Chương 4: Sinh thần
Hồi kinh chưa đến nửa năm đã tới giao thừa. Quãng thời gian trước khi bước qua năm mới Quản Tường bận rộn ngày lẫn đêm, ở trong phủ đều là buổi tối đi ngủ. Tô Diễn mấy tháng qua ở biên ải đã quen với việc ngày đêm dính sát vào hắn, hiện tại buổi sáng y chưa tỉnh Quản Tường đã rời phủ, mỗi tối đều trở về lúc y ngủ say. Mắt thấy đã sắp qua năm mới, Tô Diễn gấp gáp chết đi được.
Ngày hai mươi tám Quản Tường mới kết thúc hết công việc, quan viên trong cung cũng được trở về ăn tết. Lúc trở về đến trước cổng của phủ tướng quân, Quản Tường không nhịn được cảm thán. Kiếp trước sau khi Tô Diễn chết, phủ tướng quân liền trở nên âm u vô vị, mỗi lần hạ triều trở về nơi này đều khiến hắn đau khổ nhung nhớ. Mấy tháng nay thì khác, phía sau cánh cửa này có một vật nhỏ đợi hắn.
Phủ tướng quân cũng không thua kém gì hoàng cung, những ngày gần Tết này trong phủ giăng đèn kết hoa rực rỡ, ở đại sảnh còn treo hai câu đối đỏ do chính tay Tô Diễn viết. Quản Tường bước vào phủ liền có hạ nhân tiến lên đón hắn.
"Phu nhân đâu?"
"Bẩm tướng quân, phu nhân đang ở trù phòng"
"Trù phòng? Y ở đó làm gì?" - Kiếp trước hắn cũng không nghe nói qua Tô Diễn biết nấu ăn - "Phu nhân ở đó bao lâu rồi?"
"Từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa rời khỏi."
Quản Tường một bên tra hỏi hạ nhân một bên bước nhanh đến trù phòng. Càng đến gần càng thấy rõ, bên trong trù phòng vẫn thường hay bận rội vậy mà lúc này lại chỉ có một mình Tô Diễn và hai nha hoàn đang loay hoay. Thấy Quản Tường xuất hiện, một nha hoàn đang quay mặt về hướng hắn lập tức quỳ xuống hô tướng quân. Âm thanh của nha hoàn kia khiến Tô Diễn giật mình quay đầu, vừa nhìn rõ người tới là Quản Tường liền nở nụ cười.
"Huynh về rồi" - Dứt lời liền nhào vào lòng Quản Tường - "Hôm nay về sớm hơn mọi ngày."
Sau khi trở về từ biên ải, hạ nhân trong nhà đều biết phu nhân của họ bị thương đến đầu óc mơ hồ, dù vẫn như cũ lương thiện dễ gần nhưng pha thêm chút tinh nghịch và trẻ con, hơn nữa mấy tháng nay kể từ lúc phu nhân bị bệnh thái độ của tướng quân thay đổi hoàn toàn. Trước đây tướng quân không thích phu nhân là chuyện cả thành đều biết, gả cho tướng quân được một năm phu nhân vẫn luôn bị ghẻ lạnh. Nhưng bây giờ đã khác, tướng quân với phu nhân không còn chia phòng ngủ, cũng không còn bài xích phu nhân. Ngược lại hạ nhân trong phủ đều quen thuộc cảnh ôm ấp của họ như thế này.
Quản Tường xoa xoa khuôn mặt dính đầy bột của Tô Diễn, ánh mắt tràn ngập nuông chiều.
"Đang làm gì đó."
"Nấu ăn, huynh mau về phòng tắm rửa, đệ lập tức mang đến cho huynh thử."
Đôi mắt Tô Diễn sáng lấp lánh trước mặt khiến Quản Tường nhớ đến đôi mắt ngập tràn thất vọng kia của y ở cổng thành kiếp trước. Trong lòng đau đớn, Quản Tường vô thức đưa tay sờ vào khoé mắt Tô Diễn.
"Ừm, ta về phòng đợi đệ".
Thời điểm Quản Tường tắm xong thay một thân đồ ngủ trở ra đã thấy Tô Diễn ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên giường. Quản Tường cười cười đi đến, nhìn chén nhỏ trên bàn. Bên trong là mấy viên trôi nước tròn tròn nổi lềnh bềnh.
Tô Diễn đi đến ngồi xuống ghế, đưa tay kéo kéo Quản Tường đang đứng.
"Huynh ngồi xuống đây, ăn thử đi, đệ tự tay làm đó."
Quản Tường múc thử một viên trôi nước, ăn vào miệng. Hạt trôi nước vừa mềm vừa ngọt, rất ngon. Quản Tường bỏ chén xuống mới quay sang nhìn Tô Diễn.
"Rất ngon, sao lại nấu trôi nước."
