Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Chỉ có một mình anh

Lúc Diệp Quân tỉnh lại thì đã nằm trên giường êm rồi. Anh ngồi dậy uống ly trà gừng đã được ai đó chuẩn bị sẵn, hình như là chỉ vừa mới pha, nước trà vẫn còn rất ấm, uống vào mấy ngụm thì anh đã tỉnh ngủ được mấy phần. Anh vừa ngồi nhấm nháp trà gừng vừa nhớ lại mấy chuyện tối hôm qua, lòng ngọt như đường. Ngoài ba mẹ ra, chưa từng có ai chăm sóc anh chu đáo đến vậy, đặc biệt là sau khi chuyển ra ở riêng, cho dù có bệnh hay say rượu thì cũng tự mình lo, rất nhiều năm rồi anh không được người khác chăm sóc, nên đã sớm quên cảm giác ấm áp này. Hạ Dương luôn luôn dùng bao dung và dịu dàng để đối đãi với anh, khi anh mệt mỏi không chút phòng bị, hắn lại càng quan tâm chăm sóc anh hơn, dành cho anh tất cả mọi sự dịu dàng trên thế gian này.

Nghĩ tới đó, Diệp Quân cười híp cả mắt lại, nhắn tin cho Hạ Dương: Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi.

Diệp Quân dậy chào tắm rửa thay quần áo trước, đang nghĩ xem mình nên ăn cái gì, lúc ra đến phòng khách mới phát hiện Hạ Dương đang ngồi trong phòng khách nói chuyện điện thoại. Ở nhà chỉ có một người nên Diệp Quân thường ở trần, bên dưới mặc quần dài, vừa mới tắm xong nên tóc anh vẫn còn hơi ướt, nhỏ giọt xuống cần cổ bóng loáng trắng nõn. Hạ Dương ngồi ngẩn ra đó nhìn anh chằm chằm, anh cũng cứng đơ người nhìn hắn, mãi một lúc mà không ai nói gì cả. Bọn họ cũng chỉ là hai thằng đực rựa mà thôi, cởi trần trước mặt anh em bạn bè mình cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều hai người không phải ở mức bạn bè thông thường.

Sau một hồi gượng gạo, Hạ Dương mới đứng dậy: "Tôi ra đây nghe điện thoại..."

Diệp Quân vội xoay người bỏ chạy: "Tôi mặc áo vào đã."

"Không cần..."

Hạ Dương chưa kịp nói hết câu thì lại ngẩn ra một lần nữa, nhìn chằm chằm tấm lưng rộng lớn cùng với cái eo thon săn chắc, da thịt óng ánh rực rỡ như đang toả ra một vầng hào quang, xinh đẹp đến mức khiến hắn ngẩn ngơ.

Diệp Quân thay đồ xong, không hề biết là mình bị mai phục ngay cửa phòng, vừa mới bước ra đã bị người nào đó đè lên tường. Anh biết người này không ai khác chính là Hạ Dương, cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, nhưng anh vẫn mất hồn la toáng lên: "Sao anh thích chơi trò này vậy!"

Diệp Quân bị ép lên tường nên hơi khuỵu gối, thành ra bây giờ anh thấp hơn Hạ Dương, hắn phải cúi đầu xuống nhìn anh, trầm giọng hỏi: "Em nghĩ nói cảm ơn thôi là đủ hả?"

"Hả?" Diệp Quân không biết mới sáng sớm mà hắn còn nghĩ tới chuyện cao siêu gì nữa, cười cười rụt cổ lại.

"Xem như đây là phần thưởng cho tôi đi, cho hôn cái coi."

Hạ Dương ôm lấy eo anh, muốn kéo anh lại gần hơn để hôn một cái, nhưng mà Diệp Quân càng nép sát vào trong tường, gối càng khuỵu xuống để mình thấp hơn, làm hắn cứ cúi xuống mãi mà vẫn không với tới được. Diệp Quân thấy hắn vật vã mà mắc cười quá, cuối cùng cũng rướn người lên hôn hắn một phát rồi xoay người bỏ chạy. Hạ Dương vội vươn tay ôm lấy eo anh, lần này không cho anh cơ hội chạy thoát nữa, bĩu môi nói: "Hôn cho đàng hoàng coi, em mà không hôn tôn thì tôi không buông em ra đâu, em mà không hôn tôi thì tôi không cho em trúng thưởng nữa."

