Chương 13: Vì thích em
We are never so vulnerable as when we love, and never so hopelessly unhappy as when we lose the object of our love.
Lúc đọc Freud ở đại học, đây là câu nói để lại ấn tượng sâu đậm nhất với Diệp Quân. Tất cả những thứ anh từng đọc qua, nếu thấy thích thì đều lưu lại để sau này tìm, hầu hết anh chẳng nhớ từng câu chữ như thế nào, nhưng đối với câu nói này thì anh lại nhớ kỹ vô cùng. Có lẽ là vì anh chưa từng thực sự yêu nên rất tò mò về cái gọi là bất lực trước nỗi đau này, và cho tới bây giờ anh vẫn chưa thể nào hiểu được. Nếu yêu là để bản thân mình bị tổn thương thì tốt nhất là đừng nên yêu, nhưng anh biết cái mà Hạ Dương dành cho anh là chẳng thể nào kiềm chế nổi, thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chịu những tổn thương đó, chấp nhận sự thật rằng có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ đáp lại tình cảm của mình.
Diệp Quân nằm trên giường, ôm mèo suy nghĩ cả buổi trời. Con Cam nằm đè trên ngực anh, kêu rù rù, thỉnh thoảng khẽ kêu meo một tiếng, còn con Xám nằm cuộn tròn bên cạnh anh, ngủ chẳng biết trời đất gì hết luôn. Hai con mèo này vẫn còn là mèo con nhưng đã to đùng rồi, mỗi con nặng hơn bốn ký, nằm đè lên ngực làm anh muốn nghẹt thở luôn, nếu đổi lại là Hạ Dương nằm đè lên người anh, chắc chắn là anh tắt thở luôn đó.
Ủa, gì kỳ vậy, sao tự nhiên lại nghĩ đến Hạ Dương nữa, có liên quan gì đâu trời. Hắn biết kêu meo meo sao? Hắn biết nằm cọ cọ lên người mình để làm nũng sao? Nếu có ai làm nũng, người đó phải là anh mới đúng!
***
Sáng thứ bảy Diệp Quân chỉ dạy có một tiết, sau đó có hẹn đi ăn trưa với Trần Kiều Duyên. Sáng nay cô định sang chở anh đến trường rồi tranh thủ đi mua sắm, đợi đến trưa thì cùng nhau đi ăn. Lại không ngờ, sáng nay cô vừa mới lái xe đến chung cư của Diệp Quân thì đã thấy một chiếc xe sang chảnh khác đậu ở đó từ lúc nào, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục thẳng tắp đang đứng dựa vào cửa xe, như đang chờ đợi ai đó. Vừa nhìn thấy người đàn ông này, cô đã nghĩ... không lẽ đây là người lì lợm mà Diệp Quân nhắc đến sao? Còn đưa đón anh đến trường nữa hả?
Diệp Quân hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lúc chuẩn bị xong xuôi rồi mới xem điện thoại, thấy Hạ Dương gửi tin nhắn: Tôi chở em đến trường được không?
Diệp Quân nhìn ra cửa sổ, thấy Hạ Dương đã đứng đó từ lúc nào, thiệt sự không còn gì để nói, hắn đã lái xe đến tận đây luôn rồi thì còn hỏi làm gì nữa? Diệp Quân đang định kêu hắn đi đi thì Trần Kiều Duyên đã gõ cửa ầm ầm, thò đầu vào hỏi: "Bên dưới có người đứng đợi, đừng nói là đợi cậu nha."
"Ò."
"Vậy cậu mau đi đi!"
"Cái gì, tớ hẹn với cậu trước mà, kệ hắn đi!"
Trần Kiều Duyên vén màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cười khúc khích trêu: "Sáng nào cũng được người ta đưa đón, sướng nha."
Diệp Quân búng trán cô: "Sướng cái đầu bà, hắn trước giờ còn chưa mặt dày đến mức đó đâu!"
Lúc này Hạ Dương lại nhắn tới: Bạn của em sao? Nếu có hẹn rồi thì tôi đi trước.
"Thấy chưa! Hắn không vô duyên đến mức—"
Diệp Quân còn chưa nói xong đã bị đẩy ra khỏi cửa, xô vào trong thang máy, suýt nữa đã té đụng đầu rồi. Anh không hiểu cô gái này lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, xô đẩy một người đàn ông cao mét tám mà không biết mệt luôn, lại còn có thể không thương tiếc bán đứng bạn bè mình như vậy nữa!
Trước khi rời khỏi thang máy, Trần Kiều Duyên còn tri kỷ cởi nút áo thứ ba trên áo anh, cười ha hả như điên. Diệp Quân cười dí trán cô, nói: "Bà khùng hả, hắn tự mình đổ rồi, tôi còn cần làm chuyện này để quyến rũ hắn sao?"
Rốt cuộc, Diệp Quân vẫn lên xe Hạ Dương ngồi.
Trần Kiều Duyên đứng ngoài cửa cười hi hi ha ha vẫy vẫy tay, nhanh chóng giới thiệu bản thân với Hạ Dương một phen, hắn cũng gật đầu với cô, rồi lái xe đi mất.
