Chương 4: Nhất kiến chung tình
Hạ Dương về đến nhà thì nằm ườn xuống ghế sô pha, thân dưới đã sớm bốc hoả, trướng đến phát đau. Lâu rồi hắn không trải qua cảm giác mãnh liệt đến như vậy, nhất thời cảm thấy hơi bối rối. Nụ cười vô tư không chút vướng bận của Diệp giáo sư cứ như ánh nắng mặt trời, rực rỡ và chói loà, thoáng cái vào tận đáy lòng hắn.
Hạ Dương nằm đó nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Diệp Quân, đó là vào khoảng hơn một tháng trước.
Chiều hôm đó, Hạ Dương đến trường đại học H để khảo sát địa điểm quay phim. Sân trường vào ngày hè vắng vẻ hơn bình thường rất nhiều, sinh viên đã về gần hết, không có tiếng người cười nói qua lại, chỉ nghe tiếng ve kêu văng vẳng từ xa. Hoàng hôn buông xuống, ngả một màu vàng óng ánh lên vạn vật, Hạ Dương chưa bao giờ thích hoàng hôn vì ánh nắng quá chói chang và phiền phức, nhưng vào chính khoảnh khắc hắn giơ tay lên chắn ánh mặt trời, một bóng dáng đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Hạ Dương sững sờ, mở to hai mắt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa phượng đỏ rực bay đầy trời, sau vài cái chớp mắt vội vã, người đó vẫn đứng dưới tán lá cây, dưới cành phượng rực đỏ giữa ngày hè, xinh đẹp ngỡ như ảo mộng.
Người này tuổi còn rất trẻ, nhìn chỉ như mới hai mươi, đeo bảng tên giáo sư trên cổ, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, thế nhưng cả người lại toát lên vẻ thanh cao tao nhã, khiến cho hắn vừa chỉ nhìn một lần liền không thể rời mắt. Nhưng mà điều đáng chú ý nhất chính là nụ cười rực rỡ đó, như ánh dương chói lọi chẳng phai mờ, nháy mắt liền chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.
Có lẽ ánh nắng chiều tà đã đem lại ảo giác là người đàn ông này đang toả sáng, toàn thân anh đắm chìm trong ánh nắng rạng ngời, diễm lệ lại xa cách, như một tiên nhân không cẩn thận rơi xuống trần gian, khiến cho mọi thứ xung quanh chỉ còn là một mảng mờ nhạt. Hạ Dương đứng đó thất thần, nhìn chằm chằm về hướng người đàn ông được gọi là Diệp giáo sư kia, ánh nắng vàng chói lọi ngả lên gương mặt anh, khiến làn da trắng nõn tinh xảo như phủ một vầng hào quang, ôn nhuận trơn bóng không tì vết. Đôi môi đỏ hồng mấp máy nói gì đó với mấy sinh viên vây quanh, đôi mắt vì cười mà cong lên như hai vầng trăng khuyết, cực kỳ xinh đẹp và yêu kiều. Hạ Dương đã sống ba mươi bốn năm, nhưng hắn chưa từng thấy qua người nào duyên dáng đến như vậy, ngay lập tức như có dòng điện xẹt qua, khiến hắn lập tức nhận thức rõ ràng người trước mắt chính là người mà hắn nhất định phải chinh phục!
Tối hôm đó, hắn lập tức lên mạng tra thông tin về vị Diệp giáo sư của đại học H này, tên Diệp Quân, sinh ngày 21/11, hai mươi bảy tuổi, dạy môn tiếng Anh, còn có lịch trình dạy học cụ thể mỗi tuần. Hắn điên cuồng tra tài liệu suốt một buổi trời, sau đó mới gập máy tính lại, dựa vào ghế sô pha, thở dài một hơi.
Không, như thế này thật sự không đúng, hắn không tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình, không tin vào tình yêu sét đánh, tuy bản thân đã đọc qua vô số tiểu thuyết với tình tiết này, hắn vẫn không thể tin nổi trên đời lại tồn tại một chuyện hoang đường đến như vậy. Cái gọi là một thoáng kinh hồng chính là chỉ thoáng qua thôi, chỉ là cảm giác trỗi dậy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, làm thế nào có thể khiến hắn vĩnh viễn đắm chìm được?
