Chương 37: Tôi... muốn hôn em
Hạ Dương gật đầu bảo hiểu, lại hỏi: "Hôm nay bọn nó bị sao mà đi bác sĩ?"
"À, tôi nghĩ là bị nấm da, có nhiều chỗ trên người rụng lông lắm, nhưng phải đợi kết quả xét nghiệm đã." Diệp Quân bây giờ mới nhớ ra chuyện quan trọng này, cười trừ: "Tôi quên nói với anh, nếu bọn nó bị thật thì bệnh này có thể lây cho người đó, thường sẽ bị ở chân, ngứa lắm."
Hạ Dương hoàn toàn không quan tâm chuyện này tí nào, "Không sao, tôi đã lỡ bị lây rồi thì qua nhà em thêm vài lần nữa cũng chẳng sao."
Liêm sỉ rớt không còn một miếng nào luôn á, chưa gì hắn đã nghĩ đến chuyện lần sau vào nhà mình rồi! Diệp Quân buồn cười nhéo mũi hắn, đang định trêu hắn một chút thì điện thoại reo một tiếng có tin nhắn.
Trần Kiều Duyên: Giờ lên?
Cô hỏi anh giờ lên mạng chơi game được không, nhưng anhđương nhiên không thể chơi chiếc gì vào lúc này hết nên liền chụp một tấm ảnh gửi sang cho cô. Trong ảnh là con Xám nằm ườn trên đùi ai đó, tuy không thể thấy mặt mũi của người đó nhưng Trần Kiều Duyên vừa nhìn đã biết ngay, nhắn lại: Á á á á ó ó ó ó.
Diệp Quân cười rơi cả nước mắt: Bà mừng quá nên kêu tiếng chó luôn hả.
Trần Kiều Duyên: Á á á, vào nhà luôn rồi hả? Quất đi Quân, đừng làm tao thất vọng.
Diệp Quân: Vào nhà ba lần rồi má ơi.
Trần Kiều Duyên: Gì? Không kể luôn hả, đủ biết là không ăn uống gì hết luôn rồi.
Diệp Quân: Ăn uống gì? Đâu có làm gì đâu, ôm nhau chút thôi à.
Trần Kiều Duyên: Ó ó ó, thôi ôm nhau tiếp đi, để tao tự chơi.
Diệp Quân vừa nhắn tin vừa cười khằng khặc, không để ý có một cặp mắt sáng ngời đang nhìn mình. Lúc anh xoay đầu qua, phát hiện nụ cười dịu dàng trên môi Hạ Dương, anh cũng nở nụ cười, nhéo nhéo má hắn, nói: "Khỏi cần anh ghen, là Duyên thôi."
Hạ Dương si mê nhìn anh: "Em cười đẹp quá, tiếng cười nghe hay quá, cười nghe cái coi."
Diệp Quân liền cười khanh khách: "Anh bị gì vậy, nghe hoài rồi mà."
Hạ Dương hài lòng mỉm cười, tiến tới sát rạt ôm lấy eo anh, im lặng dựa đầu lên vai anh. Hắn dựa dựa một hồi làm vai anh tê rần, thế là phải đẩy hắn ra, nói: "Anh muốn làm nhà cây thì đi làm đi, anh tưởng làm nhanh lắm sao."
"Biết rồi mà." Hạ Dương ngoan ngoãn nghe lời, lập tức lôi đồ ra làm luôn.
Hạ Dương vừa mới ngồi xuống bày đồ ra thì hai con mèo liền tò mò sáp lại xem, đầu tiên là giỡn với mớ xốp bong bóng, làm hắn phải đứng dậy gom hết chỗ giấy xốp vứt đi trước. Hai con mèo ngồi ngoan được hai phút thì lại chui vào túi nilon giỡn, thế là Hạ Dương lại phải gom túi vứt đi. Còn tưởng như vậy là đã xong rồi, nhưng không, hai con mèo không giỡn với thứ này thì sẽ tìm được thứ khác để giỡn, mấy cái ốc vít để xây nhà cây bọn nó cũng tưởng là đồ chơi, lặng lẽ ngoạm lấy rồi chạy đi mất.
"Cái con này, trả lại mau!"
Hạ Dương vừa quát vừa chạy rượt theo mèo, tưởng chừng đã tóm được nó thì nó lại co giò nhảy ra khỏi vòng tay của hắn. Hắn rượt qua rượt lại một buổi trời, khi bắt được mèo thì mới phát hiện nó đã nhả ốc vít ra từ đời nào rồi, vứt ở xó nào hắn cũng chẳng biết nữa.
