Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117: Quyết định quan trọng

Lúc năm học mới bắt đầu thì mọi người sẽ rất bận rộn, cho nên cả hai gia đình đã cùng thống nhất ý kiến, chọn một ngày đẹp trời vào tháng tám để gặp mặt. Thầy Khánh cô Nhung chỉ có một đứa con trai, đây lại là lần đầu tiên hai người đi gặp gia đình của người yêu con trai mình, không biết nên tặng quà gì mới được. Diệp Quân cười bảo hai người đừng lo lắng, tặng mấy món đặc sản của quê mình là được rồi, không cần phải quá cầu kỳ trang trọng. Thầy Khánh là người miền biển rất thích ăn cá, vì vậy hai ông bà liền chọn ra một số loại đặc sản quê ông đem đi tặng, nào là mực rim me, rong biển sấy khô, với cả bánh rế, bánh cốm sữa.

Tới buổi hẹn, hai gia đình đến một nhà hàng cơm ta ở trung tâm thành phố. Hôm nay vợ chồng Phương cũng đến nên bọn họ đặt một bàn ăn lớn, đủ chỗ để mọi người vui vẻ nói chuyện. Hạ Hoàng Hải cũng đem quà là những món đặc sản quê vợ mình, gồm có mắm cá linh, bánh phồng tôm, bánh tráng sữa, kẹo dừa. Diệp Quân nhìn giỏ quà to chà bá của ông mà thấy mê, ước gì sau này mình cũng được sui gia tặng mấy món đặc sản ngon lành như vậy, thích quá đi.

Đang mải mê nhìn giỏ qua thì đột nhiên có ai đó nắm lấy tay anh, đưa cho anh một món đồ gì đó. Diệp Quân ngơ ngác xoè tay, thấy mấy cái kẹo dừa vuông vức đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Anh cười híp mắt, nhào tới ôm chầm lấy người đàn ông đang đứng cạnh mình: "Ôi, sao anh biết hay vậy, cảm ơn anh."

Hạ Dương cưng chiều nhéo mũi anh: "Bởi vì anh yêu em."

Đây là bữa cơm gặp mặt lần đầu tiên của hai gia đình, nhưng thầy Khánh và ba của Hạ Dương đã quen biết từ rất lâu. Thầy Khánh là chủ nhiệm lớp của Hạ Dương suốt mấy năm trung học, ba hắn luôn là người tới họp phụ huynh, cho nên bây giờ hai ông cũng không quá khách sáo, nói chuyện rất vui vẻ.

Lúc thầy Khánh mới nhận chủ nhiệm năm lớp 10, thầy đã có ấn tượng mạnh với Hạ Dương, bởi vì hắn nhỏ hơn các bạn cùng lớp một tuổi. Thầy xem thành tích cùng hồ sơ của hắn mới biết hắn đã học vượt lớp hồi tiều học vì quá nổi trội, nhưng lúc đó thầy không biết ở cấp hai hắn cũng suýt học vượt lớp, nhưng vì mẹ bệnh nặng nhiều năm nên hắn mới không thể. Lúc đó Hạ Dương luôn là học sinh xuất sắc, khi mẹ hắn mất thì hắn chỉ xin nghỉ học có một tuần, thầy chủ nhiệm là thầy Khánh cũng không nhận ra có chuyện không ổn.