"Hôm nay Tiểu Thúy hỏi đệ có làm trôi nước không, nàng nói năm trước những ngày lễ đệ cũng làm trôi nước, ban đầu đệ không hiểu tại sao lại phải làm trôi nước nhưng lúc sau thì đệ nhớ ra rồi. A Tường thích ăn trôi nước nhất."
Đúng vậy, Quản Tường rất thích ăn trôi nước, chuyện này ngoài hắn ra cũng chỉ có vài nha hoàn cận thân bên cạnh lo chuyện ăn uống mới biết. Mà hắn cũng không ngờ Tô Diễn lại biết.
"Sao đệ biết ta thích ăn trôi nước"
"Lần đầu chúng ta gặp nhau, huynh ăn thật nhiều trôi nước."
Lần đầu bọn họ gặp nhau là ở buổi yến tiệc trong hoàng cung. Hoàng cung là chốn xa hoa, yến tiệc đương nhiên toàn là sơn hảo hải vị nhưng quả thật mỗi lần dự yến hắn chỉ ăn trôi nước, không ngờ Tô Diễn nhìn thấy một lần đã nhớ. Quan trọng hơn là năm trước ngày lễ nào y cũng nấu, mà hắn lại không biết gì về chuyện này cả. Liệu những đêm náo nhiệt trước kia phải chăng Tô Diễn cũng cô đọc ngồi dưới trăng ăn trôi nước, rồi chờ đợi một người mà tới khi y chết cũng không nhìn y một cái. Nghĩ đến hình ảnh đơn bạc của Tô Diễn lòng ngực Quản Tường tràn ngập chua xót, ôm chặt Tô Diễn vào lòng mới chân thật cảm nhận được thật may mắn y vẫn ở đây.
Quản Tường ăn hết chén trôi nước Tô Diễn nấu, thấy đứa nhỏ kia hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình, Quản Tường phì cười đưa tay vuốt má y.
"Ngon lắm, lần sau lại nấu cho ta ăn được không."
Dứt lời đôi mắt tròn của Tô Diễn lại sáng hơn mấy phần, cái đầu nhỏ gật liên tục.
Lúc này Quản Tường bước ra ngoài, lát sau quay lại trong tay đã cầm theo một khay nhỏ bên trên có để mấy bộ y phục. Tô Diễn nhìn thấy y phục trên tay hắn liền nhíu nhíu mày. Toàn bộ đều là màu đỏ.
Quản Tường đặt y phục lên bàn mới quay sang nhìn Tô Diễn, biết hắn kêu mình qua, Tô Diễn liền kéo chăn đi qua. Vừa ngồi lên ghế đã thấy Quản Tường bước đến quỳ xuống nâng chân y lên. Tô Diễn sợ hãi rụt chân, lại không cẩn thận vung trúng mặt Quản Tường liền sợ hãi không dám động nữa. Quản Tường bị đá trúng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng kéo bàn chân nhỏ nhắn kia lại phủi sạch bụi bên trên rồi mang chiếc hài vừa may xong vào chân Tô Diễn.
"Thật đẹp"
Tô Diễn nhỏ giọng cảm thán, đôi hài màu đỏ trên viền còn lóp một lớp bông mềm để không cọ vào gót chân, chỉ thêu màu vàng nhạt thêu nổi bật hai con cá chép nhỏ trên mũi giày, nhìn vừa sinh động vừa đáng yêu. Quản Tường ngước đầu nhìn thấy ánh mắt yêu thích của Tô Diễn liền cười cười. Hắn đứng lên cầm bộ y phục trên khay đưa cho Tô Diễn.
"Đệ thử y phục đi, ta đặt may cho đệ mặc qua năm mới."
Tô Diễn biết y phục này là của mình không nén nổi vui mừng, ôm theo y phục trốn ra sau bình phong thay. Một thân y phục đỏ gọn gàng chỉnh chu mới dám bước ra cho tướng công xem.
Da Tô Diễn trắng nõn, được Quản Tường chăm sóc đến mịn màng, khoác lên một tầng hồng y càng nổi bật làn da trắng cùng mái tóc đen tuyền. Quản Tường thấy Tô Diễn một thân đỏ thẫm bước ra liền ngây ngốc, không hiểu sao khoé mắt lại cay xè. Hắn hai bước thành một tiến đến ôm chặt đối phương vào ngực. Tô Diễn không thể biết kiếp trước sau khi y chết, hắn đã nhiều lần hoạ ra hình ảnh Tô Diễn mặc y phục đỏ rực trong tranh, lại chua xót nhận ra chưa bao giờ mình chân chính nhìn y thật kĩ, xem xem y thích màu sắc nào kiểu dáng y phục ra sao. Chỉ là nhiều năm khắc sâu như vậy hiện tại thực sự có thể nhìn thấy đứa nhỏ này mặc hồng y diễm lệ đứng trước mặt mình. Quản Tường nghĩ, hình ảnh này đến khi hắn chết cũng không thể quên được.
