Chương 88: Thầy an ủi anh một câu, còn hơn em an ủi anh một đời
Lúc Diệp Quân quay trở lại bãi đậu xe, trợ lý Trương vẫn còn đứng đó đợi anh. Hồi mới quen biết Hạ Dương anh rất hay gặp trợ lý Trương vì cậu ta lúc nào cũng đi theo hắn, có thể nói quan hệ giữa bọn họ không tồi, lần nào gặp cũng chào hỏi mấy tiếng. Hôm nay cậu ấy lái xe ở anh về, không khí cũng vui vẻ thoải mái, Diệp Quân ngồi ở ghế phó lái, cười hỏi: "Hôm nay có đi làm không?"
Trợ lý Trương thành thật đáp: "Sếp nghỉ, nhưng em thì vẫn đi làm chứ ạ." Cậu ấy trông hơi căng thẳng, môi mím lại, sau một hồi mới nói tiếp, "Rất nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên em thấy sếp có tâm trạng tốt như vậy vào ngày này, chắc chắn là nhờ thầy rồi."
Diệp Quân nhướng mày: "Năm nào ảnh cũng về quê vào lúc này sao?"
Trợ lý Trương chậm rãi kể lại: "Vâng ạ, em cũng không biết là chuyện gì, cũng không dám đoán bừa. Mỗi năm cứ vào đầu tháng tư thì sếp đều có tâm trạng rất tệ, gắt gỏng hơn thường ngày, sau đó sẽ đi xa một tuần, bảo em với phó giám đốc tự lo liệu chuyện ở công ty. Trong khoảng thời gian đó, sếp cắt đứt hết liên lạc, năm đầu tiên chuyện này xảy ra, em sợ đến mất vía luôn, cứ tưởng sếp không về nữa. Khi sếp trở lại, mọi chuyện đều bình thường như cũ, tâm trạng sếp cũng khá hơn trước khi đi."
Cậu ấy không ngốc đến nỗi không đoán ra được đây là chuyện gì, chắc là không muốn nói toẹt ra thôi. Hạ Dương mỗi năm đều sa sút tinh thần và về quê vào đúng tháng tư, vậy thì khả năng rất lớn đây là ngày giỗ của người thân hắn. Trợ lý Trương đã theo Hạ Dương gần chục năm, vậy thì người này cũng đã mất cách đây rất nhiều năm rồi, nhưng nếu tới giờ vẫn còn ảnh hưởng tới tinh thần của Hạ Dương nhiều như vậy, thì người này nhất định phải rất thân thiết với hắn, thân nhất chính là ba mẹ, hoặc có thể là anh chị em ruột.
Trợ lý Trương lại hỏi tiếp: "Thầy không muốn đi gặp sếp sao ạ?"
Diệp Quân nhún vai, "Đi để làm gì, chuyện của ảnh thì tôi để ảnh tự giải quyết, tôi đi theo càng vướng chân."
Trợ lý Trương cười lắc lắc đầu: "Sếp không nói nhưng vẫn mong thầy đó ạ, mấy tháng nay ngày nào em cũng nghe sếp nhắc đến thầy."
Diệp Quân không muốn tự nhiên lại vác mặt tới gặp Hạ Dương, trước khi đi hắn vẫn còn chưa đủ thoải mái để nói hết mọi chuyện với anh, bây giờ mà anh tự tới tìm hắn thì chính là không tôn trọng hắn, không giữ lời hứa của mình. Sự ra đi của người kia rõ ràng là đã để lại vết thương lòng rất lớn cho Hạ Dương, cả chục năm rồi mà hắn vẫn vì người đó mà đau buồn, anh không tin rằng sự hiện diện của mình có thể an ủi hắn, không tin rằng chỉ cần mình xuất hiện thì hắn sẽ tự nhiên quên hết mọi đau đớn, ngược lại còn có thể khiến hắn khó chịu nữa.
Nếu dùng lý trí để suy nghĩ thật kỹ thì đúng là nên như vậy, nhưng Diệp Quân lại có cảm giác mình vẫn nên tới gặp Hạ Dương. Trước đây, Hạ Dương đã rất nhiều lần bày tỏ mong muốn của mình với anh, bảo anh hãy đến bên cạnh hắn, hãy tới gần hơn, lúc đó anh chỉ nghĩ đó là những lời hát ngọt ngào hắn dành cho anh, bây giờ nghĩ lại, hình như những lời đó không đơn giản như vậy. Có thể lúc hắn cất lên những lời ca đó, chỉ đơn thuần là đang hát cho anh nghe mà thôi, cũng có thể hắn đang mượn lời ca để nói lên tâm tình của mình, có lẽ hắn thật sự muốn anh đến bên cạnh hắn, ít nhất là ngay vào lúc này. Mà anh cứ có cảm giác, đây thật sự là điều hắn muốn, duy chỉ một lí do này thôi cũng đủ để khiến anh ngay lập tức chạy tới bên cạnh hắn, trao cho hắn một cái ôm thật dài, nói với hắn rằng không sao đâu.