Hai cha con Hạ Dương rất kín đáo, chỉ cho thầy biết là nhà có đám tang chứ không nói người mất là người thân nhất của mình, đối với bọn họ chuyện vợ mất mẹ mất là một chuyện cực kỳ xấu hổ đau khổ, nên giấu đi chứ không thể cho người khác biết, vì điều đó sẽ trở thành nhược điểm cho người ta cười nhạo chê bai. Mẹ Hạ Dương mất vào tháng tư, ngay gần lúc thi cử, cho nên nàng hẳn đã phải bệnh tật lâu lắm rồi, thế nhưng cả năm học Hạ Dương vẫn không suy sụp tinh thần, không học hành sa sút, lúc đi thi vẫn được điểm cao như thường. Thầy Khánh chỉ nghĩ hắn là một đứa trẻ mạnh mẽ nên cũng chưa từng suy ra người mất là mẹ hắn, mãi đến sau này hai đứa quen nhau thầy mới vỡ lẽ ra, cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì lúc đó không động viên giúp đỡ được gì. Có lẽ lúc đó nếu như có sự trợ giúp của thầy thì hai cha con bọn họ đã đỡ tổn thương nhau hơn, nhưng mà hai người này cứng đầu cứng cổ, sợ là có muốn giúp cũng không được. Cũng may là sau cơn khủng hoảng đó thì mấy người nhà bọn họ vẫn vượt qua được, có thể nói là vùng lên luôn ấy, cả hai đứa con đều vì chuyện đó mà trở nên mạnh mẽ, trưởng thành từ rất sớm.

Hạ Hoàng Hải tâm sự: "Mẹ nó đã bệnh lâu quá rồi, tôi nghĩ mẹ nó mất cũng là sự giải thoát cho tất cả chúng ta."

Cô Nhung hiền hậu ngồi đó quan sát mọi người, thỉnh thoảng chỉ nói chêm vào một câu, rồi lại dặn dò con trai ăn từ từ thôi. Nhưng mà Diệp Quân đâu có để ý người lớn đang làm gì, Hạ Dương cũng không để ý, bình thản ngồi gỡ cá lột tôm cho anh. Hai người cứ như đang sống trong thế giới riêng của mình, chăm chỉ vùi đầu vào ăn cơm, vô tư tới mức làm Hạ Phương Phương cũng buồn cười: "Thầy thoải mái thật, không như chồng em lúc gặp gia đình hai bên."

Diệp Quân cười đùa: "Lo gì, có ăn thì ăn thôi, mấy chuyện khác tính sau."

Mọi người đều bật cười, nhưng thầy Khánh vẫn kí đầu anh: "Làm gì đói khát thế, ở nhà không có đồ ăn ăn sao?"

Diệp Quân bình thản nhún vai: "Không con phải đói khát, mà là hiếm khi có người nấu cho ăn, dù có là đầu bếp chuyên nghiệp thì cũng có lúc thích ăn đồ người khác nấu chứ."

Hạ Phương Phương cười khúc khích hỏi: "Ở nhà chỉ có thầy nấu cơm sao? Còn anh em làm gì?"

Hạ Dương đột nhiên lên tiếng: "Anh làm hết những việc khác, đó là cách để anh thể hiện tình yêu của mình."

Hạ Hoàng Hải nghe vậy cũng gật gù: "Chúng nó đã yêu nhau như vậy rồi thì chỉ còn việc cưới nhau thôi, thầy cô đã có kế hoạch gì chưa?"

Thầy Khánh lúc nãy còn nói chuyện rôm rả thì bây giờ lại im lặng trao cho vợ mình một ánh mắt, vậy là cô Nhung chỉ cười mỉm, đáp: "Cưới hỏi là chuyện trọng đại, hôm nay mình cứ chuyện trò để tìm hiểu về nhau đã, còn chuyện quan trọng thì mình quyết sau."

Đây đúng thật là chuyện quan trọng phải suy nghĩ thật kỹ, cho nên Hạ Hoàng Hải cũng thấy có gì sai, gật đầu bảo được. Nhưng, cha mẹ thấy được, chứ Diệp Quân không thấy được, Hạ Dương cũng không thấy được. Bọn họ cứ tưởng hôm nay hai nhà sẽ ra quyết định chắc chắn rồi, thế nhưng hình như ba mẹ anh không muốn gả, còn ba của Hạ Dương cũng chẳng quan tâm chẳng thúc ép, thế là thế nào nhỉ?

Diệp Quân thấy kì cục, hết bữa ăn thì muốn về nhà ba mẹ hỏi chuyện. Hạ Dương cũng chẳng nghĩ ra là tại sao nên hắn còn gấp hơn anh, cứ xoắn xuýt mãi, còn đòi về nhà ba mẹ cùng anh. Diệp Quân buồn cười xoa xoa vai lưng, khuyên nhủ: "Anh về nhà trước đi, em hỏi chuyện xong cũng sẽ về. Ba mẹ em thương anh mà, đừng lo."