Vì vậy, Hạ Dương vẫn quyết định dùng lý trí để đối mặt với tình huống này, chỉ cần không gặp lại nữa, hắn sẽ sớm quên đi người đàn ông này mà thôi.
Nhưng mà, mọi chuyện không dễ dàng như hắn tưởng tượng. Suốt một tháng trời, không có ngày nào là hắn không nhung nhớ người đàn ông này, nhớ đến nụ cười xinh đẹp rạng rỡ của anh, nhớ đến đôi mắt đen trong veo như viên đá quý màu đen, hắn hận không thể ngay lập tức chạy đến trường đại học H để nhìn thấy anh một lần nữa.
Tự mình dằn vặt suốt một tháng trời, Hạ Dương vẫn không thể nào quên được anh, hơn nữa càng nhớ anh đến điên cuồng, có lẽ, cách giải thoát duy nhất chính là làm điều mà hắn đã muốn làm ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đó là chinh phục người đàn ông này!
Đó là nếu như, Diệp giáo sư thích đàn ông, cũng còn độc thân. Đúng vậy, chỉ cần một trong hai điều này không phải là sự thật, hắn sẽ có thể lập tức buông bỏ, không còn dính líu hay nghĩ ngợi gì về người đàn ông này nữa!
Lúc đó, hắn vẫn chưa biết, Diệp Quân không những đáp ứng đủ hai điều kiện đó, mà thậm chí còn chưa từng có mối quan hệ lãng mạn với bất kỳ ai.
Hắn cũng chưa biết, một thoáng kinh hồng nho nhỏ đó là khởi nguồn cho một tình yêu khắc cốt ghi tâm, chỉ một ánh nhìn lơ đãng đó, cũng đã đủ ràng buộc hắn cả đời.
Hạ Dương đang nằm mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cửa chính lại bị mở ra, hắn mất hồn nhìn về phía cửa, không biết giờ này còn ai tới?
Hạ Phương Phương thấy anh trai mình một thân âu phục thẳng thớm lại nằm dài trên ghế, hoảng hốt thốt lên: "Anh hai, anh quên là tối nay chúng ta đi triển lãm tranh sao?"
Đây là triển lãm tranh của một người bạn của Hạ Phương Phương, cô được hai vé vào xem, nhưng ông xã cô, Lâm Thành, không thích tới mấy chỗ nghệ nghệ như vầy nên cô mới rủ anh trai đi cùng. Hạ Dương làm trong giới giải trí, tuy cũng không biết gì nhiều về chuyện vẽ vời nhưng cũng biết trân trọng công sức và tài năng của người nghệ sĩ, với lại hắn với em gái rất thân nhau, thỉnh thoảng cùng ra ngoài chơi cũng rất vui vẻ.
"Ừ, anh quên mất." Hạ Dương lầm bầm nói: "Đợi anh một lát."
"Trời ạ, sao anh lại cứng!" Hạ Phương Phương nhìn đũng quần đang nhô lên của Hạ Dương, ghê tởm nhăn mặt, nhưng cô lại nghĩ tới chuyện khác, liền hưng phấn thốt lên: "A, anh hai, anh đang yêu sao?"
Trước đây tình huống này cũng chưa từng xảy ra, không biết cô bổ não thế nào mà lại nghĩ cứng lên nghĩa là đang yêu, nhưng mà lại đoán đúng.
Thấy Hạ Dương không nói gì, Hạ Phương Phương càng hưng phấn, chạy tới ngồi dưới chân ghế sô pha, ríu rít hỏi một tràng dài: "Là ai? Tên gì? Mấy tuổi? Làm nghề gì? Tốt không? Đẹp không? Tiến triển tới mức nào rồi?"
Hạ Dương nghe cô hỏi mà đau cả đầu, bên dưới liền lập tức mềm xuống. Hắn xoa xoa ấn đường, nói: "Trời ạ, anh mới gặp em tuần trước, lúc đó còn chưa có ai, dĩ nhiên là chưa tiến triển được tới mức nào hết!"
"Ờ ha, cũng đúng!" Hạ Phương Phương cười khúc khích nói: "Anh hai, đừng keo kiệt như vậy mà, kể chút nghe coi, kể nghe ai lại có khả năng làm anh cứng như vậy!"
Hạ Dương gõ đầu cô: "Đừng có mở miệng ra là cứ cứng cứng cứng, không sợ người ta chê cười sao!"
