Chương 111: Hãy chỉ là bản thân em mà thôi
Nếu bắt tôi phải nói về những khuyết điểm của em, tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra được một vài điều. Em không thích làm việc nhà, thậm chí đôi khi còn bừa bộn, lúc bận rộn thì hay thức khuya, rồi lại ngủ nướng, ngủ không biết trời đất gì. Em không thích lập kế hoạch, không có dự định cho tương lai, chẳng hề mảy may suy nghĩ về những chuyện sắp tới. Lúc mới quen em dĩ nhiên tôi không hề biết những điều này, điều duy nhất tôi biết là mình muốn đến bên cạnh em, nhưng lúc đó tôi lại không hề có một sự chuẩn bị nào cả. Như một đứa trẻ mới bước vào đời để tự lập, tôi ngơ ngác, bỡ ngỡ, do dự, suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không biết nên làm gì, nên làm như thế nào, nên đặt ra những kế hoạch gì để mọi thứ diễn ra suôn sẻ nhất có thể.
Tôi từng chút từng chút một tiếp cận em, em chỉ cười rồi đem cơm ra cho tôi. Tôi tặng hoa cho em, em cũng chỉ cười nhận lấy. Tôi đợi lâu lắm mới đòi chạm vào em, em vẫn chỉ cười nói được. Tôi lên kế hoạch tỉ mỉ rõ ràng, em không cần suy nghĩ mà thuận theo. Tôi càng khao khát cố chấp, em càng bình thản vô tư. Tôi dịu dàng với em, em lại trao cho tôi sự dịu dàng gấp bội. Cho dù tôi có suy nghĩ tính toán kỹ đến cỡ nào, thì em vẫn chỉ là em. Hoá ra ngay từ đầu tôi đã lầm. Tình yêu thì làm gì có lên kế hoạch, làm gì có tính toán chi li. Em lặng yên bước vào đời tôi, như một giấc mộng tuyệt đẹp phá vỡ mọi quy tắc, tiêu chuẩn, lý lẽ, hiện thực của tôi, khiến tôi giao nộp tấm chân tình này chẳng chút đắn đo.
Khi yêu, người đàn ông luôn muốn thể hiện, chứng minh tình yêu cùng sự cam kết của mình. Điều duy nhất tôi nuối tiếc là mình không thể giới thiệu em với tất cả mọi người sớm hơn. Với thân phận và địa vị của tôi, có thể mọi người đều nghĩ, tôi đợi lâu đến thế này để giới thiệu em với đồng nghiệp là vì tôi lo sợ. Lo sợ chuyện mọi người biết tôi đồng tính, e ngại rằng những mối quan hệ của mình sẽ thay đổi khi người ta biết về xu hướng tính dục của mình. Nhưng, đây thật sự không phải là điều tôi lo ngại, chuyện người khác nghĩ thế nào về tôi không hề quan trọng. Người duy nhất bị ảnh hưởng, là em.
Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, phải làm thế nào để tôi có thể bảo vệ em một cách thật chu toàn, để em không phải đối mặt với những lời nói xấu cùng ánh mắt xem thường đánh giá của người khác. Tôi biết đây là chuyện không thể tránh khỏi, thế nhưng tôi vẫn nghĩ đi nghĩ lại. Suốt gần một năm tôi nghĩ đi nghĩ lại, tôi mong chờ cái ngày mình có thể tự tin đem mối quan hệ của chúng mình ra ánh sáng, nhưng đến cuối cùng những lo lắng đó đều không cần thiết, bởi vì em hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân mình. Em an ủi tôi, dịu dàng với tôi, mắt sáng lấp lánh, giọng nói ấm áp, em hỏi tôi lo nghĩ sao, em nói em không sợ. Em đã không sợ thì thôi, tôi cũng chẳng sợ. Nhiều khi tôi mệt mỏi vì suy nghĩ, chỉ cần một cái vuốt ve, một lời động viên từ em là tôi sẽ lập tức nguôi ngoai, quên hết đi. Đơn giản vậy đấy.
Nhưng, bạn bè, đồng nghiệp trong công ty cũng chỉ là bước đầu tiên. Có một nhân vật khác khiến tôi e ngại và kính sợ, có một người tôi vẫn chưa dẫn em về ra mắt, một người đàn ông với địa vị và quyền lực còn cao hơn cả tôi. Người đó là ba tôi. Tôi lo lắng, bởi vì cha con tôi gần như không nói chuyện với nhau. Tôi muốn cưới em vào một gia đình thật tử tế tốt đẹp, nhưng mối quan hệ giữa hai cha con tôi lại quá căng thẳng, vì vậy nên đến bây giờ tôi vẫn còn chần chừ.
Nhẫn đã có rồi, tôi đến gặp ba mẹ em.
Thầy cô cũng không bất ngờ khi tôi tới một mình, cô Nhung chỉ hỏi, con đã ăn cơm chưa. Thầy Khánh luôn muốn xoa đầu tôi như tôi là đứa trẻ mới mười mấy tuổi. Sau khi ngồi xuống ăn bữa cơm, tôi chỉ nói một câu đơn giản: "Thầy, cô, cho phép con cưới con trai hai người, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Khi tôi về đến nhà thì đã là chín giờ tối. Em vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, trên chiếc sô pha ở giữa phòng khách, một tay vuốt ve mèo, một tay cầm sách đọc. Tư thế thoải mái, vẻ mặt tập trung, thỉnh thoảng em sẽ đẩy nhẹ cặp kính đang gác trên sống mũi. Em lúc nào cũng như vậy, vô tư không chút bận tâm, không hề hay biết tôi có những dự định gì, đã tính toán nhiều như thế nào, đã lên những kế hoạch gì cho tương lai của chúng ta. Em không sợ hãi, không lo nghĩ, không hề để ý đến những chuyện trong quá khứ hay tương lai. Đây có thể là khuyết điểm của em, nhưng cũng là điều mà tôi yêu mến nhất ở em.
