Chương 20: Em là của tôi
Diệp Quân vốn dĩ đến đây để xem bóng rổ, cuối cùng lại thành kể chuyện hồi xưa cho Hạ Dương nghe, lúc nhận ra thì đã gần tám giờ tối rồi. Hôm nay anh có nhiều bài tập với việc nhà, không thể đi ăn với hắn được.
Hạ Dương tiễn anh ra bãi đỗ xe, lưu luyến mãi chẳng chịu đi, cứ nắm tay anh rồi say mê nhìn anh hoài. Diệp Quân cười tủm tỉm nói: "Thả tay ra được chưa?"
"Ừ." Hạ Dương không những không thả ra mà còn nắm chặt tay anh hơn, "Chỉ cần được nhìn thấy em một chút thôi thì tôi cũng vui rồi."
Diệp Quân lại lên cơn muốn ghẹo hắn: "Vậy hả? Anh tới đây để dằn mặt với ong bướm vây quay tôi mà còn giả bộ làm nai vàng ngơ ngác, anh là sói xám thì đúng hơn đó."
Hạ Dương vẫn nhìn anh với ánh mắt rất dịu dàng: "Tôi không có nói tôi không phải sói xám, em nghĩ thế nào thì là thế ấy đi. Tôi đến đây chỉ với một mục đích là gặp em, nhưng nếu có cơ hội dằn mặt thì tôi tranh thủ làm luôn, đánh đổ những suy nghĩ lệch lạc của bọn họ về thầy giáo của mình."
Diệp Quân cười khanh khách, "Ha ha, không phải ai cũng là đồng tính đâu, nhiều lúc bọn họ chỉ trêu chọc cho vui mà thôi, anh đừng để ý."
"Không có đồng tính thì cũng có dị tính, ở đây cũng đầy nữ sinh đó." Hạ Dương chăm chú nhìn anh, cũng nở một nụ cười, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em cũng cười y như vậy."
"Vậy hả? Khi nào vậy?"
"Khi nào chúng ta tiến triển thêm bước nữa, tôi sẽ nói với em."
Ôi trời, lại dụ dỗ người ta nữa! Dụ riết à mà không biết ngại luôn! Rớt không còn một miếng liêm sỉ nào luôn á!
Diệp Quân không biết hắn có thật sự kiên trì nổi tới khi bọn họ tiến triển thêm bước nữa hay không, nhưng anh vẫn sẽ khích lệ hắn, thỉnh thoảng thưởng cho hắn một chút, tiếp thêm động lực để hắn không nản chí mà bỏ cuộc giữa chừng. Đây là ưu ái lớn nhất mà anh từng dành cho một người, cũng hi vọng hắn sẽ nắm chặt lấy cơ hội đó.
Diệp Quân tiến tới một bước, nhẹ ôm lấy mặt Hạ Dương, nghiêng đầu hôn lên má hắn một cái.
Hạ Dương ngỡ ngàng mở to hai mắt, lúc kịp phản ứng lại thì Diệp Quân đã dứt ra, nở nụ cười rực rỡ: "Vậy anh cố lên nha."
***
Sáng ngày hôm sau, trên đường đi đến lớp học thì Diệp Quân lại bị cậu nhóc chơi bóng rổ kia chắn đường. Diệp Quân để yên cho cậu ta dồn vào góc tường, ngước mặt lên hỏi: "Sao nữa? Rảnh quá lại tới bắt nạt thầy giáo hả?"
Hoàng Phi mím môi, "Thầy... người đó là bạn trai của thầy?"
Cậu nhóc này đang nói tới Hạ Dương, ngày hôm qua hai người làm mấy hành động thân mật gì đó ở sân bóng rổ thì cậu ta cũng đã thấy hết rồi, nên hôm nay lại vác mặt đến hỏi. May mà còn mở miệng nói chuyện, chứ im im hoài anh cũng chẳng biết cậu ta muốn gì luôn.
Diệp Quân nở nụ cười: "Đâu có."
"Vậy sao hai người nắm tay?"
"Tại ổng sợ tôi đi lạc đó."
"Giáo sư!" Hoàng Phi lớn tiếng gọi, đập tay lên tường, tạo ra một tiếng rầm làm mọi người xung quanh đều ngoái đầu nhìn lại.
Diệp Quân bị hoài rồi nên vẫn bình tĩnh cười cười: "Cậu nhóc này, sao lại hỗn láo với thầy giáo như thế, còn lớn tiếng với tôi nữa."
Hoàng Phi hít sâu một hơi, cố gắng hạ giọng: "Thầy nói thật đi."
