tôi thức dậy khi ánh bình minh mới le lói sau hàng cây bạch dương. Trong lòng, tôi vẫn còn cảm giác lâng lâng từ ngày đầu tiên của cuộc thí nghiệm tự do. "Họ dám bước ra," tôi nhủ thầm, "nhưng liệu họ có dám giữ vững lựa chọn đó?" Tôi ngồi xuống bàn, mở cuốn sổ da, thêm vào dòng ghi chép: "Ngày 1 hoàn thành: 82% ủng hộ, 18% nghi ngại. Ngày 2 sẽ quyết định hướng đi thực sự."
Áp lực dồn lên nặng nề. Nếu tôi không tận dụng hai tuần chờ đợi hiệu quả, sự hồ nghi sẽ quay lại đàn áp mọi nỗ lực.
Sera gõ cửa nhẹ, đặt lên bàn đĩa trái cây tươi mới. "Thức ăn cho buổi làm việc," cô nói. Tôi gật đầu cảm ơn, mời cô ngồi cùng. Chúng tôi thắp ngọn nến đầu ngày trong phòng họp nhỏ, chuẩn bị cho một loạt sự kiện mới.
Buổi sáng, Elian mời tôi đến vườn đào sau cung điện. Chúng tôi trải tấm chăn thô, ngồi giữa cánh đồng hoa vàng. Bữa ăn giản đơn: bánh mì phết mứt mơ, phô mai muối hạt, và trà hoa cúc.
"Isagi," cậu vừa nhai vừa nói, "tôi nhớ ngày đầu tôi gặp cậu. Hồi đó tôi nghĩ... omega cũng giống bao người, chỉ là vị trí thấp."
Tôi nhìn cậu. "Chuyện gì đã thay đổi suy nghĩ của cậu?"
Elian gặm bánh, mắt đăm chiêu: "Khi tôi nhìn thấy cậu bước thẳng vào phòng, không ngần ngại bất cứ ánh mắt nào. Tôi nhận ra: có những người không phải chỉ phục vụ, mà còn dẫn đường."
Cuộc hội thoại ngắn khiến không khí dịu lại. Tôi đặt tay lên vai cậu, khẽ nói: "Cảm ơn cậu đã ở bên tôi."
Cậu mỉm cười, rồi im lặng. Tôi biết, trong quá khứ, Elian từng mất gia đình vì quyết định lên tiếng phản kháng. Cậu thừa hiểu hậu quả của việc làm người dẫn đầu.
Giữa trưa, chúng tôi đến "Cổng Trung Lập Tây" để khởi động ngày thử nghiệm thứ hai. Nghi thức đăng ký diễn ra trang trọng: mỗi người xếp hàng, tháo vòng theo dõi pheromone rồi nộp vào hộp bảo quản. Người đại diện Beta đọc lời tuyên thệ ngắn gọn: "Chúng tôi tự nguyện chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình."
Một phụ nữ lớn tuổi nhờ tôi ký tên, giọng run run: "Tôi từng bị ép buộc đánh dấu năm lên mười lần. Hôm nay, tôi muốn ghi vào đây ý chí tự do."
Tôi ký tên bên cạnh bà, lòng dâng trào hy vọng. Mỗi chữ ký là một viên gạch lót đường cho hệ thống mới.
Song song, tại kinh thành, Kaiser đang thu xếp buổi họp kín với Hội Đồng Gốc. Trong phòng tròn, ấm đèn vàng, các đại diện đứng quạt ngược phe phái. Hắn cởi áo choàng, ngồi xuống chiếc ghế cao cấp: "Mày biết sự thật là tao không thể ngồi yên," hắn buột miệng trước khi kìm lại. "Tao không muốn trở thành công cụ của họ."
