Chương 8: Muốn đè tôi hay gì?
Hạ Dương hoàn toàn không vòng vo lề mề, hai người vừa bước xuống xe, hắn đã vươn một bàn tay ra trước mặt anh, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn anh với đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy dịu dàng.
Diệp Quân nhìn lòng bàn tay rộng đang vươn ra của hắn, nở một nụ cười. Hạ Dương muốn nắm tay anh, vì vậy sẽ không chần chừ e ngại, hắn biết chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, anh sẽ nắm tay hắn hoặc không nắm, cho nên hắn không hề sợ gì cả, đây là một ván cược, hắn càng liều lĩnh táo bạo thì xác suất thành công càng cao.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, nếu anh cảm thấy thoải mái, cảm thấy được thì sẽ đồng ý, vì vậy liền lập tức nắm lấy bàn tay đang vươn ra.
Lòng bàn tay người đàn ông vừa rộng vừa ấm áp, có một vài vết chai hơi thô ráp, khi mười ngón tay đan xen lại với nhau, khăng khít và thân mật, Diệp Quân tự hỏi rằng có phải vì anh chưa từng nắm tay người khác hay không mà cảm giác lại tuyệt vời đến vậy.
Anh cười tủm tỉm hỏi: "Buổi hẹn đầu tiên người ta có thường nắm tay nhau như vầy không?"
Hạ Dương cũng không giấu nổi sự vui mừng của mình, khoé môi dịu dàng cong lên: "Em không biết sao? Tôi cũng không rõ."
Diệp Quân cười to: "Mấy lần hẹn hò trước tôi cũng chưa từng nắm tay người ta, nếu không thực sự cảm thấy thích thì tôi sẽ không chủ động, còn đối phương có lẽ cũng không thích."
"Sao có thể không thích." Hạ Dương dùng sức nắm chặt lấy tay anh, dịu giọng nói: "Bọn họ quá ngốc nghếch đã bỏ lỡ em, nhưng đây lại là vận may đối với tôi."
Diệp Quân cười đến híp cả hai mắt: "Vinh dự là của tôi."
Bọn họ nắm tay nhau cùng đi trên phố, thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, ái mộ có, ghen tị có, ghét bỏ cũng có, nhưng Diệp Quân chẳng hề để ý đến những ánh mắt đó. Tuy hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hoá từ lâu, nhưng lúc đi ra đường cũng không thể nào tránh khỏi những ánh mắt soi mói của mọi người, những chuyện ngược lại với lẽ thường luôn khiến người ta khó chấp nhận hơn, anh cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
Còn Hạ Dương thì sao? Liếc mắt nhìn hắn, đúng lúc hắn cũng xoay đầu nhìn anh, cả hai cùng bật cười, trao cho nhau một ánh mắt mà chỉ đối phương mới có thể hiểu được. Diệp Quân cùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay của Hạ Dương, hỏi: "Người ta nhìn anh, anh không cảm thấy khó chịu sao?"
"Cũng thường thôi." Hạ Dương cũng bắt chước động tác của anh, nhẹ xoa xoa mu bàn tay của anh với ngón tay cái, dịu dàng nói: "Tôi đi bên cạnh em, nắm tay em, làm sao còn có thể lo lắng những chuyện khác."
"Nhưng anh là tổng giám đốc của một công ty giải trí lớn nhất nhì cả nước, giống như là người nổi tiếng luôn rồi, nếu mọi người biết được chuyện này, chẳng phải rất khó xử cho anh sao?"
Diệp Quân nói xong liền định rụt tay lại, chỉ có điều Hạ Dương đã nắm chặt lấy tay anh không buông, nghiêm túc nói: "Diệp Quân, không sao đâu, tôi không phải là người nổi tiếng, rất ít khi xuất hiện trên màn ảnh, không có nhiều người biết đến tôi. Cho dù nếu như chuyện này có bị đưa ra ánh sáng, tôi cũng không sợ, tôi tin rằng xu hướng tính dục của một người chẳng hề liên quan gì đến năng lực làm việc của người đó cả, cũng tin rằng đa số mọi người sẽ không vì chuyện này mà kỳ thị tôi. Ngay cả nếu như tôi thân bại danh liệt, tôi vẫn có nhiều tiền, vẫn có thể kiếm việc khác để làm, không nhất thiết phải ở trong giới giải trí. Chuyện này tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, cho nên Diệp giáo sư, đừng buông tay tôi ra có được không?"