"Tôi nói thật mà trời, ổng sợ tôi đi lạc, chứ tôi đâu phải bạn trai bạn gái gì của người ta đâu!"
"Vậy thầy không thích hắn?"
"Không thích."
"Vậy thầy có thể thích em không?"
"Không được, cậu là học trò."
"Nhưng em không phải là học trò trong lớp thầy."
"Ò, nhưng tôi vẫn thấy sai sai."
Cậu nhóc này càng ngày càng to gan, chống cả hai tay lên tường, cúi đầu nhìn xuống, gần như là chẳng chừa cho anh đường nào để chạy nữa. Mấy cô sinh viên lớp anh đi ngang qua cũng chẳng thèm nhìn, cứ như đây đã chuyện như cơm bữa rồi, đi thẳng vào lớp luôn. Diệp Quân với tay kêu lên: "Mấy em, cứu thầy, thằng quỷ này bắt nạt thầy!"
Nữ sinh nhìn anh với ánh mắt khinh thường, không tin nổi mình có một ông thầy điên khùng như vậy, hất mặt đi thẳng vào lớp luôn.
Diệp Quân tủi thân bĩu môi, "Nhóc, đùa đủ chưa, để tôi vào lớp."
Hoàng Phi vẫn nhìn anh chằm chằm mà chẳng nói gì, Diệp Quân buồn cười nói: "Cậu quát vào mặt người ta thì sao người ta thích cậu được hả? Còn chưa kể cậu hỗn xược với thầy giáo, may mà tôi dễ tính, nếu là thầy cô khác thì cậu đã ăn bợp tai từ lâu rồi đó."
Cậu nhóc này may mà cũng không ngốc, nghe hiểu bèn đỏ mặt lùi lại vài bước. Diệp Quân cười hì hì: "Muốn tán tỉnh người ta cũng phải học nữa đó, có cần tôi dạy cho cậu không?"
Hoàng Phi đỏ ửng mặt, lắc lắc đầu. Diệp Quân không giỡn nữa, vỗ vỗ vai cậu ta rồi đi vào lớp luôn.
Vừa mới bước vào lớp, quả nhiên đám học trò của anh liền cười trêu: "Ngày nào cũng có người tới chọc thầy, thầy có bồ đi là hết bị ghẹo liền à."
"Tui thích bị ghẹo đó, rồi sao."
"Vậy thầy đừng kêu cứu nữa, người ta tưởng thầy khùng á."
Diệp Quân lè lưỡi: "Tui khùng nhưng vẫn có người thương tui, người nào thương cái khùng của tui mới là thương tui thật lòng."
Có lẽ là vì hôm qua mọi thứ quá suôn sẻ, cho nên hôm nay Hạ Dương lại mặt dày tới gặp anh nữa. Hắn vẫn như thường ngày ngồi ở một chỗ đó, dưới tán lá cây xanh mướt, đang nói chuyện điện thoại. Nắng vàng buổi chiều xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên mái tóc ngắn luôn được vuốt rất chỉn chu, trên người hắn mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, trông y như thầy giáo trong trường.
Hôm nay Diệp Quân không còn tiết dạy nữa nhưng vẫn phải đến văn phòng, không rảnh giỡn với hắn, cho nên anh xoay người đi luôn, không ngờ vừa mới thấy anh thì Hạ Dương đã lập tức cúp điện thoại, sải chân dài đi tới chỗ anh.
Diệp Quân lại lên cơn, cười hì hì mè nheo: "Lúc nãy bọn học trò nói tôi bị khùng đó, anh thấy có phải không, tôi khùng nhưng anh vẫn thương tôi đúng không?"
Hạ Dương nuông chiều đáp: "Ừm, tôi vẫn thương em."
Diệp Quân cười toe toét, xoay đầu lêu lêu mấy cô sinh viên kia, "Nghe thấy chưa? Mấy em nghe thấy chưa hả?"
Nữ sinh mắt điếc tai ngơ chẳng thèm để ý, có cô còn tranh thủ đạp mông anh một cái rồi mới hất tóc bỏ đi. Nữ sinh dáng người nhỏ nhắn đạp Diệp Quân một cái cũng chẳng ăn thua gì, nhưng anh vẫn thuận thế mềm nhũn ngã vào trong lòng Hạ Dương, la lên oai oái. Hạ Dương đứng đó sừng sững như ngọn núi lớn, nhanh chóng vòng tay giữ eo anh, ôm cả người anh vào lồng ngực rộng lớn ấm áp.
Người đàn ông này thật con mẹ nó tranh thủ quá đi mà, được ôm một cái là ôm chặt cứng luôn, hắn còn miếng liêm sỉ nào nữa không vậy!
