38. Quỷ (8)
Chương 38
Nghe vậy, Mayu liền vội xua tay rồi trả lời câu hỏi của cậu.
"Nào có gì mới lạ đâu, ngươi đừng lo quá!"
Adam nhìn chằm chằm vào mặt cô, cậu biết y đang nói dối. Biểu cảm của Mayu đã nói lên tất cả. Cô từng kể với những kẻ trong "căn cứ" rằng, khi bản thân nói dối thường hay cau mày và nhắm mắt lại. Chính cậu cũng từng thấy được cái cảnh ấy nên y có thể biết qua về việc này. Nhưng tại sao Mayu lại nói dối cậu? Không lẽ cô có ý định khác với Adam, hay là vì nó liên quan đến cậu? Hay là... liên quan đến những kẻ xung quanh cậu? Nghĩ đến đây, y có chút giật mình mà vội lắc đầu. Việc này... chắc chắn không thể xảy ra đâu nhỉ? Mong là vậy...
Sau khi quay về hang ổ của chúng, ba người bọn họ quay về căn phòng mà mình đã chọn. Mayu chọn căn phòng ngay cạnh phòng của Adam. Sau đó, cô vội vàng tiến vào khám phá bên trong mà không hề để ý đến ánh nhìn của những kẻ xung quanh. Micheal cũng theo cô vào bên trong để giúp y sắp xếp một số thứ. Xong xuôi, bọn họ chào tạm biệt nhau rồi quay về phòng của mình.
Vừa vào phòng, Micheal liền vội chạy đến cởi bỏ cái đầu thỏ vướng víu kia ra khỏi đầu Adam rồi ôm chầm lấy cậu từ đằng sau. Hắn tỏ ra phụng phịu với cậu, đầu thì tựa vào vai cậu, còn hai tai thì cụp xuống giống hệt như một chú cún vậy.
"Anh ơi~ ôm em"
"Rồi rồi"
Dứt lời, Adam liền quay ra sau ôm lấy hắn. Cơ thể của Micheal lớn hơn cậu tưởng, cả chiều cao cũng hơn nữa. Vậy mà giờ đây hắn lại giống như một đứa trẻ đang làm nũng với y. Cái khung cảnh vừa đáng yêu vừa ngốc ngếch này lại vô tình làm cậu cười thêm một lần nữa. Tuy chỉ là khẽ cười nhưng Adam biết rằng nụ cười này chỉ đặc biệt dành riêng cho hắn. Kể cả gương mặt đầy đáng yêu này cũng vậy, Micheal chỉ muốn trưng ra cho y nhìn. Chỉ một mình cậu được phép thấy nó, ngoài y ra thì hắn chẳng thích ai nhìn thấy biểu cảm đó của gã cả. Đây chính là đặc quyền mà họ dành riêng cho nhau.
Micheal khẽ xoa nhẹ gương mặt của Adam. Một gương mặt vô cùng xinh đẹp, hà cớ sao những kẻ không coi cậu ra gì kia lại chê bai khuôn mặt này? Có phải ngay từ đầu bọn họ đã chẳng thích gì y không? Hay là đó chỉ là cái cảm xúc ghen tị trong lòng? Chẳng ai biết được cả, vì đối với nhiều vampire thì việc Adam sinh ra đã là một vận xui rồi. Nên gần như những gì xuất hiện trên người y đều được coi là xui rủi, ngay cả khi những gì tốt đẹp cậu làm. Nhìn vào vết sẹo ở mắt phải của Adam, ánh mắt của Micheal liền dán lên nơi đó. Hắn biết, hắn biết vì sao lại có vết sẹo này.
Nhận thấy người trước mặt đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Adam liền ôm chặt lấy y mà khẽ vỗ vỗ lưng hắn như một lời trấn an tinh thần. Đột nhiên, Micheal hỏi y.
"Adam này... anh không sợ bọn chúng nghĩ anh là kẻ phản bội sao?"