Hắn lôi ra cuốn sổ nhỏ, trang bìa ghi tên "Dòng Ký Ức". Trong đó, hắn từng lưu lại ký ức ấm áp về mẹ, bài học đơn sơ: "Lòng can đảm bắt đầu từ khoảnh khắc ta nhận ra quyền lựa chọn là điều thiêng liêng."
Kaiser gục đầu: "Nếu tao tiếp tục im lặng, tao sẽ phản bội bà." Hắn nhấc ngẩng đầu, giọng kiên quyết: "Hôm nay, tao sẽ cho họ thấy – quyền lực không chỉ có súng ống."
Một đại diện Hội Đồng Gốc nhìn hắn canh cánh: "Hoàng tử, nếu ngài can thiệp, chúng tôi... sẽ phải điều tra toàn diện Dự Án Thứ Sáu."
Kaiser mỉm cười bí ẩn: "Hãy cân nhắc. Ta đưa ra lựa chọn của riêng ta."
Trở lại khu trung lập, khoảng giữa ngày thứ hai, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Tin đồn lan nhanh: giới chức mật sai biệt kích trà trộn làm gián điệp, tìm cách phá vỡ buổi thí nghiệm. Đám đông bắt đầu xôn xao.
Miko xuất hiện đúng lúc, giọng mạnh mẽ: "Mọi người dừng lại! Chúng ta không để phe phái chia rẽ chúng ta." Cô hướng dẫn họ lập vòng tròn, dùng phương pháp "đàm phán không bạo lực": ai cũng có cơ hội nói ngắn gọn về nỗi lo của mình.
Ryn nói thay cho nhóm Omega: "Chúng tôi sợ chúng tôi vẫn bị đánh dấu bằng con mắt người khác." Một Beta lên tiếng: "Chúng tôi sợ mất việc nếu tham gia."
Tiếng nói đến dồn dập, rồi im bặt khi Miko nhắc: "Hãy nhớ lời tuyên thệ: chúng ta chịu trách nhiệm về lựa chọn. Sợ hãi cũng là phản ứng tự nhiên, nhưng không phải là kết thúc."
Không khí dịu lại. Những tình nguyện viên từ nhóm "An Toàn Trung Lập" xuất hiện, phát khẩu trang lọc pheromone cho ai cần, giúp họ an tâm.
Chiều muộn, cơn khủng hoảng tạm khép lại. Nhóm của Ravel lạ lùng lờ mờ xuất hiện, vạch trần danh sách biệt kích ngụy trang. Họ trao cho ban tổ chức một USB chứa bằng chứng về kế hoạch tấn công.
Tôi bước lên bục, giọng vang rõ: "Chúng ta chỉ cách chìa khóa thành công bởi lòng tin. Khi sự hoài nghi bị soi sáng, chúng ta sẽ không còn bị chế ngự."
Mọi người vỗ tay, không phải để ăn mừng mà để động viên nhau giữ vững niềm tin.
Hoàng hôn buông hạ, tôi cùng Elian và Sera trở về cung. Trên đường, tôi bật cười nghịch ngợm: "Cậu có thấy Miko dùng phương pháp NVC hữu hiệu không?"
Elian cười: "Nếu không có cô ấy, chắc tôi cũng xao động."
Tôi dừng chân dưới gốc tùng cổ, kéo Elian vào ôm vai: "Cảm ơn cậu đã luôn bình tĩnh."
Cậu quay lại, ánh mắt ấm áp: "Tôi học ở cậu mà, Isagi. Cậu biết tự do cần can đảm gấp bội."
Đêm xuống, trong phòng họp đèn vàng, nhóm lãnh đạo phản kháng tụ họp. Sera mở đầu: "Tổng kết Ngày 2: 94% cá nhân tham gia cho kết quả tích cực, chỉ 6% còn lo ngại."
Ravel cầm tài liệu: "Hội Đồng Gốc vừa gửi thư mời khẩn cấp. Họ đồng ý lập Ủy ban Hài hòa Pheromone với điều kiện... thành viên phải được phê chuẩn bởi 50% đại diện mỗi phe."
