Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Em về trước đây

Ngày hôm sau, Diệp Quân theo kế hoạch quay trở lại trường. Hạ Dương hộ tống anh tới nơi, cứ dặn đi dặn lại mãi: "Không được làm việc quá sức, nếu thấy mệt thì gọi cho anh. Nếu mấy đứa nhỏ bắt nạt thì phải nói cho anh biết."

Diệp Quân ngoan ngoãn gật đầu vâng vâng dạ dạ, thế nhưng Hạ Dương vẫn chưa yên tâm, chân mày nhíu lại: "Có phải em cảm thấy anh quản quá nghiêm không?"

Diệp Quân không biết hắn đang nghĩ tới những chuyện điên khùng gì nữa, cười đáp, "Đâu có, anh thương em, em biết mà."

Hạ Dương nghe được lời trấn an mà mình cần nhất, vui vẻ nở nụ cười, tiến tới nhẹ hôn lên má anh, "Ừ, được rồi, chiều anh đến đón em."

Diệp Quân không đến trường hai tuần, tụi sinh viên vừa thấy anh quay trở lại thì mừng quýnh, sáp tới hỏi anh đủ thứ chuyện, rồi chê mấy thầy cô khác quá khắt khe gắt gỏng, học chẳng vô gì hết. Diệp Quân ở nhà không làm gì cũng nhớ mấy đứa, cười khanh khách trò chuyện với cả lớp, đến hơn nửa tiết học mới bắt đầu vào bài.

Diệp Quân dạy hết hai tiết học thì phải đến văn phòng lo chuyện bài tập của học trò. Đang trên đường đi, đột nhiên có người nào đó chạy tới quàng vai anh, cười ha hả: "Bệnh gì lâu thế, trông vẫn khoẻ mạnh chán mà?"

Vừa nghe giọng đã biết là ai nên Diệp Quân cũng không đề phòng tí nào, vui vẻ xoay đầu lại cười đáp: "Bị cảm tí thôi, có gì đâu."

Lý Minh Khang cười ghẹo anh, "Ở nhà có người chăm chắc sướng lắm nhỉ, hắn còn không cưng chiều mày lên trời."

Diệp Quân cười ha ha, đang định khoe đúng rồi, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã có một người tiến tới nắm tay anh kéo về phía mình. Lúc nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hạ Dương, anh liền cười tươi rói nhào tới ôm eo hắn, "Anh tới sớm vậy?"

Tia lửa giận trong mắt Hạ Dương lập tức biến mất, hắn cúi xuống nhẹ hôn lên má anh, nói: "Ừ, mấy người ở công ty sợ anh quá nên anh về trước, muốn tới gặp em."

Lý Minh Khang đứng đó nhìn hai người liếc mắt đưa tình mà buồn cười, lại nắm tay Diệp Quân kéo ra chỗ khác. Hạ Dương trừng mắt với hắn, vội ôm lấy eo anh giữ anh lại. Diệp Quân biết Khang sẽ tiếp tục lì lợm đùa với Hạ Dương, và quả nhiên là như vậy, hắn không những không buông tay anh ra mà còn kéo mạnh một phát, không biết dùng sức như thế nào mà làm anh muốn nhào đầu luôn.

Lần này thì Hạ Dương không kiềm chế nữa, hắn tức giận nghiến răng, nắm lấy cổ tay Khang, siết lại, quát lớn: "Thả ra!"

Lần trước hai người này xích mích, Diệp Quân chẳng thèm quan tâm mà để cho bọn họ tự lo liệu, nhưng bây giờ một người là bạn anh, một người là người yêu của anh, anh không thể cứ để bọn họ đấm đá nhau được. Diệp Quân nhìn gân xanh nổi trên thái dương của Hạ Dương, sợ hắn sẽ nổi đoá lên rồi đánh người mất, nên anh vội vàng giãy giụa, đứng chắn giữa hai người này, nói với Khang: "Mệt quá, anh đi chỗ khác chơi đi, đừng chọc người ta nữa."

Khang giỡn nhây như quỷ, còn cố lè lưỡi ra trêu Hạ Dương, "Làm gì ghen dữ vậy, giỡn một chút thôi mà."

Hạ Dương giơ nắm đấm lên, suýt chút nữa là đã giáng một cú vào mặt Khang, may mà Diệp Quân phản ứng lại kịp, vội nắm tay hắn giữ lại, nói: "Kệ hắn đi anh, chúng mình đi trước."