Trợ lý Trương có lẽ đã cảm thấy được anh cũng muốn đi, nên cậu ấy tiếp tục động viên anh: "Em mua vé tàu gửi cho thầy nhé, nếu thầy có thể thu xếp công việc ổn thoả thì về quê với sếp một chuyến đi ạ."
Diệp Quân rất muốn đi, nhưng đúng là anh vẫn còn công việc. Mới tháng trước anh đã bệnh phải ở nhà hai tuần, giờ còn nghỉ đi về quê nữa thì còn ra thể thống gì nữa chứ. Nếu mấy tuần trước anh không bị bệnh phải nghỉ chục ngày thì anh đã không do dự mà tới bên cạnh hắn rồi, nhưng bây giờ anh phải lựa chọn giữa công việc và người yêu, giữa lý trí và tình cảm, giữa điều mình nên làm và điều mình muốn làm, đây thật sự là một chuyện quá khó.
Tới lúc Diệp Quân lên lớp đối diện với học trò của mình, nhìn mặt đứa nào đứa nấy cũng tươi cười hớn hở, anh vẫn không đành lòng nào bỏ bê tụi nó để đi làm chuyện cá nhân, vì vậy anh hỏi: "Thầy đi về quê mấy ngày có được không nhỉ, mấy đứa thấy sao? Ngày mai lớp mấy đứa không có tiết, tới ngày mốt sẽ có thầy khác dạy thay, đến tiết tiếp theo thì thầy về rồi."
Mấy cô cậu sinh viên rất hiểu chuyện, lo lắng hỏi: "Thầy có công chuyện ở quê sao? Vậy thầy đi đi ạ, kẻo người nhà lo."
Diệp Quân nhận được sự ủng hộ mình cần nhất, cuối cùng cũng không do dự nữa. Anh về nhà tắm rửa thu dọn quần áo, thu xếp thầy cô dạy giùm mấy ngày, nhắn mẹ tới chăm mèo, sau đó vác túi chạy đi luôn.
Lúc anh đứng đợi tàu, Hạ Phương Phương đột nhiên gọi sang, hỏi: "Thầy không đi cùng anh ạ?"
"Ảnh không nói là chuyện gì, anh thấy ảnh buồn bực nên cũng không đòi đi theo."
"Vâng, anh không cố ý giấu thầy đâu ạ, nếu thầy đến tìm anh, anh nhất định anh sẽ nói với thầy mọi chuyện." Hạ Phương Phương dịu giọng khích lệ anh: "Thầy đến đi ạ, anh nhất định là đang mong thầy, anh sẽ vui lắm đó. Thầy an ủi anh một câu, còn hơn em an ủi anh một đời."
Diệp Quân cười đáp: "Ừ, anh đang đợi tàu đây."
"Vậy để em gửi địa chỉ nhà bà sang cho thầy, nhà hơi khó tìm một chút, nhưng thầy cứ hỏi mấy đứa nhỏ trong xóm, tụi nó chỉ đường cho."
Lúc Diệp Quân vừa mới lên tàu thì nhận được tin nhắn của Hạ Dương, hắn hỏi anh tối nay ăn món gì, hỏi hai con mèo thế nào. Mới đi có nửa ngày mà hắn đã nhớ nhà vậy rồi, Diệp Quân cười híp mắt nói đại món gì đó rồi gửi ảnh hai bé mèo sang. Đương nhiên anh sẽ không nói với hắn dự định của mình, anh muốn tạo cho hắn một bất ngờ nho nhỏ, có thể bất ngờ này không phải là điều mà hắn muốn, nhưng anh vẫn muốn thử xem, biết đâu lại có thể khiến hắn vui thì sao.
Quê của Hạ Dương là một nơi gọi là làng N, nằm trong một thị trấn nhỏ ở phía tây nam thành phố P. Thời tiết phía nam ấm áp hơn rất nhiều, mới đầu mùa xuân đã chẳng thấy lạnh nữa, cửa sổ trên tàu mở hé ra, làn gió ấm áp mang theo hương thơm dịu nhẹ của đất trời tràn vào, khiến lòng người thoải mái dễ chịu.