Hạ Phương Phương bĩu môi lôi kéo Hạ Dương dậy, hai người cùng nhau ngồi vào xe, Hạ Dương đợi cô nổ máy xe chạy đi thì mới kể: "Em ấy tên Diệp Quân, hai bảy tuổi, giáo sư đại học, rất tốt, cũng rất đẹp, vừa ý em chưa?"
Hạ Phương Phương càng nghe hắn kể thì càng hưng phấn, thiếu chút nữa đã chạy quá tốc độ cho phép: "A, anh đang quay một bộ phim vườn trường mà phải không? Vậy chẳng lẽ là gặp giáo sư ở trường sao? Là nhất kiến chung tình hả? Lúc nãy anh đi gặp giáo sư trong bộ đồ này sao? Tới trường đại học ăn mặc như vầy không sợ bị người ta nhìn?"
Hạ Phương Phương cứ xoen xoét cái miệng, làm Hạ Dương không theo kịp nổi, đầu lại đau muốn chết. Hắn nhớ lại lúc chiều Diệp Quân cũng có nói âu phục của hắn quá gây chú ý, hoá ra là đang nhắc khéo hắn, muốn tới gặp anh thì nên mặc cái gì bớt trang trọng một chút, nghĩ tới đó thì không nhịn được mà cong cong khoé môi.
Hạ Phương Phương thấy Hạ Dương cứ im lặng thì nhoẻn miệng cười: "Anh hai, ngày mai em dẫn anh đi mua mấy bộ đồ. Thật ra anh chỉ cần mặc áo sơ mi quần tây không cà vạt không áo khoác là đã trông bình thường hơn nhiều rồi, nhưng cũng nên có mấy bộ quần áo kiểu khác."
Hạ Dương thấp giọng đáp ừ.
Hạ Phương Phương cười cười: "Vậy anh có ảnh của anh ấy không? Cho xem nhan sắc xíu coi."
"Lo lái xe đi." Hạ Dương lườm cô, "Lát nữa anh cho xem."
Hạ Phương Phương lái xe với tốc độ thần tốc, rất nhanh đã đến quán ăn.
Hạ Dương cũng rất hào hứng, lấy ảnh ra đưa cho cô xem. Hắn chỉ có mỗi một tấm ảnh của mình đứng xen giữa Diệp Quân và Miên Miên, nhưng trong bức ảnh này Diệp Quân vẫn đẹp đến rạng ngời, biểu tình trên mặt anh hơi ngơ ngác bỡ ngỡ vì lúc đó tự nhiên bị hắn xen vào, nhưng trên môi vẫn còn y nguyên nụ cười rực rỡ đó, mỗi lần nhìn lại đều khiến trái tim hắn mềm đi.
"Oa, thầy đẹp trai quá!" Hạ Phương Phương chăm chú nhìn bức ảnh, sau đó ngộ ra: "Thầy là fan của Miên Miên sao? Ha ha, anh đứng xen vào cứ như bà vợ lên cơn ghen ấy!"
Hạ Dương cười dí vào trán cô, nói: "Được rồi, em bớt nói lại giùm cái, hiện tại chuyện này chỉ có em biết thôi."
"Biết rồi biết rồi, em sẽ ngậm miệng." Hạ Phương Phương gật đầu như bổ củi, hai mắt sáng lấp lánh: "Anh, em rất vui cho anh."
Hai người ăn tối trước rồi mới tới triển lãm tranh, cả hai anh em đều rất thích ăn phở nên thường xuyên đến chỗ này, nước dùng trong vắt thơm ngọt, sợi phở dai dai mềm mềm, thịt nạm được nấu mềm, không có chỗ nào để chê.
Hạ Phương Phương nói: "Thầy thích ăn cái gì? Bữa nào anh dẫn thầy đến đây ăn đi, đảm bảo thích anh luôn."
"Sao anh biết được chứ, anh mới gặp người ta có mấy lần thôi, còn chưa nói được bao nhiêu câu."
"Vậy anh có muốn em tìm hiểu giùm anh không?"
Hạ Dương búng trán cô: "Khùng hả, nghe như mấy kẻ bám đuôi biến thái trong phim ấy, em muốn doạ người ta chạy mất sao!"
Hạ Phương Phương cười hì hì: "Anh hai, có chuyện gì thắc mắc anh cứ hỏi em nha, em là cao thủ trong chuyện tình trường, cái gì cũng biết hết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com