Hai cái người này cứ như chó với mèo, gặp nhau là cãi nhau suốt, nếu như anh không đứng ra ngăn cản, chắc chắn là bọn họ đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán như hôm trước rồi. Đặc biệt là khi tâm trạng của Hạ Dương không tốt lắm, suốt đường đi hắn chẳng nói câu nào mà chỉ im lặng nắm tay anh, mà hắn lại siết quá mạnh, làm anh cũng đau luôn. Diệp Quân biết hắn không vui, giãy ra khỏi cái nắm tay của hắn, mềm giọng dỗ dành: "Anh đừng giận mà, lần sau em không để hắn làm vậy nữa đâu."

Hạ Dương cúi đầu nhìn cổ tay ửng đỏ của anh, nói, "Ừ, không phải lỗi của em." Hắn dịu dàng xoa xoa cổ tay anh, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó, ánh mắt hiện lên một tia chua xót, "Xin lỗi, anh không cố ý làm em đau."

Diệp Quân thấy thương chịu không nổi, nhỏ nhẹ an ủi hắn, "Không sao đâu, em sẽ cố gắng để hiểu anh hơn, mấy ngày nay anh vất vả rồi, anh về nghỉ trước đi nhé."

Đây chỉ là suy đoán của anh thôi, nhưng tâm trạng Hạ Dương không tốt rất có thể là vì áp lực từ công việc hoặc gia đình, tạm thời hắn chưa thể nói với anh, anh cũng sẽ không ép hắn nói ra. Anh có thể kiên nhẫn với hắn, nhưng nếu như anh không biết nguyên nhân, anh sẽ không thể nào hoàn toàn giúp hắn cảm thấy đỡ hơn được.

Mấy ngày sau đó, tâm trạng Hạ Dương vẫn cứ dở dở ương ương. Lúc ở nhà hắn rất ngọt ngào vui vẻ với anh, nhưng hắn rất dễ bị tác động bởi những yếu tố bên ngoài, hễ có một chuyện nhỏ nào đó xảy ra là hắn lại cộc cằn nổi nóng.

Hôm nay, khi Diệp Quân mới bước ra khỏi cửa lớp đã thấy bóng dáng quen thuộc của Hạ Dương, cứ tưởng hai người sẽ về nhà ăn một bữa thật ngon, không ngờ đúng lúc này lại có một người tiếp cận hắn. Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ quần áo công sở, Diệp Quân đoán cô là giảng viên trong trường, không phải dạy cùng khoa với anh nên anh cũng chưa từng gặp mặt cô, cũng có thể là mới chuyển đến. Hạ Dương đang lặng lẽ đứng dưới tán lá cây, nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, bắt gặp người phụ nữ kia đang tiến tới gần. Diệp Quân đứng ở xa nên không nghe được họ đang nói gì, chỉ thấy cô giảng viên kia cười rực rỡ, nhưng vẻ mặt Hạ Dương không vui lắm, hắn nói gì đó rồi vội vàng xoay người đi luôn. Chắc là cô gái kia muốn bắt chuyện làm quen với hắn đây mà, Diệp Quân cũng không để tâm, cười vẫy vẫy tay với Hạ Dương đang tiến tới chỗ mình.

Vừa mới tới trước mặt anh, hắn vội nói: "Không có gì đâu, cổ muốn làm quen thôi, nhưng anh nói anh có người yêu rồi."

Diệp Quân nở nụ cười, "Vâng, không sao đâu."

Hạ Dương thở dài, nhìn chằm chằm mặt anh một hồi mà không nói gì. Chân mày hắn cứ nhíu chặt lại, cứ như là có chuyện gì đau lòng khó nói lắm ấy, mà hắn càng im lặng thì anh càng lo lắng không hiểu chuyện gì, hỏi: "Sao vậy? Anh có thể nói với em mà."

Hạ Dương do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng lí nhí nói: "Ừm... anh chỉ nghĩ... nhiều khi em không yêu anh lắm..."

Diệp Quân sững sờ, "Sao anh lại nói vậy?"

"Không có gì đâu."

Hạ Dương nói không có gì, Diệp Quân lại càng cảm thấy khó chịu, có lẽ là tại mấy ngày nay tâm trạng hắn không tốt cho lắm nên mới nghĩ đến những chuyện điên rồ, nói những lời khó nghe. Diệp Quân không phải là người hay tính toán những chuyện nhỏ nhặt, anh vốn dĩ không muốn so đo với hắn, đã định bỏ qua luôn, không ngờ hắn lại nói tiếp: "Anh cảm thấy em không quan tâm anh nên mới không ghen."