Sao có cảm giác như mình mới bị bán đi vầy nè?
Diệp Quân liếc nhìn Hạ Dương: "Anh cùng cô ấy hợp tác để bắt cóc tôi hả?"
"Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên đến mà không báo trước." Hạ Dương bình tĩnh nói.
"Vậy hả?" Diệp Quân cười trêu: "Anh tới là có ý đồ hết rồi, nếu tôi nói không chịu thì anh cũng sẽ rời đi sao?"
Hạ Dương ôn hoà đáp: "Nhưng nếu tới thì khả năng thành công sẽ cao hơn, có lẽ em sẽ đồng ý."
Diệp Quân cười cười: "Hôm nay xem như anh may mắn, nhưng tôi lỡ hẹn với bạn tôi rồi, anh tự chịu trách nhiệm đi!"
"Em chơi thân với cô ấy lắm sao?"
"Ừm, bạn cấp ba, bọn tôi biết nhau hơn mười năm rồi."
"Vậy em muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào? Có thể để tôi cùng đi ăn trưa với hai người không?"
Diệp Quân không thể tin nổi mức độ trơ trẽn của người này, bật cười: "Ủa anh lãng quá, cái đó chỉ có anh được lợi, sao lại gọi là chịu trách nhiệm được?"
Hạ Dương vẫn ôn hoà điềm tĩnh đáp: "Tôi cảm thấy cô ấy rất có hứng thú với tôi, nếu như tôi đi cùng hai người, cô ấy có thể hỏi tôi bất kỳ điều gì mà mình muốn, còn tôi sẽ thành thật trả lời, không giữ lại thứ gì. Em có thể biết tất tần tật về tôi, tốt, xấu, và cả những điều mà tôi giấu kín nhất."
Ở trước mặt anh, Hạ Dương chưa từng lộ ra một chút do dự, dè dặt hay sợ hãi nào cả, từ đầu đến cuối vẫn là sự thẳng thắn cùng táo tợn đến mức trắng trợn, để chắc chắn rằng anh luôn thấy được một Hạ Dương cương quyết nhất, nhiệt tình nhất, tự tin nhất, tốt đẹp nhất. Nhưng Hạ Dương cũng sẵn sàng đặt bản thân mình ở nơi đầu sóng ngọn gió, chấp nhận để bản thân mình ở thế bị động để người khác thẩm vấn tra hỏi, cam tâm tình nguyện phơi bày tất cả những gì xấu xa nhất của hắn. Nếu như hắn đã nguyện ý cho anh thấy những điều mà thường ngày anh không thấy được, thì anh tất nhiên là cũng muốn thấy, chỉ có điều... hắn có thể giấu điều gì chứ? Người đàn ông hoàn hảo này có cái gì không tốt được chứ?
Diệp Quân hỏi: "Anh có tiền án hả?"
"Không có."
"Vậy anh dính phốt bao nuôi nghệ sĩ hả? Anh nhận hối lộ hả? Anh làm việc trái pháp luật hả? Anh vũ phu hả? Anh nghiện rượu hả?"
"Đều không có."
"Vậy còn cái gì không tốt nữa chứ."
Hạ Dương ngừng một chút, hỏi: "Em chỉ muốn biết có nhiêu đó thôi sao?"
Diệp Quân cười tủm tỉm: "Chứ sao? Lúc anh tốt đẹp nhất, tôi còn cảm thấy thích anh đã khó rồi, tôi ngu gì mà lại đi đào bới những thứ xấu xa của anh ra, như vậy chẳng phải là tôi càng khó để thích anh hơn sao? Trước hết, tôi phải thích phiên bản tốt đẹp nhất của anh đã, sau đó, tôi có thể học cách thích những cái xấu của anh, biết không?"
Hạ Dương rất hài lòng với câu trả lời này, khoé môi cong lên, "Tôi biết rồi. Cảm ơn em đã cân nhắc."
Diệp Quân lại cười tươi như hoa: "Anh không đánh tôi là được rồi, tôi chưa từng bị ba mẹ thầy cô đánh, anh mà đánh tôi thì anh sẽ là người dữ nhất đời tôi."
Hạ Dương không nói gì nữa, một đường lái đến trường đại học. Sau khi đậu xe xong, hắn xoay đầu nhìn anh, dịu dàng nói: "Không đánh em đâu, ngay lúc này đây, tôi hứa là sẽ không đánh em."
"Nếu có thì sao?"
"Nếu có thì, chỉ hi vọng em có thể tha thứ cho tôi."
Diệp Quân chống cằm quan sát đối phương, tinh nghịch nhoẻn miệng cười. Lúc anh nghiêng người, áo sơ mi không được cài nút cũng ngả sang một bên, lộ ra lồng ngực săn chắc cùng làn da trắng hồng nhẵn mịn. Hạ Dương hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào ngực anh, rồi vươn tay sang cài lạt nút áo thứ ba, nhưng không biết là vì vô tình hay cố ý, đầu ngón tay hắn xẹt qua ngực anh, khẽ chạm vào nơi trái tim anh đang đập mạnh mẽ nhất. Diệp Quân vẫn tươi cười, lại cởi nút áo đó ra lần nữa. Hạ Dương ngước mặt nhìn anh, hắn biết anh đang cố tình trêu tức hắn, nên hắn cũng chẳng so đo làm gì, khoé môi hơi nhếch lên, một lần nữa cẩn thận cài lại nút áo cho anh.