Nửa tiếng trôi qua mà Hạ Dương còn chưa bày đồ xong, đã vậy còn rượt mèo đổ mồ hôi, chưa làm được gì hết mà đã mệt rồi. Diệp Quân ngồi đó quan sát mấy người này mà cười mệt luôn, cuối cùng vẫn tới hỗ trợ hắn, ôm hai con mèo về ghế sô pha. Anh ôm ôm mèo dỗ bọn nó ngoan, nhưng được một lát thì bọn nó lại nổi khùng lên chạy đi mất. Mèo mà khùng lên thì sẽ chạy loạn xạ khắp nhà, kêu meo meo ầm ĩ như bị cắt tiết ấy, mấy lần chạy húc vào nhà cây làm nó xém ngã mất. Hạ Dương biết mình bất lực rồi nên chỉ ráng tập trung làm nhà cây, Diệp Quân vừa mắc cười vừa thương hắn, cho hắn mấy cái ly để bỏ ốc vít vào, như vậy sẽ không bị bọn mèo chôm mất.
Hai con mèo sau một hồi cuối cùng cũng thấm mệt, nằm ườn ra đó thở hổn hển, được một lúc thì lại quấn lấy Hạ Dương, leo vào lòng hắn ngồi luôn. Cho dù là bọn nó giỡn hay ngồi ngoan thì cũng cản trở công việc, Hạ Dương đành phải dùng cả hai tay vuốt ve bọn nó, gác việc xây nhà cây sang một bên. Vậy nên Diệp Quân mới nói là xây nhà cây không dễ như hắn tưởng đâu, bình thường chắc chỉ tốn cỡ hai tiếng nhưng mấy con mèo vào phá thì sẽ tốn gấp đôi thời gian thông thường.
Hạ Dương đang định nói gì đó, nhưng vừa ngước mặt nhìn lên thì phát hiện Diệp Quân đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi. Con Cam rất thích anh, mỗi lần anh ôm nó cũng buồn ngủ chịu không nổi, hai người nằm ôm nhau một xíu là ngủ không biết trời đất gì luôn.
Hạ Dương ôm con Xám tới đặt bên cạnh con Cam, nó cũng rúc vào ngủ chung luôn, còn hắn thì tiếp tục xây nhà cây cho xong. Không bị hai con mèo phá thì quá trình thuận lợi hơn rất nhiều, hơn một tiếng sau hắn cũng xây xong, đem nhà cây để bên cạnh bàn ăn, dọn dẹp sạch sẽ cái chiến trường mà vừa hắn bày ra.
Cuối cùng, Hạ Dương mới tới bên cạnh người yêu. Mỗi lần nhìn Diệp Quân, hắn đều chỉ đúng có một suy nghĩ: anh là ánh mặt trời sáng rực rỡ mà hắn chẳng thể nào chạm tới, và giờ phút này đây khi hắn ngồi đó ngắm nhìn anh ở cự li gần, hắn lại sâu sắc nhận thức được đây là sự thật mà hắn chẳng thể nào chối cãi nổi. Ngay cả khi hắn vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, cảm nhận làn da mềm mại trơn bóng dưới đầu ngón tay mình, hắn vẫn biết rõ còn lâu lắm hắn mới có thể chạm tới trái tim anh, có lẽ là chẳng bao giờ cả.
Thế nhưng mà, ngay lúc này đây, hắn mới là người ở gần anh nhất. Không cần quan tâm trước kia hay sau này là thế nào, ngay khoảnh khắc này đây, không có ai ở gần Diệp Quân hơn hắn cả.
Cái người mà hắn đã đặt ở trong tim thương nhớ bao lâu nay đang nằm ngay trước mặt hắn, buông bỏ hết mọi phòng thủ chìm vào giấc ngủ say, như một con thú nhỏ hiền lành và vô hại. Đây chính là cơ hội tuyệt vời để Hạ Dương làm bất cứ điều gì mà mình muốn, vì vậy hắn nhanh chóng ôm hai con mèo sang chỗ khác, rồi leo lên ghế sô pha ngồi lên người Diệp Quân. Bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày xinh đẹp, lướt qua gò má nóng hổi, rồi dừng lại trên đôi môi hồng mềm mại, dịu dàng miết lấy. Chỉ cần hắn tiến tới một chút nữa thôi, chỉ cần hắn cúi người xuống, liền có thể hôn trộm lên đôi môi xinh đẹp kia, nơi mà hắn đã khao khát từ rất lâu rồi.
Đúng vậy, chỉ cần một chút nữa thôi, cơ hội đã ở ngay trước mặt, nhưng vì sao hắn vẫn chần chừ do dự? Trái tim trong lồng ngực đập quá nhanh và quá mạnh mẽ, giữa căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, điều duy nhất hắn có thể nghe thấy là tiếng trái tim mình đang đập thình thịch, đây không chỉ là cảm giác hồi hộp mà còn có chút lo sợ nữa, vì hắn biết rằng mình sắp sửa làm một chuyện sai trái. Mặc dù rất muốn, rất muốn chạm vào đôi môi kia, hắn vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng lợi dụng lúc người ta đang ngủ để làm chuyện thân mật là trái với luân thường đạo lý. Còn chưa kể Diệp Quân sẽ chẳng hề có tí khái niệm gì về chuyện này, vậy thì hắn hôn để làm gì cơ chứ? Cũng chỉ là để thoả mãn dục vọng chiếm hữu của mình mà thôi. Nếu như hôn, hắn vẫn mong rằng sẽ có được sự đồng thuận của anh trước tiên, cũng mong rằng anh sẽ ghi nhớ nụ hôn đó thật kỹ, chứ không phải là chỉ mình hắn nhớ nhung tương tư.