Diệp Quân từ trong ngực hắn ngước mặt lên nhìn, lông mi dài chớp chớp, nở nụ cười đầy mê hoặc, "Anh chắc chắn đã muốn làm chuyện này từ lâu lắm rồi."
Hạ Dương bình thản nói: "Đương nhiên, ai lại không muốn ôm người thương chứ."
Diệp Quân cười khanh khách: "Má ơi, hôm qua anh còn sợ nắm tay tôi đó, bây giờ thì quen quá rồi ha, ôm tôi giữa chốn đông người như vậy luôn, ai cũng nhìn kìa."
Hạ Dương nhếch khoé môi: "Càng nhiều người nhìn càng tốt, như vậy mới biết là tôi công khai theo đuổi em."
Chứ không phải "em là của tôi" hả? Trong kịch bản phim tình cảm thì luôn là như vậy, nhưng may mà người đàn ông này không tự mình ảo tưởng sức mạnh rồi nói mấy câu bá đạo thường thấy trong phim. Diệp Quân đẩy hắn ra, cười trêu: "Ôm đủ chưa, sao anh tranh thủ vậy hả."
Thấy cũng sắp trễ giờ rồi nên Diệp Quân đẩy hắn ra rồi xoay người đi luôn. Thật không ngờ Hạ Dương lại vô liêm sỉ bám theo anh như cái đuôi, bám tới tận cửa văn phòng, làm anh dở khóc dở cười: "Anh không có việc bận hả, đi quay phim gì đó đi."
Hạ Dương còn chưa kịp nói gì, đã có một cô sinh viên từ chỗ nào đó chui ra, ấn Diệp Quân ở trên tường, ngước mặt lên hỏi: "Giáo sư, sao không trả lời email của em?"
Rồi, lại nữa, nếu không phải nam sinh thì là nữ sinh ép anh dựa vào tường, không hiểu sao bọn họ thích chơi kabedon với thầy giáo đến vậy luôn. Có lẽ cả cái trường này là chỉ có mình anh để bọn sinh viên làm trò này, vì anh dễ tính, chơi cũng vui mà, chứ đi học đã mệt mỏi căng thẳng rồi, còn gặp thầy giáo khó chịu dữ dằn nữa thì ai học vô cho nổi chứ.
Diệp Quân cười cười: "Có trả lời hết mà, em gửi lúc nào, tôi đang chuẩn bị đi xem email đây."
"Mới gửi đó thầy. Thầy tới trễ ba phút, người ta còn có công chuyện nữa đó!"
"Biết rồi, đọc liền luôn."
Diệp Quân lấy điện thoại ra đọc email ngay lập tức. Cô gái này tên là Đoan Trang mà sao không thấy đoan trang chút nào hết vậy, lúc anh xem email cô vẫn chống hai tay lên tường, ngước mặt lên nhìn anh chằm chằm. Cô còn chưa cao tới cằm anh nữa, Diệp Quân sợ cô mỏi cổ nên cười trêu: "Em không mỏi cổ hả, để tôi quỳ xuống cho em khỏi mất công ngước lên nhìn."
Đoan Trang cười hì hì lùi lại, nói, "Có mỏi đâu thầy, còn chú này là ai vậy, trường mình có thầy giáo mới hả?"
Hạ Dương nãy giờ vẫn đứng đó nhìn bọn họ đùa giỡn mà không thể xen vào, chân mày nhíu chặt lại, Diệp Quân buồn cười đáp: "Đâu có, ổng tới doạ bọn em sợ chạy đó."
"Lại có người muốn ghẹo thầy hả? Từ khi nào?"
Cô nương này đã học lớp anh từ học kỳ trước cho nên cũng có thể nói là thân nhau, Diệp Quân cũng không có gì giấu giếm, nói toẹt ra: "Đầu học kỳ đó em, ổng hay tới lớp bên kia, em không học lớp đó nên không biết." Cô gửi cho anh một cái bản thảo dài nhằng, đọc nãy giờ vẫn chưa xong, Diệp Quân đưa tay lên đỡ trán: "Em ơi, cái này dài mấy ngàn từ đó, sao tôi đứng đây đọc hết được, đợi tôi đọc xong rồi trả lời em."
Đoan Trang nở nụ cười: "Vậy thầy đọc nhanh nhanh nha."
"Nếu tôi trả lời chậm thì nghĩa là em viết hay quá đó, tôi phải suy nghĩ, biết không?"
"Dạ, biết rồi mà." Đoan Trang trở nên hiền lành hơn rất nhiều, cười tủm tỉm, "Vậy cám ơn thầy trước nha, em đi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com