Hạ Dương còn chưa kịp cài lại, Diệp Quân đã bắt lấy tay hắn, siết chặt lấy cổ tay, cong môi cười: "Ai cho anh chạm vào tôi."
Hạ Dương ôn giọng nói: "Vậy em tự cài lại nút áo đi."
Diệp Quân lè lưỡi: "Không cài thì sao, đây đâu phải chuyện của anh!"
Hạ Dương vẫn nhỏ nhẹ nói: "Được rồi, tuỳ ý em đi, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng phải nhớ đường về nhà."
Diệp Quân tin rằng những trò đùa của mình ít nhiều gì cũng thử thách giới hạn của Hạ Dương, nhưng hắn dường như chẳng bao giờ tức giận hay thấy phiền phức, thậm chí còn rất nuông chiều dung túng anh. Có lẽ hắn cũng hiểu rõ anh chỉ là đối tượng lãng mạn mà hắn đang theo đuổi thôi, cho nên hắn thật ra chẳng có quyền gì ra lệnh cho anh phải làm thế này thế kia, chẳng thể nào ép buộc anh phải làm theo ý hắn. Nhưng cho dù có là người yêu đi chăng nữa, thì đây cũng nên là thái độ dành cho người yêu của mình, vợ chồng lấy nhau rồi, chẳng phải vẫn nên tương kính như tân sao.
Diệp Quân cười tủm tỉm thả tay hắn ra, cài lại nút áo ngay ngắn, nói: "Trêu anh thôi, làm gì có bụi hoa nào hấp dẫn bằng anh chứ."
Hạ Dương cong cong khoé môi: "Ừm, cởi ra cũng đẹp mà."
"Sao được, tôi thủ thân như ngọc, không muốn mất trinh sớm đâu!" Diệp Quân cười khanh khách chui ra khỏi xe, "Vậy nha, cảm ơn đã chở tôi đến trường."
"Khoan." Hạ Dương níu lấy cổ tay anh, nói: "Em còn chưa cho tôi câu trả lời."
"Chuyện gì?"
"Nếu em vẫn không muốn cho tôi cùng đi ăn trưa, vậy em lại xem như là ứng trước cho tôi đi."
Diệp Quân cười híp mắt: "Sao anh đòi ứng trước hoài vậy."
"Vì thích em." Hạ Dương nhìn thẳng vào mắt anh, mềm giọng nói, "Em còn chưa thích tôi, nhưng nếu em có thể nhân nhượng cho tôi một chút, nếu như em có thể cho tôi một cơ hội, tôi sẽ rất vui."
"Vì sao tôi phải chịu trách nhiệm cho tâm trạng của anh? Vì sao tôi phải khiến anh vui?"
"Tất nhiên là em không cần làm vậy, cảm xúc của tôi là do tôi tự tạo ra, yêu ghét gì cũng là tự bản thân tôi quyết định, nên tôi không thể tranh cãi về vấn đề này." Hạ Dương điềm tĩnh nói, ánh mắt hắn trước sau như một vẫn tràn đầy dịu dàng, "Nhưng nếu em cảm thấy mình sẽ vui hơn khi có tôi đi cùng, thì em hãy đồng ý. Quyết định này chẳng hề liên quan gì đến tôi hay cảm xúc của tôi cả, mà là bản thân em có thấy được hay không."
Hết lần này đến lần khác, người đàn ông này vẫn chứng minh cho anh thấy hắn là một người lý trí và dịu dàng đến mức nào, luôn luôn suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi chuyện, chẳng bao giờ để cảm xúc chi phối quyết định cùng hành động của mình. Hắn nhạy bén sắc sảo như vậy, lại còn chân thành ngọt ngào, nếu bây giờ anh còn nói không chịu nữa thì sẽ là rất bất công cho hắn luôn đó. Nhưng mà trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng chứ, nhiều khi cho dù mình có cố gắng đến cỡ nào cũng chẳng thể đạt được điều mình muốn, cho dù mình có tốt đẹp tài giỏi đến mức nào thì người ta cũng chẳng thích mình, và mình chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó cả.
Tất nhiên, bởi vì Hạ Dương đã cam nguyện trao hết mọi quyền định đoạt cho anh, anh có thể khiến mọi thứ công bằng cho hắn chỉ với một cái gật đầu, hoặc anh có thể tiếp tục dây dưa trêu ghẹo hắn, dần dần huỷ hoại chút nhẫn nại cuối cùng của người đàn ông này. Câu hỏi này dễ quá, không cần nghĩ cũng biết luôn, Diệp Quân nở nụ cười gật đầu cái rụp, "Được rồi."
Anh đồng ý không phải vì anh muốn cho hắn công bằng, mà chỉ bởi vì anh thấy được thôi. Với lại, anh còn có trách nhiệm dẫn hắn tới gặp Trần Kiều Duyên nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com