Ủa có vụ này nữa hả? Sao cái người này lớn to đầu rồi mà còn nhõng nhẽo như đứa nhỏ vòi kẹo vậy? Diệp Quân vòng tay qua ôm cổ hắn, cười cười: "Thấy anh đáng yêu nên mới hôn anh đó." Nói xong liền áp tới hôn lên môi đối phương.

Nụ hôn này cũng ngọt ngào và dịu dàng như nụ hôn đầu tiên của bọn họ vậy, chỉ có hai đôi môi mềm mại áp sát vào nhau, tạo ra những âm thanh chụt chụt rất khẽ. Hạ Dương nhiệt tình đáp trả lại anh, vô cùng hưởng thụ những cái hôn dịu dàng này, trước khi dứt ra còn tranh thủ cắn nhẹ lên môi anh một cái.

Diệp Quân thấy hắn thả mình ra thì vội co giò bỏ chạy, lần theo mùi thức ăn mò vào trong bếp. Ở trên kệ là cháo đậu xanh thịt bò đựng trong hộp giữ nhiệt toả mùi hương thơm phức, lại còn không có hành, Diệp Quân vừa nhìn đã chảy nước miếng ròng ròng, vội múc một muỗng ăn thử. Cháo nấu nhừ cùng với đậu xanh tan ra trong miệng, thêm thịt bò bằm cùng với tiêu thơm thơm nữa thì không chê vào đâu được, anh ăn một lần mấy muỗng liền, sau đó mới liếm liếm môi cười: "Ngon quá, anh nấu hả?"

Hạ Dương nhào tới ôm eo anh từ phía sau, cười nịnh nọt: "Em đánh giá tôi cao quá rồi, là tôi kêu đầu bếp nấu thôi."

Diệp Quân không còn lời nào để nói ngoài cảm ơn: "Cảm ơn anh, tôi thích ăn cháo lắm, nhưng không thường ăn vì đây là món để giảm cân mà, ha ha."

Hạ Dương gật đầu: "Ừ, nhiều thịt sờ mới đã, tôi thích em như vầy lắm."

Hạ Dương đứng vùi mặt vào cổ anh hít hà, đợi anh ăn xong thì lấy khăn giấy lau miệng cho anh, hỏi: "Mấy người hôm qua là bạn cùng lớp cấp ba sao? Sao chơi dại vậy, làm tôi sợ gần chết."

"Ha ha, chuyện thường thôi mà, anh đừng để ý." Diệp Quân xoay người lại ôm cổ hắn, nở nụ cười: "Hôm qua tôi đi chơi mà không nói với anh, mắc công anh đến đón rồi."

Nhắc lại chuyện tối hôm qua, Hạ Dương vẫn còn bực mình: "Ừm, nếu tôi không đến đón thì em định làm sao hả? Ngủ ở đó luôn sao?"

"Bọn họ định chơi thâu đêm luôn mà, tôi ngủ một chút cũng tỉnh lại rồi tự biết đường về nhà thôi."

Tính tình Diệp Quân phóng khoáng nên anh cũng không thấy chuyện này có gì nghiêm trọng cả, tỉnh bơ nói hết cho Hạ Dương nghe, nhưng mà nghe xong thì hắn lại càng nhíu chặt chân mày, trông rất không hài lòng. Vừa nhìn đã biết là hắn lại nghĩ lung tung rồi, anh không muốn hắn tốn công nghĩ nhiều nữa nên dịu giọng nói: "Làm anh lo lắng rồi, lần sau đi tôi báo cáo với anh trước, được không?"

Diệp Quân dịu dàng lại hiểu chuyện như vậy thì ai nỡ quở trách chứ, Hạ Dương mềm lòng gật đầu cái rụp, nhẹ hôn lên trán anh: "Hôm qua tôi muốn cho em một bất ngờ nên mới đến."