Hạ Dương ôm chặt lấy anh, thủ thỉ: "Xong thì gọi anh tới chở về, anh đợi em."

Diệp Quân cùng ba mẹ lên xe về nhà. Mọi người đều cảm nhận được sự căng thẳng đang dần dần tăng lên, nên thầy Khánh mới nói: "Ba mẹ có chuyện cần bàn bạc với con ở nhà." Những lúc bình thường thì Diệp Quân sẽ vui vẻ cười suốt, nhưng hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm nên chẳng nói gì, chỉ đáp dạ.

Về tới nơi, cô Nhung pha một bình trà cho mấy người bọn họ. Diệp Quân ngoan ngoãn ngồi xuống, nghe ba mình giải thích: "Con trai, Dương rất tốt, em gái nó cũng tốt, cái ba lo là mối quan hệ của nó với ba nó. Mẹ mất đã hai mươi năm rồi mà hai người bọn họ còn chưa bỏ qua cho nhau được, lúc nãy ba nói chuyện với bác Hải mới biết bọn họ vẫn còn xa cách. Nếu con cưới vào nhà đó, sau này con cũng sẽ có lúc đối mặt với những tình huống rất khó xử, con sẽ là người phải đứng ở giữa để khuyên ngăn hai người bọn họ. Con không bênh người yêu thì nó trách con, nhưng con bênh thì lại là hỗn, vô lễ với người lớn. Ba chỉ nói như vậy thôi, chứ ba biết bác Hải từ lâu rồi, ông ấy không phải là người xấu, nhưng mối quan hệ của cha con bọn họ có thể là trở ngại cho các con."

Diệp Quân không ngờ ba mình lại có thể đoán biết được nhiều điều như vậy, những chuyện ông lo lắng thật ra đã xảy ra một lần rồi, mà vào đúng lần đầu anh gặp ba của Hạ Dương nữa. Diệp Quân nghe ông nói mà thấy nhột kinh khủng, chỉ vâng dạ rồi cười trừ cho xong chuyện. Nhưng mà thầy Khánh chỉ có một đứa con trai, nó mà cư xử lạ một chút là ông biết ngay, vì vậy ông liền hỏi: "Sao? Ba nói không đúng à?"

Diệp Quân biết mình không giấu được, ngoan ngoãn kể lại hết chuyện xảy ra hồi bữa. Thầy Khánh tính tình vốn dịu dàng, nghe xong cũng không nổi giận mà chỉ nói: "Ừ, trước giờ có lẽ bọn họ chưa từng cố gắng hoá giải mâu thuẫn nên tới bây giờ vẫn vậy, không trách được."

Cô Nhung cũng chêm vào: "Con trai, ba con nói đúng, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để hai người bọn họ hàn gắn. Biết đâu con cưới vào nhà đó sẽ giúp được bọn họ, Phương lấy chồng rồi nhưng hai cha con nó rất hoà thuận, chồng nó cũng không có gì khó xử cả, nhưng con là khác. Con sẽ là mảnh ghép cuối cùng để kết nối hai cha con nó, con không làm được thì tình cảm hai đứa cũng sẽ rạn nứt, nhưng con làm được thì tất cả mọi người đều sẽ có được hạnh phúc. Ba mẹ không ngăn cản hay xen vào những quyết định của con, hãy làm điều mà con cho là đúng."

Diệp Quân còn tưởng hai người không đồng ý, nói chuyện xong anh mới hiểu tại sao ba mẹ lại lo nghĩ và muốn bàn bạc với anh trước khi đưa ra quyết định. Nhưng anh luôn sống lạc quan và vui vẻ, nếu như gia đình hai bên không cấm đoán thì anh đã thấy mình chẳng có trở ngại nào, anh không thích dùng thời gian rảnh rỗi của mình để lo lắng về những chuyện có thể xảy ra. Vì vậy anh mỉm cười: "Con biết rồi ạ."