Đúng vậy, em không cần phải quan tâm những chuyện sau này, không cần phải cho tôi một lời hứa. Bởi vì tôi sẽ là người làm hết những chuyện đó. Điều duy nhất mà em cần làm, hãy chỉ là bản thân em mà thôi.
Thấy tôi trở về, em toan đứng dậy ra đón tôi, nhưng tôi vội nói: "Em ngồi đi, đừng đánh thức nó."
"Công việc thế nào, anh ăn cơm chưa?"
Đôi mắt của em sáng ngời, nụ cười em dịu dàng đến nỗi, suýt chút nữa, tôi đã lấy nhẫn ra cầu hôn em luôn rồi.
Tôi tiến tới ngồi bên cạnh em, nhưng con Cam không muốn chia sẻ người nó thích, thấy tôi tới thì nó liền nhảy ra chỗ khác. Tôi không cần tranh với nó, ngồi xuống ôm chặt lấy eo em, cúi đầu dụi mặt vào hõm vai nóng hổi, đáp: "Ăn rồi."
Bàn tay ấm áp của em nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay tôi, giọng nói của em cũng thật dịu dàng: "Anh đi tắm trước đi, em để cơm trong bếp cho anh đó, nếu còn đói bụng thì em hâm lên cho."
"Ừ." Mùi cơ thể em quá thơm, tôi lười biếng dụi mặt vào trong đó, không muốn rời đi.
"Sao vậy?" Em tháo kính ra, xoay đầu nhìn tôi.
Có lẽ là vì tôi cư xử quá kỳ lạ, nên mới khiến em lo lắng như vậy. Chuyện cưới hỏi là một chuyện rất quan trọng, đương nhiên tôi rất hồi hộp, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen sáng ngời đó, tôi đã quên hết mọi suy nghĩ trong đầu mình, tôi không nói nên lời. Em chỉ cười, cúi xuống hôn lên mặt tôi một cái, hỏi: "Anh mệt à, hôm nay lại về trễ, đừng làm nhiều thế nữa được không?"
"Ừ, anh sẽ mời thêm một vị phó tổng giám đốc về." Tôi cũng hôn lên má em, nói: "Để cho anh ta tiếp quản chuyện trong công ty đi, còn mình có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Chuyện gì ạ?" Đôi mắt của em luôn cong lên mỗi khi em cười: "Chúng mình cưới nhau sao?"
Tôi giật thót tim, vào khoảnh khắc đó tôi nghĩ là em đã biết hết mọi chuyện rồi, nhưng nhìn nụ cười xinh đẹp không chút vướng bận kia, tôi nhận ra là em lại đang đùa. Có phải em cũng mong đợi chuyện này nhiều như tôi vậy, có lẽ em cũng rất muốn kết hôn với tôi, chỉ là em đang đợi tôi nói ra thôi.
Dĩ nhiên tôi có thể hỏi em ngay lúc này, chắc chắn em sẽ vỡ oà lên vì bất ngờ mất, và em sẽ đem lại niềm vui sướng tuyệt vời nhất cho tôi, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải là lúc. Còn ra thể thống gì nữa chứ nếu như mình còn chưa dẫn người yêu về nhà ra mắt mà đã cầu hôn, không thưa gửi trưởng bối, không trọn vẹn trên dưới, không tôn trọng gia đình hai bên.
Tôi bế em lên ôm vào trong lòng mình, thủ thỉ: "Cuối tuần, anh dẫn em về nhà gặp ba nhé? Phương với chồng nó cũng sẽ đến, chúng ta cùng ăn bữa cơm."
Có vẻ như em đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, vì vậy em chỉ hỏi: "Vâng, ba anh có biết... biết em là con trai không?"
"Biết từ lâu rồi, anh làm chuyện gì ông ấy cũng biết." Tôi cảm thấy đã đến lúc mình nên chia sẻ về ba mình nhiều hơn một chút, để em có thể làm quen với ông ấy: "Tiền của anh không liên quan gì đến ba anh hết, nhưng ông ấy cũng rất giàu."
"Giàu đến mức nào? Có phải là có đầu bếp riêng không?"
"Ừ, kiểu vậy đấy."
"Em còn đang nghĩ muốn nấu cơm cho mọi người."
"Thì nấu đi. Nếu em muốn nấu cùng chú đầu bếp thì nói với anh, không thì em tự nấu cũng được."
"Thôi, để lần sau đi, tự nhiên mới gặp mà xông vô bếp của người ta nấu cơm, vô duyên." Em cất tiếng cười khanh khách: "Nếu anh mời ba anh đến nhà mình, em sẽ nấu cơm cho ông ấy."
Thật sự quá vô tư, quá ngây thơ, em cứ như đứa trẻ chưa trải sự đời, chưa từng phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Tôi hứa với bản thân mình, từ giờ về sau, em cũng sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào cả.
***
Lời tác giả: Tôi đã come back rồi đây!! Lâu rồi mới viết từ góc nhìn của Hạ Dương á, omg soft xỉu t vừa viết vừa khóc huhu 🥺🥺😭😭 T có cảm giác Diệp Quân trong mắt của Hạ Dương luôn luôn dịu dàng hơn bình thường, cử chỉ lời nói lúc nào cũng âu yếm, cưng xỉuuuuu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com