______
Tối đêm giao thừa, phủ tướng quân đèn giăng sáng rực người ra kẻ vào liên tiếp nối đuôi nhau thành một hàng dài. Vì ngày giao thừa cũng trùng vào sinh thần của Quản Tường nên thuận lý thành chương trở thành ngày náo nhiệt nhất phủ tướng quân. Tô Diễn được Quản Tường bao trong áo khoác lông cáo màu đỏ tươi, sắc đỏ rực rỡ tương phản với nước da trắng khiến khuôn mặt non nớt của y càng hồng nhuận đáng yêu. Quản Tường nắm chặt tay Tô Diễn cùng đứng ở cổng lớn đón khách.
Thời điểm Tô Nạp đến nơi liền thấy đệ đệ của nàng như nhóc hỉ cầu may cười đến rực rỡ đứng ở cửa nhận lễ vật khách nhân mang đến. Nội tâm Tô Nạp cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe doạ cho nô tì bên cạnh sợ hãi vội vàng đỡ nàng. Tô Nạp mỉm cười vỗ vỗ tay nô tì của mình ý nói không sao. Nô tì cận thân của Tô Nạp là mang từ nhà họ Tô nhập cung tên là Tô Yến. Tô Yến lớn cùng tỷ đệ bọn họ, biết tiểu thư là đau lòng thiếu gia mới xúc động như vậy, cũng không lo lắng nữa.
Tô Diễn nhìn thấy Tô Nạp bước từ kiệu xuống, vội vã chạy đến dìu nàng, đuôi mắt cong cong lộ ra chút tinh nghịch. Bộ dạng này vào mắt Tô Nạp lại khiến nàng một phen kinh ngạc. Từ sau khi mẫu thân mất, đã bao nhiêu năm rồi nàng không thấy bộ dạng này của đệ đệ.
"Nạp Nạp, tỷ có mang quà cho tướng công đệ không."
"Sao lại không chứ, hoàng thượng ban rất nhiều cống phẩm bảo tỷ mang đến cho hai đệ."
Tô Nạp vuốt ve cái bụng tròn tròn của mình, kéo tay Tô Diễn đi xem hạ nhân chuyển từng rương cống phẩm vào phủ tướng quân. Hoàng thượng yêu thương nàng, cũng yêu thương đệ đệ nàng, đối với bọn họ trước giờ vẫn luôn bỏ qua lễ quân thần, xem như người nhà mà đối đãi. Có thể nói so với đệ đệ trước đây bị lạnh lẽo ở phủ tướng quân thì Tô Nạp từ sớm đã chiếm được tâm của bậc đế quân. Gần mười năm vùi mình chốn thăm cung, Tô Nạp vẫn giữ nguyên sự lương thiện ôn nhu như năm đó, còn có thêm vài phần quý khí khó diễn tả.
Tô Diễn đối với chuyện trước kia đã quên mất nhưng mấy tháng nay cùng Tô Nạp ở chung cũng cảm nhận được tỷ tỷ thương yêu mình thật lòng, liền bám theo tỷ tỷ vui vẻ chơi đùa, vui vẻ nói chuyện cùng cháu trai chưa ra đời của mình.
Đến khi bữa tiệc bắt đầu, Tô Diễn mới chậm rãi kéo tay Tô Nạp vào đại sảnh. Quản Tường đang ngồi ở vị trí cao nhất giữa sảnh, bên cạnh là ghế dành cho Tô Diễn, bên cạnh Tô Diễn là Tô Nạp. Tô Nạp đến góp vui nhưng vì đang hoài thai không thể quá hồ nháo nên tiệc diễn ra được một nữa liền hồi cung.
Tô Diễn ngồi bên cạnh Quản Tường thấy tướng công nhà mình liên tục tiếp rượu uống mấy vò vẫn chưa bồi xong mấy lão nhân gia ở dưới. Nỗi lòng nhỏ này khiến y khó chịu không thôi, y đau lòng tướng công của mình.
"Tướng công."
"Hửm"
Đã uống rất nhiều rượu nhưng đôi mắt của Quản Tường vẫn rất thanh tỉnh, nghe Tô Diễn gọi mình liền quay sang đáp.
"Đệ giúp huynh uống có được không, huynh uống nhiều như vậy, không tốt."
Quản Tường nghe y nói, ý cười trong mắt càng đậm. Hắn là tướng quân rong ruổi sa trường, người chết dưới tay hắn đến không hết, sao lại có thể vì ít rượu này mà gục xuống. Nhưng Quản Tường thừa nhận bản thân có chút ý đồ xấu xa. Cả hai kiếp hắn đều chưa thấy Tô Diễn uống rượu, hắn tò mò đứa trẻ này say rượu sẽ ra sao.
"Được, đệ đỡ rượu giúp ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com