Diệp Quân không tin nổi hắn có thể nghĩ ra chuyện lãng xẹt như vậy, anh bực mình đáp, "Em tin tưởng anh mà." Bây giờ tâm trạng của Hạ Dương không tốt, càng nói sẽ càng tức giận hơn, anh không muốn tiếp tục đứng đây bàn bạc vấn đề này, hai người nên có thời gian riêng để suy nghĩ, vì vậy anh nói: "Em về trước đây."

Diệp Quân vừa nói xong thì xoay người đi luôn, Hạ Dương vươn tay ra muốn giữ anh lại nhưng không kịp, hắn bước tới một bước, cuối cùng vẫn do dự không đuổi theo anh.

Diệp Quân thấy bực bội trong người, vừa ra tới cổng trường mới nhận ra mình chẳng có xe về nhà. Được người yêu đưa đón đi làm rất sướng, nhưng lúc hai người cãi nhau mới thấy bất tiện thế nào, giờ không có người chở nữa thì anh phải tự thân vận động. Thật ra đây cũng không phải là chuyện gì to tát, anh tự lên xe buýt về cũng được, nhưng anh nhớ ra là nhà chẳng còn đồ ăn gì cả, nên mới đi siêu thị trước.

Tới siêu thị rồi, anh vẫn còn bực mình, nghĩ nhất định phải mua thật nhiều đồ để xài hết tiền của hắn mới được, cái thẻ hắn cho mình là để làm cái gì, là để mua những thứ như thế này chứ gì. Nhưng mà cuối cùng, hoá đơn tính tiền vẫn ít như thường. Anh không thích phung phí tiền bạc vào những thứ không cần thiết, vì vậy nên lúc nào đi mua thực phẩm cũng rất tiết kiệm, chẳng bao giờ mua đồ ăn vặt, giờ bảo anh xài nhiều tiền hơn bình thường anh cũng không biết xài vào chỗ nào nữa, cùng lắm là tự mua cho mình một ly trà sữa thôi.

Trên đường về nhà, Diệp Quân mới có thời gian để bình tĩnh suy nghĩ về những chuyện xảy ra lúc nãy. Đúng là lãng nhách. Đang yên đang lành Hạ Dương tự nhiên lại nói mấy chuyện điên khùng, nói anh không thương hắn, không quan tâm hắn, ủa chứ mình đang làm cái gì suốt mấy tháng qua vậy, hắn ở trong nhà mình, ăn cơm của mình, ngủ trên giường mình, vậy thì không thương ở chỗ nào, chẳng lẽ hắn nghĩ anh sẽ cho bất kỳ thằng cha căng chú kiết nào vào nhà sao? Diệp Quân không tin nổi hắn có thể nói ra những lời như vậy, giờ chỉ nghĩ đến thôi anh cũng thấy uất ức, thấy hắn nghĩ oan cho anh chỉ vì cách thể hiện tình cảm của anh không giống hắn. Anh có thể không cuồng nhiệt trong tình yêu như Hạ Dương, có thể vô tư hơi quá, nhưng anh vẫn chân thành, vẫn đối xử tốt với hắn, vẫn ngoan, nghe lời, hiểu chuyện, chiều chuộng người yêu mà.

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng của Hạ Dương mấy ngày nay cứ dở dở ương ương, anh biết hắn phải có lí do nào đó mới cư xử như vậy. Chuyện anh không ghen có lẽ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hắn nhất định đang phải chịu áp lực từ chuyện lớn nào đó nên mới không nhịn được mà bộc phát ngay lúc đó, cái này anh không thể trách hắn được, cũng không thể giận hắn lâu được. Những người thương nhau thì sẽ luôn nhường nhịn hi sinh cho đối phương, anh biết điều hắn cần nhất bây giờ là sự thông cảm bao dung, và anh biết hắn cũng cảm thấy như vậy. Anh chưa từng hoài nghi hay lo sợ rằng Hạ Dương không tin tưởng mình, anh biết hắn chưa nói ra chỉ là vì đó là chuyện khó nói mà thôi.

Lúc Diệp Quân về tới nhà, Hạ Dương vẫn chưa về, hắn cũng không thèm gọi hay nhắn gì cả. Có lẽ là hắn cần thêm thời gian để suy nghĩ, vì vậy nên anh cũng không quá lo lắng, vào bếp nấu cơm luôn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com