Diệp Quân ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, anh không ngờ này hắn đã suy nghĩ kỹ như vậy rồi, còn anh thì chẳng nghĩ ngợi gì cả, cảm thấy thích liền làm thôi, không cần phải lo lắng mấy chuyện sau này. Anh cũng không ngờ hắn lại dùng ngữ điệu thành khẩn và tha thiết đến như vậy để nói chuyện với mình, cứ như là đang đòi hỏi một chuyện gì đó trọng đại lắm vậy, nhưng đây chỉ là nắm tay mà thôi, có gì to tát đâu chứ.
Diệp Quân nở nụ cười ngọt ngào: "Được rồi, nếu như anh bị mọi người kỳ thị gì đó, chúng ta cùng nhau gánh chịu là được."
Hai người cũng không có đích đến nào cụ thể cả, chỉ đơn giản là đi dạo một chút cho tiêu cơm mà thôi. Diệp Quân không thường đến đây nhưng anh vẫn nhớ trên đường này có chi nhánh của quán trà sữa mà anh rất thích, quả nhiên vừa đi được một lúc đã thấy bảng hiệu của quán đó rồi. Hai mắt anh liền sáng ngời, xoay đầu định nói với Hạ Dương là anh muốn uống, nhưng mà hắn đã hỏi trước: "Muốn uống trà sữa sao?"
"Sao anh biết hay vậy?" Diệp Quân cười cọ cọ lên cánh tay hắn, như cô vợ nhỏ đáng yêu mà làm nũng: "Anh mua cho tôi?"
Hạ Dương lập tức gật đầu chấp thuận: "Ừ, mua cho em."
Bên ngoài tiệm có vài người đã xếp hàng, chỗ bọn họ đứng là kế một cái ngõ nhỏ, rất ít người có thể thấy được. Hạ Dương ghé vào tai anh, hỏi: "Em muốn uống cái gì?"
"Tôi thích uống nhất là..." Diệp Quân thấy chỗ này không đông người nên lại lên cơn nghịch ngợm, anh nói thật chậm, kéo dài chữ cuối, còn cố tình hạ thấp giọng, ngừng một lát mới nói tiếp: "Trà sữa trân châu."
Diệp Quân nói rất nhỏ, Hạ Dương theo phản xạ liền ghé sát vào, hơi thở nóng hổi của anh như có như không phả lên da thịt hắn, chóp mũi khẽ cọ qua vành tai mẫn cảm, để rồi trong chớp mắt liền rời đi. Cho dù người đàn ông có thận trọng vững vàng đến bao nhiêu, khi đối mặt với sự đùa cợt càn rỡ của Diệp Quân, lý trí cùng nhẫn nại của anh ta cũng sẽ bị dục vọng hừng hực thiêu đốt, chi phối tất cả những suy nghĩ cùng hành động tiếp theo của anh ta. Chính những cái động chạm mơ hồ ngắn ngủi, nửa tiến nửa lùi đó mới có thể khơi gợi ham muốn của người đàn ông, mới khiến anh ta ngẩn người kinh ngạc vì sự lẳng lơ phóng đãng đó, nhưng đồng thời cũng khiến anh ta lưu luyến tơ tưởng đến những thứ xa vời hơn.
Lúc Diệp Quân dứt ra, anh vô tội nhoẻn miệng cười, làm như chưa hề có gì xảy ra, nhưng Hạ Dương đã sớm kích động, trong đôi mắt đen sâu thẳm bùng lên ngọn lửa cùng dục vọng chiếm hữu chẳng hề che đậy, hắn vươn tay nắm lấy cằm Diệp Quân, chậm rãi miết lấy, lại dùng ngón tay cái nhẹ nhàng quệt lên môi anh, mơn trớn một lúc mà vẫn chưa nói gì.
Diệp Quân chu môi hôn lên ngón tay cái của hắn, sau đó vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lên, nhướng nhướng mày: "Sao hả? Muốn đè tôi hay gì?"
Hạ Dương trong lòng đã sớm mất bình tĩnh, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung, hắn nhếch khoé môi, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai anh: "Muốn em đè tôi."