Diệp Quân hớn hở: "Là gì vậy?"

Hạ Dương dẫn anh đến ghế sô pha, đưa cho anh một cái hộp nhỏ, kích cỡ chỉ lớn hơn hộp nhẫn một chút, bên ngoài phủ một lớp nhung màu đỏ, trông rất sang chảnh đắt tiền. Trời đất ơi, không lẽ hắn định tặng mình trang sức hả trời? Diệp Quân nhìn vẻ mặt tươi rói đầy mong chờ của đối phương, cũng không nỡ bắt hắn đợi thêm nữa, mở ra xem luôn.

Bên trong hộp quả nhiên là trang sức, Hạ Dương tặng anh mấy chiếc khuyên tai lẻ, kiểu dáng rất đơn giản, đều là màu bạc hoặc màu đen, có loại là khuyên tai tròn trơn, còn có loại thì đính đá, rất dễ đeo. Phong cách của Diệp Quân cũng đơn giản, không thích mấy loại bông tai rườm rà, Hạ Dương tặng anh mấy cái đơn giản như thế này thì quá hợp rồi, anh vui sướng cười híp mắt, hỏi: "Đẹp quá đi, đây là đá gì vậy?"

Hạ Dương chỉ vào từng cái khuyên tai, nói: "Cái này là ruby, cái này là hổ phách đỏ. Nói chung là màu đỏ, vì thấy hợp với em."

"Ừm, đẹp thiệt."

"Tôi đeo lên cho em nha?"

Diệp Quân gật đầu chịu luôn, ngồi yên đợi hắn đeo khuyên tai lên cho mình. Anh vừa mới tắm xong, da thịt vẫn còn mềm mại, chắc là đeo khuyên tai không khó lắm đâu, nhưng mà Hạ Dương cứ miết miết dái tai anh cả buổi trời mà còn chưa chịu đeo vào. Diệp Quân bị hắn sờ nhột rụt cả cổ lại, hỏi: "Anh làm gì vậy, nhanh lên."

"Tại nó mềm quá, muốn cắn một cái..." Hạ Dương biết anh sẽ giãy giụa tránh ra chỗ khác nên đã sớm ôm eo anh, nói: "Ngồi yên."

Diệp Quân cứ tưởng nhanh lắm, nhưng mà hắn chọt chọt một buổi trời mà chỉ vô được phần đầu, mãi vẫn chưa tìm được chỗ để đâm đến lút cán. Sau một hồi, anh cũng sốt ruột chịu không nổi nữa, hỏi: "Vào được chưa, lâu thế?"

"Vẫn chưa, cái lỗ nhỏ quá."

"Anh làm mạnh lên, đẩy đại nó cũng vào thôi."

"Tôi sợ em đau mà."

"Thôi mệt quá, để tôi tự làm."

Diệp Quân giựt lấy cái khuyên tai trên tay Hạ Dương, mò mò một chút cũng tìm ra cái lỗ trên tai mình, chọt một cái đã vào luôn.

Anh xoay đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Dương, nói: "Thấy chưa, nếu đau tôi sẽ nói."

Hạ Dương gật đầu bảo hiểu, lần này thuận lợi hơn rất nhiều, thấy anh không kêu đau thì hắn mạnh dạn xỏ vào, cuối cùng cũng đeo xong hết cho anh. Hạ Dương tặng anh tám cái khuyên tai, bên trái đeo ba cái, bên phải đeo năm cái, Diệp Quân hào hứng muốn xem thử mình trông như thế nào, cho nên anh đứng dậy chạy ào vào phòng tắm. Hạ Dương đang định bổ nhào lên người anh thì Diệp Quân đã chạy đi mất rồi, hắn cũng vội vàng chạy theo, tới ôm lấy eo anh từ phía sau, nhẹ nhàng gặm lấy vành tai của anh. Diệp Quân thấy hắn sắp lên cơn đói khát nữa rồi, cười hỏi: "Anh thích ăn kim loại hả?"