"Không, cái đó thì có gì sợ cơ chứ! Dù gì ngay từ đầu ta đã không thuộc về nơi ấy rồi"
"Thứ ta sợ bây giờ chính là mất đi những kẻ ta coi là quan trọng"
"Nhưng..."
"Đừng lo, ta biết ta nên làm gì mà, nên là hãy yên tâm nhé"
Nhìn gương mặt đầy trìu mến trước mặt, Micheal bất giác bật khóc. Hắn không muốn phải trốn tránh Adam thêm lần nào nữa. Hắn không biết bản thân đã phải trải qua bao nhiêu hình dạng khác nhau cùng cậu. Vậy mà đến tận bây giờ mới có thể nắm chặt lấy ngôi sao đẹp đẽ này. Hắn ôm chặt lấy y mà chẳng có vẻ nào là muốn buông ra. Chợt y nhớ ra một điều khá quan trọng. Đó là hắn vẫn còn một hình dạng nữa mà y vẫn chưa kể cho cậu biết. Nhưng dường như việc này giờ đây đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Giờ đây, hắn chẳng thèm quan tâm đến những hình dạng ấy nữa rồi. Bây giờ, điều quan trọng chính là ôm lấy Adam. Ôm thật chặt để không có một kẻ nào có thể tấn công y. Để cậu có thể tìm thấy chốn an toàn của riêng mình.
"Bởi vì nếu như vầng trăng kia có thể nghe thấy được cảm xúc của em bây giờ thì anh sẽ biết em yêu anh đến nhường nào"
Đối với Micheal, Adam chính là vầng trăng của y. Một vầng trăng tuyệt đẹp.... Nói đến trăng, Micheal giờ đây mới để ý đến những ánh trăng đầy huyền ảo đang chiếu qua ô cửa sổ kia. Dường như chúng đang tô điểm cho chính căn phòng âm u này. Tuy vậy, nó vẫn không giúp Micheal thoát khỏi những suy nghĩ ấy. Cái suy nghĩ về việc hai bọn họ yêu nhau. Cả hai sẽ đều bị coi là phản bội, bởi vì hai gia tộc người sói và vampire đang đối đấu với nhau vô cùng khốc liệt. Không những vậy, bên vampire còn đang có ý định liên minh với những kẻ khác. Chưa bao giờ Micheal muốn bản thân được chìm vào trong cánh đồng đầy cỏ và hoa cùng với Adam như bây giờ. Mỗi khi nằm trên đó thì dường như những muộn phiền sẽ mất đi và chỉ còn không gian yên tĩnh mà y hằng mong muốn. Khi này, Adam khẽ ngước lên mà hôn lên mí mắt Micheal. Làm cho hắn xúc động mà buột miệng nói ra những gì bản thân luôn muốn nói ra.
"Giá như hai ta không phải kẻ thù của nhau thì tốt biết mấy.."
"Khi đó chúng ta có thể yêu nhau như những nhân loại ngoài kia mà không cần phải lo sợ gì cả"
Adam có chút khựng lại, nhưng cậu cũng chẳng nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mềm kia rồi dắt hắn lên giường ngồi. Cậu cứ thế im lặng chẳng nói gì mà chỉ ngồi cạnh vỗ vễ Micheal. Có lẽ im lặng chính là cách tốt nhất cho tình cảnh này. Một lúc sau, khi mà Micheal đã bình tĩnh lại thì cả hai quyết định nằm ngủ. Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
Cả hai bọn họ cứ thế đi thám thính ở nơi này trong vòng một tuần nhưng dường như lại chẳng nhận được thông tin gì mới cả. Dường như bọn họ giấu chuyện rất kĩ, đến cả Mayu cũng chẳng thể tìm thêm được.