Tôi nắm chặt tay Elian, giọng chắc: "Chúng ta có thể làm được. Hai tuần qua là bước đệm. Giờ là lúc chúng ta chứng tỏ: khi trái tim và lý trí cùng chung nhịp, hệ thống sẽ phải chấp nhận."
Sera khẽ mỉm cười: "Ngày mai, tôi sẽ thông báo địa điểm cho buổi bầu chọn đại diện."
Tôi đứng dậy, cúi đầu trước tất cả: "Xin cảm ơn mọi người. Chúng ta chưa về đích, nhưng chúng ta đã không lùi bước."
Tôi bước vào Đại Lâu Đài Hội Họp vào lúc hoàng hôn vừa buông, khi ánh đèn điện ngập tràn khắp những hành lang dát ngọc trai. Quảng trường bên ngoài vẫn còn vang vọng tiếng người bàn tán sôi nổi về ngày thử nghiệm thứ hai. Bây giờ, không khí chuyển sang trang trọng: bầu cử đại diện Ủy ban Hài hòa Pheromone sẽ diễn ra ngay tại hội trường chính, trước sự chứng kiến của mọi tầng lớp alpha, beta và omega, và cả phái đoàn quan sát từ Hội Đồng Gốc.
Tôi đi xuyên qua hàng ghế khán giả, giọng vọng trong hội trường mênh mông:
"Tôi nhắc lại một lần cuối thể lệ: mỗi cá nhân nhận một lá phiếu kín, đánh dấu duy nhất một ứng viên. Họ bỏ vào hộp phiếu ở cuối phòng. Ngay khi tiếng chuông khai mạc vang lên, cánh cổng sẽ đóng lại. Sau khi kết thúc, ba đại diện có số phiếu cao nhất sẽ chính thức được chuyển hồ sơ lên Hội Đồng Gốc để phê chuẩn."
Tiếng chuông ngân vang. Cánh cửa sau hội trường khép lại như tấm rèm sắt không lời. Tôi lùi về hàng ghế cuối phòng, trao cho Elian cái gật đầu nhẹ, anh ta sẵn sàng giám sát toàn bộ tiến trình.
Phía đầu hội trường, Sera bước lên bục. Cô cúi gọn đầu chào khán giả, giọng xúc động:
"Tôi xin cảm ơn từng người đã tham gia thí nghiệm. Tôi đứng đây không chỉ với tư cách ứng viên, mà còn là người đã chứng kiến nỗi sợ và quyết tâm của các bạn. Tôi hứa đem tâm huyết và kỹ năng đàm phán, để mỗi tiếng nói dù nhỏ bé đều tìm được lỗ tai lắng nghe."
Tiếng vỗ tay dứt khoát vang lên. Ravel thay phiên bước lên, giọng trầm ấm:
"Tôi không hứa hẹn những điều vĩ mô. Tôi chỉ cam kết xây dựng bộ máy thu thập dữ liệu minh bạch và cung cấp bản đồ nhu cầu cộng đồng hàng tháng. Khi các bạn biết rõ quyền lợi và rủi ro, lựa chọn mới thực sự tự do."
Miko mỉm cười nhẹ, bước lên:
"Tôi đến từ tầng lớp bị bỏ quên beta trung lưu và trẻ em không biên chế. Tôi hiểu họ cần được giảng dạy từ tấm bé rằng tiếng nói của họ có giá trị. Tôi đề xuất thành lập "Quỹ Giáo dục Nhân quyền" để trẻ em học về quyền lựa chọn ngay từ trường học."
Tiếng vỗ tay đệm theo nhịp. Cuối cùng, Lian cô gái tóc xanh với dáng người nhỏ nhắn—bước lên bục, giọng run run nhưng kiên định:
"Tôi chỉ là một omega bình thường, nhưng tôi từng bị giam cầm vì dám nói "Không". Tôi muốn mở rộng mô hình "Nhóm Tự Do Kết Nối" nơi omega và beta chia sẻ công việc, kỹ năng sống, và học cách tự lập. Khi chúng ta cùng nhau vun đắp, không ai bị bỏ lại phía sau."