Lúc Diệp Quân tới nơi thì đã sáu rưỡi tối, anh gọi taxi đến nhà bà ngoại Hạ Dương. Đường vào xóm nhà dân rất nhỏ hẹp, xe taxi chỉ có thể thả anh trên đường chính, sau đó anh phải đi qua mấy ruộng lúa lớn mới bắt đầu thấy nhà dân. Đầu tháng tư ngày dài hơn đêm, gần bảy giờ mặt trời vẫn chưa lặn hết, ngả màu vàng óng lên ruộng lúa xanh mướt. Nếu đi vào buổi tối thì chắc nơi này sẽ đáng sợ lắm, nhưng vào lúc chiều tà khung cảnh nơi đây lãng mạn lạ thường, Diệp Quân chậm rãi đi băng qua đồng ruộng, nghe tiếng cò kêu chim hót, cảm giác y như mình vừa mới lạc vào một vùng đất thần tiên xa xôi nào đó.
Ở đầu xóm nhà bà ngoại có mấy đứa nhỏ đang nhảy nhót đuổi bắt nhau, còn có một cô bán cháo trắng và vịt muối, vịt lộn. Mùi hột vịt lộn cùng rau răm thơm phức toả ra, làm bụng Diệp Quân cồn cào kêu rột rột, giờ mới nhớ ra là mình còn chưa ăn tối, đói bụng quá đi. Không biết Hạ Dương đã ăn uống gì chưa nhỉ, có phải là hai bà cháu cùng ăn với nhau không?
Mấy đứa nhỏ thấy người lạ thì tròn xoe mắt hỏi: "Anh từ đâu tới? Anh tìm ai?"
Tụi con nít chỉ chênh lệch chiều cao một tí, đứa lớn nhất chắc chỉ mười tuổi, vậy mà tụi nó không gọi Diệp Quân là chú mà lại gọi là anh, nghe buồn cười quá. Diệp Quân ngồi chồm hổm xuống đối diện với tụi nó, nở nụ cười xán lạn, "Mấy đứa, anh tên là Quân, anh tới đây tìm một người bạn. Bạn của anh tên là Hạ Dương, lúc sáng mới về đây thăm bà ngoại, có ai biết không?"
Mấy đứa nhỏ gật đầu lia lịa: "Dạ, là bà Mừng, chú Dương, nhà bà ở hẻm bên phải đó, anh là bạn của chú hả? Sao anh không về cùng chú?"
Diệp Quân cười gãi gãi đầu, "Vì anh phải đi làm đó mà."
"Vậy để bọn em đi cùng anh nha!" Hai đứa nhỏ xung phong nắm hai bên tay anh, vừa đi vừa cười nói, "Anh chơi thân với chú Dương lắm hả, tụi em chưa từng thấy chú dẫn bạn về nhà."
Diệp Quân không sợ con nít, vui vẻ cười bảo được, vậy là tụi nó lại tò mò hỏi: "Sao anh chơi thân với chú mà bây giờ mới tới vậy? Chú Dương năm nào cũng về."
"Vì lúc trước anh chơi không thân, ai cũng cần thời gian để tìm hiểu nhau mà." Diệp Quân nhìn mấy đứa nhỏ thấy người lạ mà lại vui vẻ nói chuyện không đề phòng chút nào, anh cười hỏi, "Mấy đứa không sợ người lạ hả, lỡ anh là người xấu lừa đảo thì sao?"
Mấy đứa trẻ liền cười khanh khách, "Anh nhìn không giống người xấu, trông thư sinh vậy mà."
Chứ còn gì nữa, cả đời đọc sách, lớn lên dạy chữ, không thư sinh mới lạ đó. Diệp Quân phì cười, "Nhìn bề ngoài vậy thôi, sao có thể đánh giá người ta tốt xấu thế nào được."
"Anh ơi, tới rồi!" Đứa nhỏ đi phía trước đột nhiên la lên, chỉ chỉ tay vào chiếc cổng màu đen ở phía trước. Ở ngoài sân vẫn bật đèn sáng trưng, xuyên qua hàng rào, Diệp Quân thấy người đàn ông đó đang ngồi trên bậc cửa, ném bóng cho một chú chó lông vàng nhạt, hình như là giống chó labrador. Chú chó to xác kia vô cùng lanh lợi, chạy ào tới nhặt bóng rồi lại đem về cho chủ, khi nó nghe tiếng động ở phía cổng thì ngay lập tức quay phắt lại, chạy ra vẫy đuôi mừng. Mấy đứa nhỏ cười khanh khách đẩy mở cổng, chạy vào vuốt ve chú chó, nó cũng sủa gâu gâu mừng, không thèm để ý Diệp Quân là người lạ.
Người đàn ông đang ngồi trên bậc thềm kia cũng tò mò ngẩng đầu nhìn lên, ngơ ngác: "Tối rồi sao mấy đứa còn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com