Vào một sáng, thứ chào đón hai người bọn họ hôm ấy chính là bầu không khí se lạnh cùng lớp sương mù dày đặc ở bên ngoài. Không những thế, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống dưới nền đất lạnh lẽo kia. Có vẻ như tuyết ở nơi đây rơi sớm hơn Adam nghĩ. Nhìn những bông tuyết xinh đẹp kia, cậu liền thở dài một tiếng. Y mong rằng mọi thứ ở nơi ở của nhân loại lẫn cái chốn u ám kia vẫn ổn. Vì mỗi khi mùa đông đến thì y như rằng sẽ có những vệt máu đỏ thẫm nhuốm đỏ nền tuyết trăng tuyệt đẹp kia. Trông nó... thật đẹp nhưng cũng xấu xí vô cùng.
Adam quay sang nhìn kẻ đang ôm chặt lấy thân mình mà thầm thở dài. Hàng mi của cậu khẽ rũ xuống, tay thì nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc rối bời kia của Micheal. Thật may là hắn còn sống, nếu không thì cậu bây giờ không biết sẽ như thế nào. Nhưng cũng vì thế mà cậu cảm thấy bản thân thật hèn mọn. Khi trước, Adam vì không đủ dũng cảm để theo đuổi cái thứ tình cảm này mà suýt nữa mất hắn. Nhưng giờ thì tốt rồi. Tuy vậy nhưng Adam không trở nên lơ là, vì người ta thường nói: "Bình yên trước giông bão"
Không sớm thì muộn, với tình hình cả hai gia tộc vẫn là đối địch thì nguy cơ gặp chuyện rất cao. Vì vậy lần này Adam quyết tâm sẽ nắm chặt tay Micheal. Sẽ không còn hèn hạ mà buông tay hắn ra như hồi trước nữa. Vì nếu buông ra thì e rằng sẽ chẳng thể gặp lại hắn nữa. Đối với cậu, đó chính là ác mộng. Chợt Micheal dụi đầu vào tay của Adam khiến y có chút giật mình mà thoát ra khỏi những suy nghĩ kia. Cậu nhìn vào gương mặt ngái ngủ kia cùng với chiếc đuôi đang vẫy qua vẫy lại mà khẽ hỏi.
"Ta làm em thức sao?"
"Không, không có! Dù gì cũng phải dậy rồi! Chúng ta nên tìm kiếm thông tin ở nơi này nhanh nhất có thể, chẳng phải anh cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái khi ở đây rồi sao?"
Micheal nói một tràng làm cho Adam cảm thấy có chút... buồn cười. Quả thật hắn vẫn luôn là người nói nhiều và rất biết quan tâm nữa. Rõ ràng hắn có thể nắm bắt được cảm xúc của cậu một cách dễ dàng. Chợt nhận ra bản thân dạo này đang hay mất tập trung vào việc chính, khiến cho công việc bắt đầu trở nên trì trệ. Adam liền lấy hai tay vỗ vào mặt mình vài cái làm cho Micheal đang nằm mà phải vội vàng bật dậy xem xem liệu cậu có bị sao không. Khi nhìn vết hằn đỏ ở hai bên má thì hắn liền cuống cuồng tìm cái gì đó giúp giảm đau. Chợt Adam nắm lấy cổ tay của Micheal mà nghiêm túc nói.
"Ta không đau, chúng ta nên nhanh chóng hoàn thành và quay về thư viện thôi! Chúng ta đã ở đây quá lâu rồi"
Đồng tử của Micheal co lại. Có lẽ... bọn họ thật sự phải khẩn trương thôi. Có thể những tên người sói kia đang lo sốt vó cho hắn rồi. Dù gì bây giờ đã là tháng thứ sáu Adam, đồng thời cũng là tháng thứ ba hắn ở đây rồi mà. Thời gian đúng là... trôi nhanh hơn bọn họ tưởng. Ngay sau đó, hắn liền gật đầu đầy kiên quyết rồi nhanh chóng biến thành hình dạng quỷ để đi thám thính. Hai người bọn họ cũng không quên gọi thêm Mayu.