Đám đông im lặng, rồi tràng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên như lời đồng cảm. Bốn ứng viên đã hoàn tất phần phát biểu. Tiếp đến là ba phút trả lời câu hỏi. Tôi khẽ quay sang Elian, rồi quay lại phía hội trường, ra hiệu "khởi động".
Các câu hỏi được đặt ra nhanh: Một alpha cao tuổi hỏi Sera về việc đảm bảo an toàn cho gia đình những người tham gia. Một nhóm beta hỏi Ravel về khả năng vận hành bộ máy mà không tốn quá nhiều chi phí. – Một omega trẻ hỏi Miko: "Làm sao để quỹ giáo dục không bị lũng đoạn?" Lian nhận câu hỏi về kết nối giữa mô hình cộng đồng và ủy ban cấp cao.
Bằng cách đối thoại chặt chẽ, từng ứng viên đều xác lập được quan điểm rõ ràng. Cuối cùng, tôi reo tiếng "Bỏ phiếu!", và mọi người xếp hàng lần nữa, lần này là để đưa phiếu vào hộp kín.
Không khí trở nên im ắng đến nghẹn thở khi chúng tôi chờ đợi kết quả. Elian đứng cạnh bàn phiếu, mắt hướng lên màn hình công bố số liệu, nhưng vẫn im lặng, trao cho tôi sự tập trung.
Khi những chiếc hộp được niêm phong lần cuối, đội giám sát gồm đại diện ba phe và quan sát viên quốc tế tiến vào phòng kín để kiểm phiếu. Tôi quay về phía khán giả, giọng nhàn nhạt:
"Quá trình kiểm phiếu sẽ diễn ra công khai. Mọi người có thể quan sát qua hai màn hình lớn, hoặc trực tiếp tại phòng kín nếu đăng ký trước."
Gần một giờ trôi qua, từng lá phiếu được công bố. Số lượng vô cùng sít sao: Sera 312 phiếu, Miko 305, Ravel 298, Lian 167. Ba ghế thuộc về Sera, Miko và Ravel.
Cánh cửa phòng kiểm phiếu mở ra. Ba đại diện mới bước lên bục: Sera mỉm cười rạng rỡ, Miko mắt long lanh hạnh phúc, Ravel cúi chào trang nghiêm. Tôi bước tới, trao cho từng người một cái gật đầu động viên.
Tôi giơ micro:
"Xin chúc mừng ba vị đại diện. Họ sẽ cùng nhau thành lập Ủy ban Hài hòa Pheromone. Trong vòng hai ngày tới, hồ sơ của các vị sẽ được Hội Đồng Gốc xem xét. Tôi tin rằng, khi lý trí và lựa chọn song hành, chúng ta sẽ mở ra một kỷ nguyên mới."
Cả hội trường dậy sóng tràng pháo tay vang dội. Không còn phân biệt alpha–beta–omega; tất cả đều vui mừng trước quyết định tập thể.
Sau khi kết thúc, tôi và Elian rời khỏi sân khấu, bước vào hậu trường. Cậu ta chạy tới, nắm chặt tay tôi:
"Chúng ta đã làm được, Isagi."
Tôi thở dài, giọng mỉm cười:
"Chỉ mới bắt đầu thôi, Elian. Hai ngày, ba đại diện. Giờ là hai ngày Hội Đồng Gốc cân nhắc. Và sau đó, chúng ta phải áp dụng mô hình vào thực tế."
Cậu ta gật đầu:
"Tôi sẽ luôn đứng cạnh cậu."
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh đèn hậu trường phản chiếu:
"Và tôi sẽ không bao giờ lùi bước."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com