Hơi thở nóng rực phả vào tai, cọ cọ làm anh nhột đến mức lông tơ dựng lên, giọng nói nam tính trầm thấp văng vẳng bên tai, trong lòng cũng nhộn nhạo ngứa ngáy như kiến bò, hoá ra đây là cảm giác khi bị đối phương trêu đùa. Diệp Quân vô cùng hưng phấn, thật sự là hai mươi bảy năm nay chưa từng có ai khơi gợi khát vọng của anh một cách dễ dàng và tự nhiên đến như vậy. Hạ Dương rất hợp khẩu vị của anh, biết tiến biết lùi, vừa nhẫn nại vừa táo bạo, cẩn trọng lại hoang dã, phóng túng mà không thô tục, thật sự rất rất hấp dẫn. Có lẽ điều khiến Hạ Dương gợi cảm nhất chính là tính cách của hắn, lúc nói chính sự thì sẽ vô cùng nghiêm túc, nhưng lúc anh muốn đùa thì hắn cũng sẽ đùa, trêu chọc, tán tỉnh, ve vãn, không có gì mà hắn không làm được cả.
Diệp Quân vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo của Hạ Dương, những ngón tay trượt qua phần ngực hé ra dưới lớp áo, nhoẻn miệng cười: "Còn chưa hôn mà đã nghĩ tới chuyện lên giường, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có mỗi chuyện đó thôi sao?"
Hạ Dương cũng thu lại ánh mắt cuồng dã, bình tĩnh đáp: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tiến triển theo tốc độ mà em muốn."
Diệp Quân khâm phục khả năng nhẫn nhịn của Hạ Dương, rõ ràng là đã hấp dẫn nhau đến mức chỉ còn thiếu mỗi lột đồ đối phương, thế nhưng mà đến giờ vẫn chưa làm gì cả, chỉ có vờn qua vờn lại tán tỉnh cợt nhả nhau mà thôi. Nhưng mà đối với anh, trêu ghẹo người khác mới đem đến cho anh cảm giác kích thích nhất, khiến đối phương say đắm mình mới đem lại cảm giác sung sướng đê mê nhất, anh tán tỉnh đối phương không phải là vì muốn lên giường, mà chỉ là muốn xem phản ứng của họ mà thôi.
Diệp Quân cười hì hì: "Được rồi, không giỡn nữa, tôi muốn uống trà sữa."
Hạ Dương gọi trà sữa cho anh, tính tiền, còn tri kỷ cắm ống hút vào cho anh, từ đầu đến cuối đều không để anh phải làm gì cả, chỉ đứng một bên nhe răng cười với nhân viên là được rồi.
Diệp Quân nhấp một ngụm trà sữa, vị trà đậm đà, sữa béo béo, ngọt vừa phải, còn lẫn vài hạt trân châu, ngon quá là ngon.
Anh hỏi: "Anh uống không? Ngon lắm."
"Em uống đi, tôi không thích trân châu, cũng không thích vị trà sữa."
Diệp Quân cũng không miễn cưỡng hắn, lại nắm tay nhau cùng đi dạo vòng vòng. Tháng tám còn chưa hết hè, nhưng không khí buổi tối rất mát mẻ, hai người đi dạo một lát thì tìm chỗ ngồi xuống. Điện thoại của Hạ Dương rung mấy lần liên tiếp, hắn lấy ra xem qua loa một chút rồi lại bật chế độ đừng làm phiền, sau đó nói: "Xin lỗi, là em gái tôi, em đừng để ý."
Diệp Quân đang ngồi hút trà sữa rột rột, anh căn bản là chẳng hề để tâm chuyện này một chút nào, nở một nụ cười: "Không sao, chắc anh thân với em gái anh lắm, tôi không có anh chị em nên chưa từng biết đến cảm giác đó."
"Ừm, em gái tôi nhỏ hơn tôi tám tuổi, nhưng bọn tôi vẫn rất thân nhau, từ nhỏ tôi đã học được cách nhường nhịn nó." Hạ Dương nhìn anh với ánh mắt vô cùng dịu dàng, ôn hoà nói: "Tôi dĩ nhiên cũng muốn nhường nhịn em, nhưng tôi không xem em là em trai."
Diệp Quân cười híp mắt, gãi gãi lòng bàn tay của Hạ Dương: "Vâng, biết rồi biết rồi, ý tứ của anh tôi đã sáng tỏ từ lâu rồi."
Hạ Dương cũng gãi gãi lòng bàn tay của anh, hỏi: "Em có phải chấm bài gì gì không, ngày mai còn có tiết buổi sáng đó."
Diệp Quân nhảy dựng lên: "A, tôi còn chưa làm bài tập về nhà!"
Hạ Dương phì cười: "Được rồi, đi thôi, tôi lái xe đưa em về."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com