Thầy Khánh chở con trai về nhà, lúc tới nơi còn dặn dò: "Nếu giữa những người trong gia đình có một mối quan hệ nào đó không tốt thì nó cũng sẽ ảnh hưởng đến tình yêu của các con. Nhưng ba biết con luôn là người mang lại hạnh phúc cho người khác."

Diệp Quân vừa vào trong nhà đã thấy Hạ Dương đi đi lại lại giữa phòng khách, trông vô cùng sốt ruột. Hắn vội vàng tiến tới hỏi: "Sao không kêu anh tới đón? Ba mẹ em không đồng ý à?"

Diệp Quân nở nụ cười: "Ba mẹ nói chuyện chút thôi chứ làm sao quyết định giùm mình được."

Hạ Dương đột ngột quỳ rụp xuống, ôm lấy chân anh, nói: "Em muốn cái gì anh đều sẽ làm theo ý em hết! Nhưng anh sẽ chết nếu như em bỏ anh!"

Diệp Quân hốt hoảng kéo tay hắn: "Trời đất ơi, ai bỏ anh chứ, Dương! Anh đứng dậy đi!" Nhưng Hạ Dương nhất định không chịu đứng dậy, cứ quỳ ở đó ghì chặt lấy chân anh, làm anh vừa thương vừa buồn cười, nhỏ nhẹ nói: "Anh đứng dậy đi, em không bỏ anh đâu."

Hạ Dương ngước mặt lên nhìn anh với hai mắt rưng rưng: "Thật à?" Thấy anh gật đầu một cái, hắn mới chịu đứng dậy, còn thuận tay nhấc bổng anh lên, nở nụ cười: "Yêu anh không?"

"Yêu." Diệp Quân cười khanh khách giãy giụa chân mình: "Sao anh ôm em như con mèo thế, thả em xuống đi!"

Hạ Dương bế anh tới đặt ngồi trên sô pha, nhào tới hôn chụt chụt lên mặt anh, hỏi: "Ba mẹ nói gì? Nói nghe coi."

"Anh nghĩ ba mẹ khuyên em đừng cưới hay sao mà lo sợ thế?"

"Ừm..." Hạ Dương buồn rầu kể lại: "Hôm trước mấy cha con anh gặp nhau nói chuyện, thì Phương có nhắc là nhà anh không môn đăng hộ đối vì không có mẹ, anh cũng nghĩ vậy..."

"Trời đất, có chuyện này nữa sao?" Diệp Quân giật mình: "Ba mẹ đâu có vô lý như vậy, họ chỉ nói mối quan hệ của cha con anh không tốt, nếu em cưới anh thì sẽ có thử thách, nhưng em cũng có thể giúp hai người hàn gắn lại."

Hạ Dương nhíu mày: "Những chuyện xảy ra đều không liên quan đến em, anh sẽ không để em phải bận tâm khó xử hay đứng ra giải quyết rắc rối giữa hai cha con anh."

"Nhưng cưới rồi đâu thể làm như người lạ được? Ba anh sẽ có thêm một đứa con trai, còn em cũng sẽ làm tròn bổn phận của mình." Diệp Quân dịu dàng xoa xoa tóc người yêu, thủ thỉ: "You have given me the greatest possible happiness. You have been in every way all that anyone could be."

Hạ Dương nhớ rõ như in những lời nói đó, câu trích dẫn của Virgina Woolf mà hắn đã mượn để bày tỏ cảm xúc của mình lúc bọn họ mới quen nhau, bây giờ chính hắn lại được nghe những lời ngọt ngào đó từ phía anh. Hắn xúc động hôn chụt chụt lên mặt anh, vui sướng hỏi: "Ôi cục cưng của tôi, em nói thật à? Nói lại nghe coi."

Diệp Quân muốn trêu hắn nên chỉ cười khanh khách, giãy giụa ra khỏi vòng tay rộng lớn, nhưng anh càng giãy thì hắn càng ôm chặt, cuối cùng còn đè anh xuống, ép anh nói đi nói lại mấy lần mới chịu buông tha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com