"Anh làm gì mà lâu vậy?"
Câu hỏi của đối phương trong đêm tối tĩnh mịch làm Hạ Dương giật mình. Diệp Quân chớp chớp mắt, lông mi dài nhẹ rung, đôi mắt xinh đẹp còn đọng hơi nước trong veo khẽ hé ra, nhìn về phía hắn. Hạ Dương hoàn toàn không thể tìm ra từ ngữ nào để giải thích cho hành động thất thố của mình, hắn mím môi nhìn anh, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng Diệp Quân lại như đang đi guốc trong bụng hắn, vươn tay ra đặt lên trên ngực trái của hắn, rồi anh nhoẻn miệng cười, khẽ nói: "Muốn làm gì thì làm đại đi."
"Xin lỗi, đánh thức em sao?" Hạ Dương không hiểu sao mình lại thì thầm.
Diệp Quân cười nhéo thắt lưng hắn: "Anh đang ngồi đè lên người tôi đó, nặng muốn chết."
"Tôi..." Hạ Dương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn xấu hổ thừa nhận: "...muốn hôn em."
"Ơ, không cho, anh bỏ lỡ cơ hội rồi."
Diệp Quân lè lưỡi, định ngồi dậy đẩy Hạ Dương ra chỗ khác, nhưng lại bị hắn đè nằm xuống. Người ta đang buồn ngủ yếu ớt mà hắn còn giỡn được nữa, Diệp Quân không thèm giãy giụa, nằm nhũn ra đó chịu trận luôn.
Hạ Dương thấy bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng của anh thì liền mềm lòng buông tay anh ra, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy là em cho sao?"
"Tôi tò mò không biết anh muốn làm gì thôi, cuối cùng anh vẫn chẳng làm gì."
"Tôi sợ em giận mà."
"Có sao đâu, tôi tự chịu."
"Vậy giờ không được nữa sao?"
"Không được."
Hạ Dương im lặng một hồi, mềm giọng nói: "Vậy tôi ôm em về phòng."
"Hả? Không cần..."
Diệp Quân chưa kịp nói hết câu thì cả người đã bị Hạ Dương nhấc bổng lên, cảm giác lơ lửng đột ngột khiến anh vội vòng tay ôm lấy cổ đối phương, sợ rằng hắn sẽ làm rơi mình mất. Diệp Quân không phải là chưa từng được người ta bế bồng, nhưng mà chỉ bế lúc chụp ảnh hoặc lúc giỡn nhảy nhót thôi chứ không phải kiểu nâng niu công chúa như vầy, làm anh không quen tí nào hết, mỗi một bước đi đều có cảm giác mình sắp rơi xuống đất, hốt hoảng ôm cổ hắn càng chặt hơn.
Hạ Dương cúi đầu nhếch môi cười: "Làm gì sợ dữ vậy, tin tưởng tôi."
"Không phải tôi không tin anh, chỉ là tôi không quen, anh có thấy người đàn ông nào được bế kiểu công chúa bao giờ chưa?"
"Ai biết, tôi chỉ cần biết tôi là người đầu tiên bế em như thế này."
Diệp Quân phì cười nhéo mũi hắn: "Ngốc."
Hạ Dương nhanh chóng bế Diệp Quân về phòng, đặt anh nằm lên giường, kéo chăn đắp lên cho anh. Diệp Quân còn tưởng hắn sẽ tranh thủ leo lên giường anh luôn, không ngờ lại ngoan ngoãn quy củ ngồi ở mép giường, trông tội nghiệp lắm, làm anh cười hỏi: "Anh về hả?"
"Em muốn tôi ở lại sao?" Hạ Dương nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh.
Diệp Quân lắc đầu: "Ai nói vậy? Anh đi cẩn thận nha."
Con Cam thấy anh lên giường thì cũng nhảy lên theo, nằm đè lên ngực anh kêu rù rù. Hạ Dương chẳng thèm để ý bé mèo đang độc chiếm anh, cứ ngồi ở đó ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, như thể anh mới vừa nói chuyện gì kỳ lạ lắm vậy.
Diệp Quân lại cười nói tiếp: "Lần nào từ biệt, Duyên cũng nói câu này với tôi, đây chỉ là cách người ta quan tâm nhau mà thôi."
Hạ Dương mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán anh: "Tôi hiểu rồi. Em ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com