Ba bọn họ tách ra để tìm kiếm xung quanh, may thay, Micheal nhìn thấy một tên mặc bộ đồ trắng như những tên nghiên cứu thuốc mà Mayu nói. Hắn liền theo tên đó đến chỗ vắng. Cho đến khi đến một nơi không có ai cả thì tên đó liền quay ra với một cây cung cùng một mũi tên. Khi này, hắn liền nhận ra đây là phòng vũ khí mà vội giơ hai tay lên trước ngực. Thấy vậy, tên đó liền gằng giọng hỏi.
"Ngươi theo ta là có ý đồ gì hả!?"
"Ôi chao... ta chỉ muốn lấy một vài thứ cần thiết thôi mà"
Dứt lời, Micheal liền nhanh chóng luồng ra sau lưng tên đó mà đánh vào gáy hắn một cái. Y liền lấy chiếc áo choàng trắng đó rồi tiến vào bên trong phòng điều chế. Trong đó có gần như mọi thứ, cả tờ giấy công thức lẫn những lọ thuốc sắp sửa được điều chế xong. Được đà lấn tới, Micheal liền lén lút lấy đi một, hai lọ thuốc ở đó rồi cho vào túi bên hông mình. Cũng như lấy đi tờ giấy công thức kia. May là ở đây có chút vắng vẻ vì chưa đến giờ làm của bọn họ, cộng thêm những tên quỷ đang phải chật vật nghiên cứu loại thuốc kia. Nên chẳng còn thừa thời gian mà để ý đến người ra kẻ vào căn phòng này. Cũng từ đó mà tạo ra một lỗ hổng để Micheal có thể dễ dàng lấy được nó.
Xong xuôi, Micheal rời khỏi căn phòng đó rồi đi đến nơi đã hẹn. Vừa hay cả hai vampire kia cũng đã đến. Có vẻ lần này chính là thứ kết thúc của nhiệm vụ thám thính. Vì hôm nay chính là lần "bội thu" nhất. Không chỉ riêng Micheal mà cả Adam lẫn Mayu đều lấy được thông tin. Mayu thì lấy được kế hoạch đóng chiếm vùng đất của Fairy, còn cậu thì lấy được một vài lá thư. Hắn nhìn vào đống thư đó mà thắc mắc.
"Đống thư này...?"
"Đây là thứ mà Liam đã gửi cho tên thủ lĩnh ở đây"
"Mở ra đi"
Nghe vậy, Micheal liền mở những lá thư ra. Mấy là đầu còn đơn giản là việc điều chế thuốc nhưng càng về sau càng đáng sợ. Tên Liam đó bắt đầu nói về việc bản thân muốn tra tấn những tên người sói ra sao, và còn nói rằng sẽ rất thích được hợp tác cùng bọn quỷ để có thể kéo lũ nhân loại cùng với những nhân thú khác xuống. Đến khi đọc hết những bức thư đó, cả Micheal lẫn Mayu chỉ biết thở dài đầy bất lực. Hắn thật sự không biết nên gọi tên Liam này là cái gì nữa.
Ổn định lại bản thân, bọn họ liền xem về bản kế hoạch. Adam chợt khựng lại khi nhận ra vùng đất tiếp theo bọn quỷ định xâm chiếm chính là vùng đất Ernaline. Điều này đồng nghĩa với việc, cả hai cần nhanh chóng quay về trước khi quá muộn.
Đột nhiên từ trong làn sương có một bóng hình dần bước đến phía bọn họ. Sau đó, nó liền đặt tay lên vai Adam mà hỏi.
"Ta có thể giúp gì ngươi không, Adam?"
Nghe thấy giọng nói có phần trầm lắng, Adam liền nhận ra đó là ai. Kẻ đó chính là con quỷ mà hồi trước đã được cậu cứu giúp cũng như chấp nhận cho y ở nhờ "căn cứ" của mình trong vòng một tháng. Kẻ đó chính là con quỷ mang danh "con quỷ của tội lỗi".
Feiqi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com