"Đâu có." Hạ Dương không nhiều lời, tiếp tục gặm nhắm dái tai mềm mại của anh.

Diệp Quân bị hắn trét nước miếng lên tai ướt nhẹp lạnh ngắt, anh buồn cười nhéo lên cánh tay hắn, nói: "Được rồi, tôi cũng có quà cho anh."

Hạ Dương liền sáng rực hai mắt: "Có quà cho tôi sao?"

Diệp Quân dẫn Hạ Dương quay trở lại phòng khách, lấy chiếc hộp nằm dưới bàn trà ra đưa cho hắn. Hạ Dương nóng vội mở ra, bên trong là một đôi dép bông đi trong nhà hình con mèo, kiểu dáng y chang đôi dép của anh.

"Em tặng cho tôi thiệt hả?"

"Ừm, anh qua nhà tôi hoài, từ giờ có dép mang rồi nha."

Hạ Dương vui sướng đến mức hai mắt rưng rưng, nhào tới ôm chầm lấy anh, khàn khàn giọng: "Cảm ơn em, sao trên đời này lại có người đối tốt với tôi như vậy chứ."

Diệp Quân bị hắn đè lên muốn nghẹt thở, đang muốn đẩy hắn ra thì lại nghe giọng hắn run run: "Nằm yên, cho tôi ôm một chút thôi, một chút thôi mà."

Diệp Quân vừa mới nghe hắn năn nỉ liền biết là hắn không phải đang giỡn giống thường ngày, nghe tuyệt vọng lắm luôn ấy, anh mềm lòng vươn tay ra ôm hắn, dịu dàng vuốt ve tấm lưng rộng đang hơi run rẩy kia. Anh chỉ tặng cho hắn một món quà nhỏ, chỉ là một vận dụng mình xài thường ngày thôi, cũng đâu có gì cao siêu lắm đâu, không hiểu sao hắn lại vui mừng kích động đến vậy nữa. Chẳng lẽ hắn thiếu thốn tình thương từ nhỏ hay sao trời? Có rất nhiều lí do khác có thể khiến một người phản ứng như thế này khi được tặng quà, nhưng mà Diệp Quân chỉ nghĩ ra mỗi một lí do duy nhất, chính là vì Hạ Dương chưa từng nhận được quà từ những người mà mình yêu mến. Ngoài cô em gái rất thân thiết ra, anh chưa từng gặp gỡ những người khác trong gia đình Hạ Dương, hắn cũng chẳng có bạn bè, người tiếp theo có thể xem là thân cận chỉ có trợ lý Trương mà thôi. Nếu như Hạ Dương thật sự không có người thân hoặc có mối quan hệ không tốt với gia đình, thì hắn hiển nhiên sẽ rất vui khi người hắn thích nhất có thể đáp lại tình cảm của mình.

Hạ Dương đè anh nằm ở trên sô pha một lúc lâu, ôm anh thật chặt. Những lúc như thế này, Diệp Quân biết rõ, hắn không muốn nói về những chuyện không liên quan, càng không muốn nhắc tới quá khứ hay gia đình của mình, vì từ trước tới giờ hắn chưa từng chủ động đề cập chuyện này. Diệp Quân có thể vui vẻ thoải mái kể về ba mẹ mình, có thể giới thiệu bạn bè của mình với hắn, nhưng dường như Hạ Dương từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh, hắn tuyệt vọng bám chặt lấy anh, cứ như anh là chiếc phao cứu hộ, là toàn bộ cuộc sống của hắn. Nếu không phải vì bên cạnh còn một cô em gái thông minh lanh lợi, có lẽ Hạ Dương đã không thể nào gắng gượng được tới lúc này, có lẽ cuộc đời này sẽ còn tàn nhẫn hơn rất nhiều, nếu như hắn không gặp được anh.

Diệp Quân chỉ mong rằng, những suy nghĩ của mình là sai hoàn toàn. Có lẽ hắn vui mừng đơn giản chỉ vì được người mình thích nhất tặng quà cho mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com